Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Bé cưng nhà em...

Kinh Bán Sinh

2025-03-28 06:35:16

Trần Hạo Nam thấy Bạch Mộc Ninh ủ rũ bước ra khỏi phòng khám bèn tiến lên quan tâm hỏi: "Sao rồi?"

Bạch Mộc Ninh lắc lắc đầu, tiếp tục đến bể cá thay nước cho con cá rồng.

Công việc sắp đến tay lại bay mất, cậu buồn bã, đau lòng, chỉ muốn làm mình làm mẩy.

Trần Hạo Nam cũng thương mà không giúp gì được, bởi trong cái nhà này Văn Cảnh nói một là một hai là hai, anh ta cũng có quyền lên tiếng nhưng không đáng kể.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà đi lại khó khăn, khoác một chiếc áo bông dày, gương mặt đầy nếp nhăn, trông vô cùng khắc khổ.

Người phụ nữ không dám đặt trọng lượng lên chân trái thành ra bước đi khập khiễng.

Lúc này Trang Vũ Miên không có ở quầy tiếp tân, Trần Hạo Nam bèn lên tiếng hỏi: "Cô muốn đăng ký khám bệnh ạ?"

Người phụ nữ trung niên bị gió lạnh làm đỏ bừng má, không nói gì mà chỉ dùng tay ra dấu. Trần Hạo Nam nhìn nhưng lại không hiểu gì.

Anh tưởng người phụ nữ trung niên bị lãng tai, nên giọng lại lớn hơn một chút: "Cô ơi, cô cần gì thế ạ?"

Người phụ nữ chỉ vào tai mình, sau đó chỉ vào miệng rồi lắc tay.

Nhìn hành động đó Trần Hạo Nam mới vỡ lẽ, người phụ nữ trung niên nghe không được mà nói cũng không được.

Vậy làm sao giao tiếp đây?

Anh quay về phía phòng khám lớn giọng gọi: "Lão Văn, ra đây xem giúp đi."

Bạch Mộc Ninh liền nhảy xuống ghế, vặn chặt vòi nước rồi nói: "Bác ấy đang hỏi liệu có thể lấy mấy thùng giấy bỏ ngoài cửa không."

"Em có thể hiểu những điều mà cô khoa tay múa chân à?"

Bạch Mộc Ninh dạ một tiếng: "Em biết ngôn ngữ ký hiệu mà."

Ba mẹ cậu đều là người khiếm thính, vì vậy từ nhỏ cậu đã biết dùng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp rồi.

Cả hai đều bị khiếm thính bẩm sinh, may mà đến khi sinh Bạch Mộc Ninh ra lại là một đứa trẻ bình thường.

Nhưng vì không có môi trường giao tiếp bằng lời nói nên cậu bị chậm phát triển ngôn ngữ, mãi đến năm bốn tuổi vẫn chưa biết nói chuyện.

Tới khi bác sĩ đề nghị đưa đi nhà trẻ thì cậu mới bắt đầu học nói.

Trần Hạo Nam khá ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Bạch Mộc Ninh đã có gì đó thay đổi: "Giỏi thật đấy! Em nói với cô là được lấy hết, không cần trả tiền."

Phòng khám Tam Vấn hay đặt thuốc nên hàng vận chuyển có rất nhiều thùng giấy vứt đi như vậy.

Bình thường đều để ngoài cửa cho ai muốn lấy thì lấy.

Đây là lần đầu tiên có người vào hỏi.

"À phải rồi, em nói với cô luôn là từ nay mấy cái giấy bìa của phòng khám có thể cho cô hết, mỗi tuần đến lấy một lần là được, để anh chừa lại cho."

Trần Hạo Nam nhìn về phía Bạch Mộc Ninh, thúc giục cậu mau dịch lại.

Bạch Mộc Ninh truyền đạt bằng ngôn ngữ ký hiệu, người phụ nữ trung niên gương mặt rạng rỡ, liên tục ra dấu cảm ơn.

Bạch Mộc Ninh cảm thấy, hóa ra hạnh phúc đơn giản thật.

Ngay khi bà vừa định rời đi, Văn Cảnh từ phòng khám bước ra, bất chợt gọi lại: "Xin chờ một chút."

Người phụ nữ là người khiếm thính nên dĩ nhiên không thể nghe thấy, cũng không nhận ra có người đang gọi mình.

Bạch Mộc Ninh lập tức chặn bà lại, ra hiệu bảo bà chờ.

Người phụ nữ lộ vẻ bối rối, không hiểu họ muốn làm gì.

Bạch Mộc Ninh giải thích【Yên tâm ạ, anh ấy là người tốt, còn là một bác sĩ Đông y rất giỏi nữa.】

Văn Cảnh nhìn thấy chân của người phụ nữ này đi lại không tiện nên muốn xem thử thế nào.

Bạch Mộc Ninh dịch lại lời của Văn Cảnh, nhưng người phụ nữ cứ lắc đầu liên tục:【Không cần đâu, chỉ bị trật một chút thôi, vài hôm nữa là khỏi, cảm ơn mọi người.】

Bạch Mộc Ninh hiểu rõ người phụ nữ trung niên đang lo lắng điều gì, đó là sợ phải chi tiền, vì kiếm tiền không dễ dàng gì, nên bà thà chịu bệnh cũng không chịu đi bác sĩ.

Trước đây, mẹ của Bạch Mộc Ninh cũng vậy,  thấy người phụ nữ này, cậu lại nhớ đến ba mẹ đã qua đời của mình.

Mặc dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng họ thật sự rất yêu thương Bạch Mộc Ninh.

Đến bản thân họ bị bệnh còn không nỡ đi bác sĩ mà tích tiền đó lại rồi dành hết cho Bạch Mộc Ninh.

Nội tâm cậu chợt trở nên chua xót, nếu ba mẹ còn sống, thì chắc cậu đã không chịu cảnh một thân một mình.

Cậu vừa định nói với người phụ nữ rằng mình có thể thanh toán tiền thuốc giúp, mặc dù bản thân cũng chẳng có nhiều tiền, thì Văn Cảnh đã nói trước: "Cứ bảo cô là miễn phí, không phải trả tiền. Sau này đến đây cũng đều miễn hết..."

Hóa ra, Văn Cảnh cũng hiểu rõ sự bối rối của người phụ nữ này.

"Không phải trả tiền đâu, miễn phí, cứ khám đi ạ!"

Người phụ nữ vẫn còn do dự, có vẻ như đang phân vân không biết có phải là thật không. Thời buổi này, chiêu trò lừa gạt đầy rẫy, bà vẫn lo sợ mình sẽ rơi vào cái bẫy nào đó.

Trong túi không có nhiều tiền, nhưng đó là số tiền để mua tài liệu ôn tập cho con gái.

Sau một hồi thuyết phục của Bạch Mộc Ninh, dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng người phụ nữ trung niên cũng chấp nhận để  Văn Cảnh điều trị.

Người phụ nữ trung niên đó bị thương khi đang làm việc, lúc kéo giấy bìa từ trên lầu xuống thì trượt chân và cả người ngã xuống cầu thang.

Bà phải ngồi đất mãi một lúc lâu rồi mới đứng dậy khập khiễng đi về nhà.

Văn Cảnh điều trị mắt cá chân cho người phụ nữ, còn Bạch Mộc Ninh đứng cạnh bên phiên dịch.

Xong việc, Bạch Mộc Ninh để lại phương thức liên lạc cho người phụ nữ, còn dặn dò tuần sau đến tái khám.

Sau đó lại đi cùng người phụ nữ, giúp bà gấp những tấm giấy bìa rồi đặt chúng vào trong chiếc xe đẩy nhỏ.

Tới khi Bạch Mộc Ninh vào lại phòng khám, cậu nghe Trần Hạo Nam nói: "Đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt bụng như vậy, cứ để cậu ấy đến làm việc đi!"

"Ngày nay tìm việc không dễ, cậu bé vừa biết nuôi cá lại còn biết ngôn ngữ ký hiệu, thật sự là đa tài đa nghệ mà."

"Phòng khám mình cũng có lúc gặp những bệnh nhân câm điếc như vậy, có cậu ấy thì chúng ta cũng không cần phải ngơ ngác không hiểu họ đang nói gì nữa."

Trần Hạo Nam vừa nói vừa ra dấu với Bạch Mộc Ninh, ý này cậu hiểu chứ, là đang nói giúp vài lời tốt đẹp cho cậu.

Bạch Mộc Ninh không muốn mất cơ hội công việc này, công việc khó tìm, cậu còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân nữa.

Thế là cậu chủ cậu tiến lên nói: "Bác sĩ Văn, em muốn làm việc ở đây ạ, thật sự giờ kiếm việc rất khó, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em ra cầu vượt ăn xin sao?"

"Xin anh đó."

Bạch Mộc Ninh chớp mắt, khi cười lộ ra tám chiếc răng, đôi mắt hơi nheo lại trông giống như một chú mèo dễ thương ai cũng yêu thích.

Huống chi đây lại là một chú mèo biết làm nũng, ngoan ngoãn biết bao.

Văn Cảnh đánh mắt sang chỗ khác, giọng vẫn có hơi lạnh nhạt: "Chúng tôi nhận cậu vào làm việc."

"Nhưng nếu cậu còn ý đồ gì nữa thì tôi khuyên cậu nên tìm công việc khác, đừng ở đây làm lãng phí thời gian."

Câu này dịch ra có nghĩa là nếu muốn theo đuổi tôi thì không được, nhưng nếu muốn làm việc thì có thể ở lại.

Có hy vọng rồi.

Giờ Bạch Mộc Ninh chỉ muốn có được công việc này, làm gì còn tâm tư nào khác nữa, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất.

Không biết tình hình bên anh Chu thế nào rồi, nếu cậu không trị được Văn Cảnh thì phải trả tiền cọc lại.

Chỗ cần xài tiền quá nhiều nên cậu phải có được một công việc ổn định.

Vì để Văn Cảnh tin tưởng rằng mình không còn tâm tư nào khác, cậu đành phải giải thích: "Thật sự xin lỗi bác sĩ Văn, vì sự l.ỗ m.ãng của em mà phiền hà đến anh quá nhiều, em thề sau này sẽ không như vậy nữa."

"Em muốn giải thích rõ ngay tại đây luôn, thật ra ngày hôm đó là em mạo hiểm thua cuộc, không có ý gì khác, sau em cũng có kiểm điểm lại hành động của mình và nhận thấy em không nên làm như vậy."

Trên mặt Văn Cảnh vẫn không có cảm xúc gì, Trần Hạo Nam đứng khoanh tay bên cạnh, vẻ mặt rất biểu cảm, còn ồ một tiếng: "Xem ra có ai đó hiểu lầm rồi ha."

"Nếu nhóc Ninh đã nói vậy rồi thì người già đừng so đo nữa, cho người trẻ một cơ hội đi chứ."

Văn Cảnh liếc Trần Hạo Nam một cái, Trần Hạo Nam làm động tác kéo khóa miệng tỏ vẻ mình sẽ câm ngay.

Văn Cảnh dời mắt nhìn sang phí Bạch Mộc Ninh: "Tốt nhất là như vậy."

Đây là có ý không tin.

Vì để giữ được công việc này, cũng vì chứng minh có vụ mạo hiểm kia, nên Bạch Mộc Ninh đành phải vẽ ra cho mình một người bạn gái.

"Thật ra em không thích con trai, em có bạn gái mà, quan hệ tụi em tốt lắm với cũng yêu nhau hơn hai năm rồi."

"Do xúc động nhất thời nên tỏ tình là em sai, mong bác sĩ Văn đừng để bụng, tha thứ cho sự l.ỗ m.ãng này của em nhé."

Đúng ngay lúc đó, Lý An Triệt gọi điện thoại đến, Bạch Mộc Ninh vừa nghe máy thì nói ngay: "Sao thế bé cưng? Ừm, tớ còn đang ở ngoài, lát nữa tớ mới về, tối nay muốn ăn cơm cùng nhau à? Được chứ! Yêu cậu, moah moah."

Bên Lý An Triệt im re không nói gì, cậu bạn còn đang ngơ ngác nghĩ bụng có khi nào mình nhầm số rồi không, tới khi kiểm tra số xong thì hỏi lại: "Mộc Ninh, cậu bị hack tài khoản à?"

Nhưng còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng bíp bíp.

Có khi nào Mộc Ninh bị bắt cóc nên muốn ám chỉ cho mình không?

Chưa chắc, phải nhắn WeChat xác nhận lại mới được.

Bạch Mộc Ninh làm gì dám nói chuyện với Lý An Triệt, lỡ như bị người ta nghe thấy giọng con trai thì sao?

Vừa rồi chính miệng cậu đã nói là mình không thích con trai, bây giờ lại đi kêu người con trai kia là bé cưng, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình một cái?

Bạch Mộc Ninh cầm điện thoại, bắt đầu khoe tình yêu, cố gắng tạo dựng hình ảnh không độc thân, "Bé cưng của em rất hay làm nũng, mỗi ngày đều phải liên lạc mấy lần."

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai nói với nhau câu nào. Văn Cảnh phía bên kia không biết đang nghĩ gì mà mím môi mình lại.

Bạch Mộc Ninh cũng không hiểu được anh, chỉ đành đưa ánh mắt xin giúp đỡ sang Trần Hạo Nam.

Tuy nhìn Trần Hạo Nam có vẻ không nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất thân thiện.

Anh ta nói một câu công bằng: "Vì hiểu lầm đã được giải quyết rồi, vậy ngày mai em đến làm việc đi."

Trần Hạo Nam vỗ vỗ vai Bạch Mộc Ninh, nói: "Chào mừng em gia nhập phòng khám Tam Vấn, anh đi chợp mắt một lát đây."

Trần Hạo Nam đi rồi, Văn Cảnh cũng không có ý định dắt Bạch Mộc Ninh đi xem chỗ này chỗ kia: "Mai đừng đến trễ, còn phải dọn sạch sẽ ở đây đấy."

Đây là tin tưởng rồi, Bạch Mộc Ninh thở phào, tốt quá, cậu có công việc rồi.

Văn Cảnh đang nói đến các ống nước xung quanh bể cá, Bạch Mộc Ninh đáp: "Dạ được sếp, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Giao việc xong thì Văn Cảnh cũng trở về phòng khám bệnh.

Bạch Mộc Ninh vừa dọn dẹp vừa mở WeChat đọc tin nhắn Lý An Triệt gửi đến.

Lý An Triệt gửi voicechat tới, Bạch Mộc Ninh không tiện nghe nên phải chuyển nó sang văn bản để đọc.

Kết quả vì ngón tay ngâm nước quá lâu nên không nhạy, thế là cậu vô tình ấn vào mục âm thanh. Giọng của Lý An Triệt lập tức vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Tiếng cực kỳ lớn.

"Mộc Ninh, mắc gì cậu gọi tớ là bé cưng vậy, cậu..."

Bạch Mộc Ninh vội vàng tắt đi, thở phào nhẹ nhõm. May mắn là không có ai ở đây, nếu không thì kế hoạch 'bé cưng' của cậu đã bị vỡ lở rồi.

Cậu vừa mới thở phào một hơi thì lập tức phát hiện Văn Cảnh đã đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào.

Chắc không nghe đâu nhỉ!

Bạch Mộc Ninh khẽ cười gượng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Bác sĩ Văn tìm em giao việc gì à?"

Văn Cảnh đưa cho cậu một miếng băng cá nhân rồi nói: "Thấy tay cậu bị thương nên tôi lấy một miếng băng cá nhân cho cậu."

Tay cậu thật sự có một vết thương nhỏ, có lẽ là lúc giúp người phụ nữ trung niên sắp xếp giấy các tông bị trầy. Nếu không có Văn Cảnh nhắc nhở chắc cậu cũng chẳng để ý.

Nhận băng keo cá nhân xong, Bạch Mộc Ninh nói: "Cảm ơn bác sĩ Văn nhé."

Có vẻ như Văn Cảnh không nghe thấy gì rồi, Bạch Mộc Ninh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, Văn Cảnh đi được hai bước thì dừng lại nói: "Bé cưng nhà cậu có giọng nói rất nội lực, nghe là biết chắc chắn rất khỏe mạnh."

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Chắc chắn là cố ý rồi!

Giả vờ không nghe thấy thì có chết ai không?

Bạch Mộc Ninh tuyên bố, người cậu ghét nhất trên đời đã xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0