Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Bạn trai cậu đấ...

Kinh Bán Sinh

2025-03-28 06:35:16

Văn Cảnh không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nhắm mắt lại như thể đang mệt mỏi.

Bạch Mộc Ninh thấy cũng chẳng còn gì thú vị, bèn im lặng ngồi ghế phụ chơi điện thoại.

Cậu liên hệ với khách hàng để hoàn lại tiền do hôm nay cậu rời đi sớm, không nên tính phí.

Nhưng bên kia không nhận lại số tiền đó, còn nói rằng hôm nay cậu làm rất tốt, rất đáng được trả công.

Thấy khách hàng đã nói vậy rồi, Bạch Mộc Ninh cũng không từ chối nữa, chỉ nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Khoảng mười phút sau, nhân viên bảo hiểm đến chụp ảnh hiện trường, ghi nhận thông tin rồi liên hệ với cửa hàng 4S (*) để đánh giá thiệt hại. Mọi thứ lằng nhằng kéo dài mãi đến tận ba giờ chiều mới xong xuôi.

Sau khi từ cửa hàng 4S đi ra, Bạch Mộc Ninh đói đến mức suýt không bước nổi nữa. Trong lúc đợi ở đó, cậu đã ăn mấy viên kẹo bạc hà để cầm cự, nếu không giờ này chắc đã ngất xỉu rồi.

Văn Cảnh lấy điện thoại ra đặt xe: "Đói rồi à? Muốn ăn gì?"

Không uổng công cậu kiên trì đi theo Văn Cảnh trong suốt quá trình giải quyết vụ tai nạn, bây giờ cũng đến lúc anh phải đền đáp rồi.

Nghĩ một lúc, Bạch Mộc Ninh đáp: "Em muốn ăn đồ nướng."

Cậu đã thèm món này mấy ngày nay rồi, nhưng vì Lý An Triệt bận đi làm nên cứ hoãn lại sang tuần sau.

Giờ thì có thể cùng Văn Cảnh đi ăn luôn rồi.

Đồ nướng phải ăn cùng nhiều người mới vui, giống như ăn lẩu vậy. Nếu chỉ có một mình thì không khí lại trống trải quá.

Nhưng vừa nói ra, cậu đã thấy hơi hối hận. Văn Cảnh là kiểu người cực kỳ chú trọng sức khỏe, chắc chắn sẽ phản đối việc ăn đồ nướng thôi.

"Được, đi thôi."

Bạch Mộc Ninh sững sờ trong giây lát, rồi thắc mắc: "Bác sĩ Văn, thân là một bác sĩ, chẳng phải anh nên khuyên người khác hạn chế ăn đồ nướng sao?"

Văn Cảnh mở cửa xe, nói: "Bạn nhỏ Ninh này, tôi tan làm rồi, khuyên chi nữa."

"...?"

Ồ quao, bác sĩ Văn có hai bộ mặt cơ đấy!

-

Văn Cảnh nói là dẫn cậu đi ăn đồ nướng, nhưng cuối cùng lại đưa cậu đến khu phố bar, rồi vào hẳn một quán bar.

Chiều muộn, quán bar khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người đang chơi bài.

Mấy người trong quán trông ai cũng cao to vạm vỡ, trên người còn có hình xăm, nhìn qua đã thấy không dễ động vào.

Lúc nhìn thấy Văn Cảnh thì chào hỏi rồi lớn tiếng gọi: "Chị Noãn, anh Cảnh đến rồi nè!"

Nói xong, họ dẫn hai người lên tầng hai.

Trên chiếc sofa ở tầng hai là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng cũng toát lên vẻ khó gần đang ngồi đó. Cô mặc một chiếc sườn xám thêu hoa màu xa lánh, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với không khí nơi này.

Lúc thấy Văn Cảnh, chị đứng dậy trêu: "Ôi chao, hiếm có thật đấy. Một bác sĩ Đông y như cậu sao lại đến chỗ tôi thế này? Không phải cậu nói nơi này không tốt cho sức khỏe sao?"

Người phụ nữ tên Hứa Noãn nhướng mày, nhanh chóng lướt mắt qua Văn Cảnh, rồi rơi ánh nhìn lên người Bạch Mộc Ninh. Chị nửa đùa nửa thật: "Bạn trai cậu đấy hả? Đẹp trai thật đấy, nhìn phát làm người ta thèm hà."

Chị đưa tay định véo má Bạch Mộc Ninh một cái, nhưng bị Văn Cảnh chặn lại.

"Cậu ấy sợ người lạ."

"Hứ, cưng ghê nhỉ. Nói đi, cậu đến chỗ tôi làm gì?"

Văn Cảnh trả lời: "Ăn đồ nướng."

Nghe vậy, Hứa Noãn lập tức nổi đóa: "Bà đây mở quán bar, không phải quán đồ nướng, tôi đi đâu kiếm đồ nướng cho cậu đây? Giỡn mặt với tôi hả?"

Bạch Mộc Ninh cũng cảm thấy Văn Cảnh đúng là đến kiếm chuyện thật. Ai lại vào quán bar để gọi đồ nướng chứ?

Chẳng khác nào đi nhà hàng Tây rồi gọi cơm rang Trung Quốc vậy, đúng là làm khó người ta quá rồi.

Thấy Hứa Noãn trừng mắt giận dữ nhìn Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh vội kéo tay muốn giục anh đi ngay, nếu không chắc sẽ bị đập một trận tơi bời mất.

Nhưng Văn Cảnh chỉ kéo cậu ngồi xuống ghế, nói: "Chỗ này của cậu sạch sẽ, mấy nơi khác tôi không yên tâm."

"...?"

Khóe miệng Hứa Noãn giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói với người bên cạnh: "Làm cho cậu ta."

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Thời buổi này, chủ quán bar dễ tính vậy sao?

Hóa ra phim truyền hình toàn lừa người không.

Hứa Noãn ngồi xuống đối diện rồi rót một tách trà rồi nhìn Văn Cảnh, hỏi: "Lão Văn, rốt cuộc cậu ấy có phải bạn trai cậu không? Cậu chưa từng đưa ai đến đây hết á, làm tôi tò mò chết đi được."

Bạch Mộc Ninh đang ăn trái cây, vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải đâu, em với anh ấy là đồng nghiệp thôi."

Văn Cảnh đáp: "Đồng nghiệp thôi."

Chỉ là hai chữ 'đồng nghiệp' mà Văn Cảnh thốt ra nghe có hơi kỳ lạ, vừa giống câu khẳng định, lại vừa như một lời phủ nhận ngầm.

"Chỉ là đồng nghiệp thôi à? Tôi không tin đâu. Đẹp trai thế này mà không hốt thì tôi hốt đấy!" Chị mỉm cười với Bạch Mộc Ninh, trêu: "Cậu đẹp trai này, có thích tình chị em không?"

"...?"

Bạch Mộc Ninh sợ đến mức sặc khô, vội vàng nhận lấy cốc nước mà Văn Cảnh đưa rồi uống mấy ngụm để bình tĩnh lại.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra việc cậu hấp tấp tỏ tình với Văn Cảnh hồi trước thật sự làm người ta ngượng biết bao.

Mà quan trọng nhất là khi nhìn lại, hành động đó trông chẳng khác gì một trò đùa, hoàn toàn không có chút chân thành nào.

Bạch Mộc Ninh lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả miếng dưa lưới trong tay cũng chẳng còn ngọt nữa.

"Chậc, nhát thế, chọc có tí mà rén rồi." Hứa Noãn nói: "Lão Văn mới đúng gu của em đấy!"

Văn Cảnh liếc cô một cái, nói: "Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao? Không quan tâm tuổi tác là gì, cứ tới là đớp thôi? Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thôi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."

"Nhanh đi làm đồ nướng đi!"

Hứa Noãn chẳng tin, bĩu môi nói: "Lão Văn à, miệng cậu có bao giờ nói thật đâu, tôi tin cậu mới lạ. Tôi đi tìm lão Trần bà tám đây, miệng cậu ấy dựng chuyện là giỏi nhất, tôi muốn nghe chuyện hay cơ!"

"Cậu có định làm ăn nữa không?"

"Rồi, thấy tôi phiền thì tôi đi. Hai người cứ từ từ mà dùng bữa."

Lúc đi ngang qua Bạch Mộc Ninh, Hứa Noãn khẽ thì thầm bên tai cậu: "Cậu ấy thuộc kiểu ngoài lạnh trong nóng đấy!"

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Vậy rốt cuộc hai người này là bạn hay thù đây?

Cậu tiếp tục ăn dưa lưới, nhưng cảm thấy hôm nay Văn Cảnh có gì đó khác với thường ngày. Cậu không rõ là gì, chỉ cảm giác anh có hơi thở đời thường hơn, không còn giống hình tượng bác sĩ lúc nào cũng lạnh nhạt và nghiêm túc nữa.

-

Quán bar này thật sự có đồ nướng. Không lâu sau, từng đĩa xiên nướng nóng hổi được bày ra trước mặt họ.

Bạch Mộc Ninh vẫn không thể tin nổi, Văn Cảnh không phải đang kiếm chuyện thật đấy chứ?

Nhưng Văn Cảnh lại không hề động đũa tới mấy món trước mặt, chỉ nhấp từng ngụm trà.

"Anh không ăn sao?" Bạch Mộc Ninh li.ếm li.ếm vệt dầu bên khóe môi, nói tiếp: "Em ăn một mình thì mất vui lắm."

Cậu cầm một xiên thịt bò đưa cho Văn Cảnh, bảo: "Bác sĩ Văn, thử một miếng đi, ngon lắm đấy!"

Hơn nữa, so với đồ nướng ngoài hàng quán, chỗ này có vẻ sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh hơn.

Văn Cảnh nhận lấy cắn một miếng, nhai chậm rãi rồi nuốt xuống.

"Cậu vẫn còn nhận đi xem mắt người khác sao?" Nói xong, như cảm thấy câu hỏi hơi kỳ quặc, anh bổ sung thêm: "Ý tôi là đi hộ người khác ấy."

Bạch Mộc Ninh gật đầu, cắn một miếng mực nướng rồi đáp: "Em phải kiếm tiền mà. Lương ở phòng khám Tam Vấn mỗi tháng sau khi trừ bảo hiểm và thuế thu nhập, chỉ còn lại khoảng ba nghìn rưỡi thôi. Ba nghìn rưỡi thì làm được gì chứ?"

"Bây giờ em còn được ở ký túc xá trường, nhưng sau này nếu không được ở nữa thì có khi đến tiền thuê nhà cũng không lo nổi. Nếu không làm thêm bên ngoài kiếm chút tiền, sớm muộn gì em cũng chết đói thôi."

Văn Cảnh hỏi: "Vất vả đến vậy sao?"

"Ừm, siêu vất vả luôn ấy." Bạch Mộc Ninh ăn hết xiên mực, lại cầm một xiên nhộng tằm. "Mà hơn nữa, em cũng muốn lập nghiệp ở Kinh Nam, muốn mua một căn nhà của riêng mình."

Đây luôn là mục tiêu mà Bạch Mộc Ninh hướng tới. Cậu không cần nhà quá lớn, chỉ cần một căn hộ nhỏ khoảng ba mươi mét vuông cũng đủ rồi, dù sao cũng chỉ có một mình cậu ở.

Ba mẹ cậu qua đời từ sớm, từ lâu Bạch Mộc Ninh đã không còn nơi nào để gọi là nhà nữa. Chính vì vậy, cậu có một sự chấp niệm với việc sở hữu một ngôi nhà, cậu cho rằng chỉ cần có nhà thì mới có một mái ấm, vì thế nên cậu mới liều mạng kiếm tiền.

"Cậu muốn mua nhà à?"

Biểu cảm của Văn Cảnh có hơi kỳ lạ. Bạch Mộc Ninh cảm thấy hết vui.

Trước đây, mỗi khi cậu kể về ước mơ này với bạn bè, ai nấy đều cười nhạo cậu không biết lượng sức. Họ nói rằng giá nhà ở Kinh Nam cao ngất ngưởng, một người bình thường dù có làm lụng cả đời cũng chưa chắc mua nổi vài mét vuông.

Chưa kể học chuyên ngành tệ hại như cậu, muốn mua nhà chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!

"Sao thế, anh cũng thấy buồn cười à? Cảm thấy tôi viển vông, mơ mộng hão huyền đúng không? Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ làm được!"

"Nhà đất có đắt, điều kiện có khó khăn thì sao? Tôi vẫn còn trẻ, có cả một quãng thời gian dài để phấn đấu. Tôi nhất định sẽ thành công."

Bạch Mộc Ninh đầy khí thế, mỗi câu nói đều như xù lông lên.

Văn Cảnh khựng lại một chút, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên đ.ỉnh đầu Bạch Mộc Ninh, dịu dàng nói: "Bạch Mộc Ninh, theo tôi học Đông y đi, tôi sẽ dạy cậu cách đứng vững trong cuộc đời này."

"...?"

Văn Cảnh... đang muốn truyền nghề cho cậu sao?

 

「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」

(*) Là một loại trung tâm bảo dưỡng chuyên về ô tô ở TQ, 4S là viết tắt của từ tiếng Anh: Sales (bán hàng), Spare parts (Phụ tùng thay thế), Service (Dịch vụ bảo dưỡng), và Survey (Khảo sát, phản hồi của khách hàng). Nguồn tham khảo: CKGSB Knowledge

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0