Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Bác sĩ Văn, anh...
Kinh Bán Sinh
2025-03-28 06:35:16
Sáng thứ năm cùng ngày, Bạch Mộc Ninh dậy thật sớm. Hôm nay là ngày cậu phải đi cùng Lý Lệ để làm thủ tục ly hôn, cậu không thể đến muộn được.
Sau khi tắt đồng hồ báo thức và miễn cưỡng bò dậy, đầu Bạch Mộc Ninh đau không ngừng, cả người chẳng còn chút sức lực nào cả.
Phải nghỉ ngơi một lúc cậu mới bắt đầu c.ởi đồ ngủ thay quần áo.
Lúc bước xuống cầu thang, chân đột ngột trượt khỏi bậc làm cậu ngã nhào xuống nền gạch lạnh buốt, nghe 'bốp' một tiếng.
Mông đập xuống trước, rồi cả người ngã sõng soài, thân thể chạm đất như một cái ôm thật chặt. Bạch Mộc Ninh khẽ rên một tiếng rồi cứ thế nằm yên trong tư thế ấy một lúc.
Lý An Triết vốn đang ngủ say, bị tiếng ngã của Bạch Mộc Ninh làm cho tỉnh giấc, cậu bạn vội ngồi bật dậy, hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì vậy, động đất hả?"
Cậu chàng nhìn quanh bốn phía, xác định giường không bị rung lắc mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mộc Ninh đang nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Hai tay Bạch Mộc Ninh chắp hai tay lên bụng, nằm ngay ngắn cứ như đang ngủ.
Nếu không phải mắt còn mở, Lý An Triệt có lẽ đã tưởng cậu đang nằm nghỉ ngơi.
"Ninh, sao cậu không dậy, định nằm đây ngủ luôn à?"
Bạch Mộc Ninh thở dài đáp: "An An à, cậu đã từng nghe câu này chưa? Đã ngã ở đâu thì phải nằm yên ở đó một lúc cái đã."
"Ừm, giờ nghe rồi," Lý An Triệt bước xuống giường, đến gần Bạch Mộc Ninh rồi ngồi xổm xuống nói: "Ninh à, cậu không dậy được đúng không?"
Không hổ là anh em hơn hai năm, chưa gì mà Lý An Triệt đã nhìn ra được tâm tư này của cậu, đúng là cậu không dậy nổi.
Cú ngã này suýt chút nữa lấy mất nửa cái mạng của cậu, một người già hai mươi tuổi như cậu đây.
Bây giờ không chỉ đầu của cậu đau mà mông cũng đau, ngã đau muốn chết.
Cậu nắm tay Lý An Triệt, theo lực kéo của cậu bạn mà ngồi dậy, lúc Bạch Mộc Ninh đứng lên thì thấy đầu càng chóng mặt hơn nữa.
Lý An Triệt buông tay Bạch Mộc Ninh ra, giơ tay sờ trán cậu: "Ninh, cậu sốt rồi."
Bạch Mộc Ninh mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế thở hổn hển, nghe Lý An Triệt nói mình bị sốt làm cậu cũng sờ thử trán xem sao.
Đúng là nóng thật rồi, nhưng đây chỉ là việc nhỏ.
Bạch Mộc Ninh vô tâm nói: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Bạch Mộc Ninh uống một ngụm nước để giải khát rồi đứng dậy cầm đồ dùng vệ sinh, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt.
Thấy Bạch Mộc Ninh cứng đầu muốn ra ngoài như vậy, Lý An Triệt chặn lại: "Cậu bị bệnh rồi còn muốn đi đâu nữa hả? Chúng ta đi phòng y tế đi."
Lý An Triệt hơi tức giận, thấy Bạch Mộc Ninh không yêu thương cơ thể của mình chút nào, đã bệnh rồi còn cậy mạnh.
"Hôm nay tớ còn có việc phải ra ngoài ngay, nào tớ về rồi qua phòng y tế cũng được."
"Không phải, có việc gì gấp mà tới cả sốt vẫn phải ra ngoài vậy chứ?"
Bạch Mộc Ninh kiêu ngạo oai vệ, khí phách hiên ngang cầm chậu và đồ vệ sinh: "Chịu thôi, ngũ hành tớ nghèo nên đâu có quyền nghỉ ngơi. An An àm đừng có cản tớ, tớ phải phấn đấu, phải giao tranh mới được."
Lý An Triệt biết Bạch Mộc Ninh không dễ dàng gì, học phí cùng chi phí sinh hoạt đều phải tự kiếm, không có gia đình hỗ trợ.
Nhưng cậu liều mạng quá.
Lý An Triệt bực bội buông tay Bạch Mộc Ninh ra, hừ lạnh một tiếng: "Rồi sớm muộn gì cậu cũng chui vào hũ vàng cho mà xem. Uống thuốc đi rồi hãy ra ngoài."
Nói xong còn tự mình đi đến bàn học tìm thuốc hạ sốt cho Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh uống thuốc của Lý An Triệt xong thì tình trạng đã tốt hơn rất nhiều, ra ngoài để gió lạnh thổi một cái là không còn thấy nóng nữa.
-
Cuộc hẹn với Lý Lệ là lúc 9 giờ sáng, Bạch Mộc Ninh không muốn tốn tiền đi taxi nên đi tàu điện ngầm.
Nơi hẹn là trước cổng cục Dân chính, Lý Lệ cũng vừa đến nên hai người vừa khéo chạm mặt nhau.
Chồng cũ đến trễ vài phút, chẳng ai nói với nhau câu nào mà chỉ vào lấy số chờ làm thủ tục ly hôn.
Hôm nay là thứ năm, không biết có phải là ngày lễ gì không mà người đến kết hôn rất đông, người ly hôn cũng không ít, không biết phải chờ bao lâu nữa.
Trong lúc đứng xếp hàng, Bạch Mộc Ninh không ngừng đá xéo gã chồng cũ. Đây là nhiệm vụ mà Lý Lệ đã giao cho cậu, tuyệt đối không thể để anh ta ly hôn trong yên ổn, nhất định phải khiến anh ta tức anh ách mà ký đơn cho bằng được.
Bạch Mộc Ninh là chuyên gia trong việc chọc ngoáy người khác, nhìn chồng cũ đỏ mặt tía tai mà không thể phản bác được khiến Lý Lệ thấy rất vui.
Khi gọi đến số của họ, hai người vào làm thủ tục, điền vào mẫu đơn rồi phải về nhà đợi 30 ngày để hoàn tất thời gian chờ.
Gã chồng cũ nổi giận đùng đùng rồi rời đi, Lý Lệ cười tươi roi rói, còn cho Bạch Mộc Ninh một khoản tiền boa và lịch hẹn cho lần sau.
Lý Lệ đi taxi về, nói xong liền lên xe đi.
Bạch Mộc Ninh là kiểu người tiết kiệm từng đồng từng cắt nên tất nhiên sẽ không chọn đi taxi, cậu mở bản đồ ra tìm đường đến phòng khám Tam Vấn, chẳng mấy chốc đã tìm thấy tuyến đường xe đi.
Việc chinh phục Văn Cảnh vẫn đang dậm chân tại chỗ, cậu nhất định phải tìm cơ hội xuất hiện trước mặt mục tiêu để tăng độ hiện diện mới được.
Lý do cũng đã được cậu chuẩn bị sẵn sàng, thuốc trị thận hư sắp hết rồi, cậu cần đi tái khám.
Chỉ là không ngờ lại gặp Văn Cảnh ngay trước cổng cục Dân chính, hơn nữa anh còn đang đứng trong hàng chờ kết hôn.
Bạch Mộc Ninh nhíu mày nhìn sang, nghĩ thầm Văn Cảnh định kết hôn với ai nhỉ?
Phía bên Văn Cảnh đang kéo tay một cô gái có phong cách cực ngầu, trông vẻ mặt thì có vẻ rất hung dữ, như thể phụ huynh đang răn dạy đứa con không nghe lời.
Ánh mắt Bạch Mộc Ninh dừng lại trên người cô gái ấy. Nhìn qua thì tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, phong cách ăn mặc theo kiểu "chuộng phong độ hơn nhiệt độ," chân váy ngắn, bốt cao, áo khoác da.
Trên mặt cô ấy còn có cả khuyên mũi và khuyên môi bằng kim cương sáng lóa cả mắt.
"Tôn Cẩn, em làm loạn đủ chưa? Đi về với anh!" Giọng Văn Cảnh trầm thấp, như thể đang kìm nén cảm xúc nào đó chỉ chực bùng nổ.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy đánh giá của mình về Văn Cảnh quả nhiên rất chính xác, anh chính là kiểu người ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lại vô cùng đáng sợ.
"Anh dựa vào đâu mà quản em? Hôm nay em kết hôn thì sao? Em muốn kết hôn với bạn trai đấy, em không chia tay đâu."
Lúc nào người nhà cũng phản đối cô với bạn trai, đặc biệt là Văn Cảnh, mỗi lần gọi điện thoại đều bắt cô phải chia tay.
"Em với bạn trai là tình yêu đích thực!"
Văn Cảnh chỉ quét mắt qua một cái, cậu bạn trai bên cạnh Tôn Cẩn lập tức nhận ra tình thế không ổn, vội vã xua tay nói: "Tôn Cẩn, chắc anh không cưới nữa đâu, em tìm người khác đi nhé!"
Dứt lời, cậu ta liền quay đầu bỏ chạy, sợ chậm một bước sẽ bị Văn Cảnh đánh cho tơi bời hoa lá.
Bạch Mộc Ninh đứng bên cạnh hóng hớt, trong lòng cảm thán: Bác sĩ Văn ơi, anh hung dữ quá trời! Anh xem, dọa người ta chạy mất rồi kìa.
Nhưng cô gái tên Tôn Cẩn có quan hệ gì với Văn Cảnh chứ? Tại sao anh ta lại muốn xen vào chuyện kết hôn của người ta?
Bạch Mộc Ninh nhanh chóng nhớ đến câu mà hôm nọ chị lễ tân từng nói, bác sĩ Văn không có anh em, chỉ có một cô em gái rất đáng yêu.
Lẽ nào đây chính là em gái của Văn Cảnh? Nhưng sao hai người lại không cùng họ?
Cậu chỉ nghĩ đến một khả năng, một người mang họ mẹ, một người mang họ cha.
Hai anh em tranh cãi mãi không dứt, nhân viên bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Cô bé, trước tiên hãy về cùng anh trai đi, chỗ chúng tôi không thể giải quyết thủ tục cho em được."
Tôn Cẩn càng thêm tức giận, cảm thấy cả thế giới đều chống lại mình, đặc biệt là gã bạn trai vô dụng chỉ được cái mã mà chẳng làm nên trò trống gì lại còn chạy nhanh hơn cả ai hết.
"Tại sao không làm cho tôi? Mấy người phân biệt đối xử! Tôi muốn khiếu nại!"
Nhân viên đưa giấy tờ trả lại cho cô, bất đắc dĩ nói: "Em chưa đủ tuổi, hai năm nữa quay lại đi."
Luật hôn nhân nước ta quy định phụ nữ đủ hai mươi tuổi mới được kết hôn và nhận giấy chứng nhận. Hóa ra em gái của Văn Cảnh mới mười tám, bảo sao cô bé lại tức giận như vậy.
Tôn Cẩn bướng bỉnh không chịu nhận lại giấy tờ của mình, Văn Cảnh đành lấy giúp rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó lập tức kéo cô em gái cứng đầu ra ngoài.
"Mau về nhà với anh, đừng quậy nữa."
Tôn Cẩn vẫn giãy giụa: "Em không muốn về! Anh đừng quản em!"
Hôm nay Văn Cảnh bận xử lý chuyện gia đình nên Bạch Mộc Ninh không tiện bắt chuyện, cậu thức thời nhanh chóng rời đi, tính tới phòng khám Tam Vấn chặn Văn Cảnh sau.
Thế nhưng vừa mở cửa bước ra, lúc xuống bậc thang, bỗng một bóng đen từ phía sau lao tới, va mạnh khiến cậu loạng choạng suýt nữa té ngã.
Chân không vững, cậu trượt hẫng rồi ngã xuống bậc thang, ngồi bệt trên nền đất lạnh buốt.
Đây là lần thứ hai trong ngày cậu ngã dập mông, cảm giác như xương cụt sắp nứt ra tới nơi rồi.
Người va vào cậu không ai khác chính là Tôn Cẩn em gái của Văn Cảnh, cô bé vừa leo lên xe vừa lớn tiếng xin lỗi Bạch Mộc Ninh: "Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu! Để anh tôi bồi thường cho anh!"
Tôn Cẩn chạy mất, Bạch Mộc Ninh nghĩ, cái gì vậy trời.
"Cậu không sao chứ?"
Văn Cảnh duỗi tay tới, Bạch Mộc Ninh ngước mắt lên thì chợt sửng sốt một lúc.
Nghĩ lại thì hôm nay cũng không đến nỗi quá xui xẻo, ít nhất Văn Cảnh cũng đã chủ động nói chuyện với cậu rồi.
Bạch Mộc Ninh vừa định nói "không sao," thậm chí còn muốn khoe một câu, nhìn này, cơ thể em tuyệt vời lắm, ngã một cú như vậy mà chẳng sao cả.
Nhưng chữ "không" vừa tới cửa miệng, cậu lập tức nuốt xuống như thể cắn trúng lưỡi, nhanh chóng sửa lại: "Không, có sao, hình như chân trái của em bị trật rồi."
Cậu còn làm bộ xoa mắt cá chân như thể đang đau đớn lắm.
Thật ra chẳng có vấn đề gì, nhưng đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, giúp cậu có thể lợi dụng để va chạm và gắn kết với Văn Cảnh.
Cơ hội đã tới cửa, cậu không thể bỏ lỡ được, chỉ có thể làm bộ đau chân thôi.
Hơn nữa, cậu đã suy nghĩ rất kỹ mới chọn cách này. Bị trật chân thì chắc chắn sẽ đi lại khó khăn, như vậy là có thể tiếp xúc gần gũi hơn.
Đàn ông ấy mà, động lòng cũng dễ lắm.
Nắm lấy tay Văn Cảnh xong, Bạch Mộc Ninh mượn lực đứng dậy rồi uất ức nói: "Bác sĩ Văn, anh phải chịu trách nhiệm với em đó."
Ánh mắt Văn Cảnh sắc bén quét qua khiến Bạch Mộc Ninh hơi chột dạ, vội vàng giải thích: "Ý em là, em gái anh va trúng em, làm em ngã trẹo chân, anh không thể cứ mặc kệ em vậy được đúng không?"
Văn Cảnh vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm, như thể đang phân tích xem lời cậu nói có thật không.
Cứ bị nhìn chằm chằm như thế mãi khiến Bạch Mộc Ninh bắt đầu căng thẳng hơn, tại đây là lần đầu tiên cậu ăn vạ nên chưa có kinh nghiệm gì.
"À thì, không cần chịu trách nhiệm cũng được, em tự về." Bạch Mộc Ninh càng nói càng nhỏ, cuối cùng lí nhí trong cổ họng.
Cậu bắt đầu hoang mang, rốt cuộc Văn Cảnh có ý gì vậy chứ?
Văn Cảnh buông tay cậu ra, bình tĩnh nói: "Chẳng phải cậu vừa nói là chân phải bị trật sao?"
Nói rồi, ánh mắt liếc xuống chân phải của Bạch Mộc Ninh. Lúc này, chân phải cậu đang phải chịu đựng toàn bộ trọng lượng cơ thể, còn chân trái chỉ nhẹ nhàng chạm đất.
Bạch Mộc Ninh giật mình, không phải là chân trái sao? Sao lại thành chân phải lúc nào vậy?
Cậu nhớ rõ ràng là chân trái mà, nhưng bị Văn Cảnh chất vấn vẻ chắc chắn như vậy, cộng thêm cảm giác chột dạ lo lắng nên cậu cũng không biết là hồi nãy mình nói chân nào nữa.
Là bác sĩ thì chắc chắn không thể nói dối rồi, Bạch Mộc Ninh quyết định tin vào Văn Cảnh, thế là nói theo anh: "Đúng là chân phải thật ạ."
Bạch Mộc Ninh nhón chân phải lên, trọng tâm dồn vào chân trái, giả vờ như rất đau: "Anh nhìn mà xem, đau đến mức không phân biệt nổi chân trái hay chân phải nữa, vẫn là bác sĩ Văn cẩn thận thôi."
Văn Cảnh nhẹ giọng ồ một tiếng, rồi nhàn nhạt nhắc nhở: "Trước đó cậu nói là chân trái bị thương, là tôi nhớ sai rồi."
Bạch Mộc Ninh đang giả vờ đau chân phải: "?"
Tên đàn ông xấu xa này, sao mà gian xảo thế chứ!
Bị vạch trần thẳng thừng nên Bạch Mộc Ninh bèn dứt khoát không diễn nữa, giậm chân hai cái, lạnh lùng nói: "Được rồi, không đau nữa, hẹn gặp lại!"
Nói xong, cậu cúi đầu đi thẳng về phía ga tàu điện ngầm.
Trình độ của Văn Cảnh cao quá, độ khó của nhiệm vụ lần này lại tăng thêm một bậc nữa, nếu sau này thành công cậu phải đòi thêm tiền mới được!
Không lâu sau, bên cạnh vang lên tiếng còi xe. Bạch Mộc Ninh nhíu mày nghĩ thầm, ai mà phiền thế không biết, bấm còi làm gì chứ? Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy cửa sổ xe hạ xuống, Văn Cảnh đang nhìn mình.
"Lên xe."
"...?"
Bạch Mộc Ninh mờ mịt nói: "Đi đâu?"
Nếu cậu nhớ không nhầm, kế hoạch "ăn vạ" của mình đã thất bại rồi mà?
"Không phải bảo tôi chịu trách nhiệm sao?" Văn Cảnh có chút không kiên nhẫn nói: "Lên xe đi, tôi chịu trách nhiệm với cậu."
"...?"
Bạch Mộc Ninh ngơ ra một chút, sau đó nhanh chóng cười thầm trong lòng, đàn ông cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chơi cậu à.
Tác giả có lời muốn nói
Bạch Mộc Ninh đã nghĩ sẵn một đống lời mắng, nhưng cuối cùng lại không nói ra: "Anh tưởng mình là canxi cacbon, hay là cảm thấy mình là kim cương, thực ra anh chỉ là ozon, không, phải là sulfur dioxide thì đúng hơn, vừa khó chịu lại độc hại."
Sau khi tắt đồng hồ báo thức và miễn cưỡng bò dậy, đầu Bạch Mộc Ninh đau không ngừng, cả người chẳng còn chút sức lực nào cả.
Phải nghỉ ngơi một lúc cậu mới bắt đầu c.ởi đồ ngủ thay quần áo.
Lúc bước xuống cầu thang, chân đột ngột trượt khỏi bậc làm cậu ngã nhào xuống nền gạch lạnh buốt, nghe 'bốp' một tiếng.
Mông đập xuống trước, rồi cả người ngã sõng soài, thân thể chạm đất như một cái ôm thật chặt. Bạch Mộc Ninh khẽ rên một tiếng rồi cứ thế nằm yên trong tư thế ấy một lúc.
Lý An Triết vốn đang ngủ say, bị tiếng ngã của Bạch Mộc Ninh làm cho tỉnh giấc, cậu bạn vội ngồi bật dậy, hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì vậy, động đất hả?"
Cậu chàng nhìn quanh bốn phía, xác định giường không bị rung lắc mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mộc Ninh đang nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Hai tay Bạch Mộc Ninh chắp hai tay lên bụng, nằm ngay ngắn cứ như đang ngủ.
Nếu không phải mắt còn mở, Lý An Triệt có lẽ đã tưởng cậu đang nằm nghỉ ngơi.
"Ninh, sao cậu không dậy, định nằm đây ngủ luôn à?"
Bạch Mộc Ninh thở dài đáp: "An An à, cậu đã từng nghe câu này chưa? Đã ngã ở đâu thì phải nằm yên ở đó một lúc cái đã."
"Ừm, giờ nghe rồi," Lý An Triệt bước xuống giường, đến gần Bạch Mộc Ninh rồi ngồi xổm xuống nói: "Ninh à, cậu không dậy được đúng không?"
Không hổ là anh em hơn hai năm, chưa gì mà Lý An Triệt đã nhìn ra được tâm tư này của cậu, đúng là cậu không dậy nổi.
Cú ngã này suýt chút nữa lấy mất nửa cái mạng của cậu, một người già hai mươi tuổi như cậu đây.
Bây giờ không chỉ đầu của cậu đau mà mông cũng đau, ngã đau muốn chết.
Cậu nắm tay Lý An Triệt, theo lực kéo của cậu bạn mà ngồi dậy, lúc Bạch Mộc Ninh đứng lên thì thấy đầu càng chóng mặt hơn nữa.
Lý An Triệt buông tay Bạch Mộc Ninh ra, giơ tay sờ trán cậu: "Ninh, cậu sốt rồi."
Bạch Mộc Ninh mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế thở hổn hển, nghe Lý An Triệt nói mình bị sốt làm cậu cũng sờ thử trán xem sao.
Đúng là nóng thật rồi, nhưng đây chỉ là việc nhỏ.
Bạch Mộc Ninh vô tâm nói: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Bạch Mộc Ninh uống một ngụm nước để giải khát rồi đứng dậy cầm đồ dùng vệ sinh, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt.
Thấy Bạch Mộc Ninh cứng đầu muốn ra ngoài như vậy, Lý An Triệt chặn lại: "Cậu bị bệnh rồi còn muốn đi đâu nữa hả? Chúng ta đi phòng y tế đi."
Lý An Triệt hơi tức giận, thấy Bạch Mộc Ninh không yêu thương cơ thể của mình chút nào, đã bệnh rồi còn cậy mạnh.
"Hôm nay tớ còn có việc phải ra ngoài ngay, nào tớ về rồi qua phòng y tế cũng được."
"Không phải, có việc gì gấp mà tới cả sốt vẫn phải ra ngoài vậy chứ?"
Bạch Mộc Ninh kiêu ngạo oai vệ, khí phách hiên ngang cầm chậu và đồ vệ sinh: "Chịu thôi, ngũ hành tớ nghèo nên đâu có quyền nghỉ ngơi. An An àm đừng có cản tớ, tớ phải phấn đấu, phải giao tranh mới được."
Lý An Triệt biết Bạch Mộc Ninh không dễ dàng gì, học phí cùng chi phí sinh hoạt đều phải tự kiếm, không có gia đình hỗ trợ.
Nhưng cậu liều mạng quá.
Lý An Triệt bực bội buông tay Bạch Mộc Ninh ra, hừ lạnh một tiếng: "Rồi sớm muộn gì cậu cũng chui vào hũ vàng cho mà xem. Uống thuốc đi rồi hãy ra ngoài."
Nói xong còn tự mình đi đến bàn học tìm thuốc hạ sốt cho Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh uống thuốc của Lý An Triệt xong thì tình trạng đã tốt hơn rất nhiều, ra ngoài để gió lạnh thổi một cái là không còn thấy nóng nữa.
-
Cuộc hẹn với Lý Lệ là lúc 9 giờ sáng, Bạch Mộc Ninh không muốn tốn tiền đi taxi nên đi tàu điện ngầm.
Nơi hẹn là trước cổng cục Dân chính, Lý Lệ cũng vừa đến nên hai người vừa khéo chạm mặt nhau.
Chồng cũ đến trễ vài phút, chẳng ai nói với nhau câu nào mà chỉ vào lấy số chờ làm thủ tục ly hôn.
Hôm nay là thứ năm, không biết có phải là ngày lễ gì không mà người đến kết hôn rất đông, người ly hôn cũng không ít, không biết phải chờ bao lâu nữa.
Trong lúc đứng xếp hàng, Bạch Mộc Ninh không ngừng đá xéo gã chồng cũ. Đây là nhiệm vụ mà Lý Lệ đã giao cho cậu, tuyệt đối không thể để anh ta ly hôn trong yên ổn, nhất định phải khiến anh ta tức anh ách mà ký đơn cho bằng được.
Bạch Mộc Ninh là chuyên gia trong việc chọc ngoáy người khác, nhìn chồng cũ đỏ mặt tía tai mà không thể phản bác được khiến Lý Lệ thấy rất vui.
Khi gọi đến số của họ, hai người vào làm thủ tục, điền vào mẫu đơn rồi phải về nhà đợi 30 ngày để hoàn tất thời gian chờ.
Gã chồng cũ nổi giận đùng đùng rồi rời đi, Lý Lệ cười tươi roi rói, còn cho Bạch Mộc Ninh một khoản tiền boa và lịch hẹn cho lần sau.
Lý Lệ đi taxi về, nói xong liền lên xe đi.
Bạch Mộc Ninh là kiểu người tiết kiệm từng đồng từng cắt nên tất nhiên sẽ không chọn đi taxi, cậu mở bản đồ ra tìm đường đến phòng khám Tam Vấn, chẳng mấy chốc đã tìm thấy tuyến đường xe đi.
Việc chinh phục Văn Cảnh vẫn đang dậm chân tại chỗ, cậu nhất định phải tìm cơ hội xuất hiện trước mặt mục tiêu để tăng độ hiện diện mới được.
Lý do cũng đã được cậu chuẩn bị sẵn sàng, thuốc trị thận hư sắp hết rồi, cậu cần đi tái khám.
Chỉ là không ngờ lại gặp Văn Cảnh ngay trước cổng cục Dân chính, hơn nữa anh còn đang đứng trong hàng chờ kết hôn.
Bạch Mộc Ninh nhíu mày nhìn sang, nghĩ thầm Văn Cảnh định kết hôn với ai nhỉ?
Phía bên Văn Cảnh đang kéo tay một cô gái có phong cách cực ngầu, trông vẻ mặt thì có vẻ rất hung dữ, như thể phụ huynh đang răn dạy đứa con không nghe lời.
Ánh mắt Bạch Mộc Ninh dừng lại trên người cô gái ấy. Nhìn qua thì tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, phong cách ăn mặc theo kiểu "chuộng phong độ hơn nhiệt độ," chân váy ngắn, bốt cao, áo khoác da.
Trên mặt cô ấy còn có cả khuyên mũi và khuyên môi bằng kim cương sáng lóa cả mắt.
"Tôn Cẩn, em làm loạn đủ chưa? Đi về với anh!" Giọng Văn Cảnh trầm thấp, như thể đang kìm nén cảm xúc nào đó chỉ chực bùng nổ.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy đánh giá của mình về Văn Cảnh quả nhiên rất chính xác, anh chính là kiểu người ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lại vô cùng đáng sợ.
"Anh dựa vào đâu mà quản em? Hôm nay em kết hôn thì sao? Em muốn kết hôn với bạn trai đấy, em không chia tay đâu."
Lúc nào người nhà cũng phản đối cô với bạn trai, đặc biệt là Văn Cảnh, mỗi lần gọi điện thoại đều bắt cô phải chia tay.
"Em với bạn trai là tình yêu đích thực!"
Văn Cảnh chỉ quét mắt qua một cái, cậu bạn trai bên cạnh Tôn Cẩn lập tức nhận ra tình thế không ổn, vội vã xua tay nói: "Tôn Cẩn, chắc anh không cưới nữa đâu, em tìm người khác đi nhé!"
Dứt lời, cậu ta liền quay đầu bỏ chạy, sợ chậm một bước sẽ bị Văn Cảnh đánh cho tơi bời hoa lá.
Bạch Mộc Ninh đứng bên cạnh hóng hớt, trong lòng cảm thán: Bác sĩ Văn ơi, anh hung dữ quá trời! Anh xem, dọa người ta chạy mất rồi kìa.
Nhưng cô gái tên Tôn Cẩn có quan hệ gì với Văn Cảnh chứ? Tại sao anh ta lại muốn xen vào chuyện kết hôn của người ta?
Bạch Mộc Ninh nhanh chóng nhớ đến câu mà hôm nọ chị lễ tân từng nói, bác sĩ Văn không có anh em, chỉ có một cô em gái rất đáng yêu.
Lẽ nào đây chính là em gái của Văn Cảnh? Nhưng sao hai người lại không cùng họ?
Cậu chỉ nghĩ đến một khả năng, một người mang họ mẹ, một người mang họ cha.
Hai anh em tranh cãi mãi không dứt, nhân viên bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Cô bé, trước tiên hãy về cùng anh trai đi, chỗ chúng tôi không thể giải quyết thủ tục cho em được."
Tôn Cẩn càng thêm tức giận, cảm thấy cả thế giới đều chống lại mình, đặc biệt là gã bạn trai vô dụng chỉ được cái mã mà chẳng làm nên trò trống gì lại còn chạy nhanh hơn cả ai hết.
"Tại sao không làm cho tôi? Mấy người phân biệt đối xử! Tôi muốn khiếu nại!"
Nhân viên đưa giấy tờ trả lại cho cô, bất đắc dĩ nói: "Em chưa đủ tuổi, hai năm nữa quay lại đi."
Luật hôn nhân nước ta quy định phụ nữ đủ hai mươi tuổi mới được kết hôn và nhận giấy chứng nhận. Hóa ra em gái của Văn Cảnh mới mười tám, bảo sao cô bé lại tức giận như vậy.
Tôn Cẩn bướng bỉnh không chịu nhận lại giấy tờ của mình, Văn Cảnh đành lấy giúp rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó lập tức kéo cô em gái cứng đầu ra ngoài.
"Mau về nhà với anh, đừng quậy nữa."
Tôn Cẩn vẫn giãy giụa: "Em không muốn về! Anh đừng quản em!"
Hôm nay Văn Cảnh bận xử lý chuyện gia đình nên Bạch Mộc Ninh không tiện bắt chuyện, cậu thức thời nhanh chóng rời đi, tính tới phòng khám Tam Vấn chặn Văn Cảnh sau.
Thế nhưng vừa mở cửa bước ra, lúc xuống bậc thang, bỗng một bóng đen từ phía sau lao tới, va mạnh khiến cậu loạng choạng suýt nữa té ngã.
Chân không vững, cậu trượt hẫng rồi ngã xuống bậc thang, ngồi bệt trên nền đất lạnh buốt.
Đây là lần thứ hai trong ngày cậu ngã dập mông, cảm giác như xương cụt sắp nứt ra tới nơi rồi.
Người va vào cậu không ai khác chính là Tôn Cẩn em gái của Văn Cảnh, cô bé vừa leo lên xe vừa lớn tiếng xin lỗi Bạch Mộc Ninh: "Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu! Để anh tôi bồi thường cho anh!"
Tôn Cẩn chạy mất, Bạch Mộc Ninh nghĩ, cái gì vậy trời.
"Cậu không sao chứ?"
Văn Cảnh duỗi tay tới, Bạch Mộc Ninh ngước mắt lên thì chợt sửng sốt một lúc.
Nghĩ lại thì hôm nay cũng không đến nỗi quá xui xẻo, ít nhất Văn Cảnh cũng đã chủ động nói chuyện với cậu rồi.
Bạch Mộc Ninh vừa định nói "không sao," thậm chí còn muốn khoe một câu, nhìn này, cơ thể em tuyệt vời lắm, ngã một cú như vậy mà chẳng sao cả.
Nhưng chữ "không" vừa tới cửa miệng, cậu lập tức nuốt xuống như thể cắn trúng lưỡi, nhanh chóng sửa lại: "Không, có sao, hình như chân trái của em bị trật rồi."
Cậu còn làm bộ xoa mắt cá chân như thể đang đau đớn lắm.
Thật ra chẳng có vấn đề gì, nhưng đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, giúp cậu có thể lợi dụng để va chạm và gắn kết với Văn Cảnh.
Cơ hội đã tới cửa, cậu không thể bỏ lỡ được, chỉ có thể làm bộ đau chân thôi.
Hơn nữa, cậu đã suy nghĩ rất kỹ mới chọn cách này. Bị trật chân thì chắc chắn sẽ đi lại khó khăn, như vậy là có thể tiếp xúc gần gũi hơn.
Đàn ông ấy mà, động lòng cũng dễ lắm.
Nắm lấy tay Văn Cảnh xong, Bạch Mộc Ninh mượn lực đứng dậy rồi uất ức nói: "Bác sĩ Văn, anh phải chịu trách nhiệm với em đó."
Ánh mắt Văn Cảnh sắc bén quét qua khiến Bạch Mộc Ninh hơi chột dạ, vội vàng giải thích: "Ý em là, em gái anh va trúng em, làm em ngã trẹo chân, anh không thể cứ mặc kệ em vậy được đúng không?"
Văn Cảnh vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm, như thể đang phân tích xem lời cậu nói có thật không.
Cứ bị nhìn chằm chằm như thế mãi khiến Bạch Mộc Ninh bắt đầu căng thẳng hơn, tại đây là lần đầu tiên cậu ăn vạ nên chưa có kinh nghiệm gì.
"À thì, không cần chịu trách nhiệm cũng được, em tự về." Bạch Mộc Ninh càng nói càng nhỏ, cuối cùng lí nhí trong cổ họng.
Cậu bắt đầu hoang mang, rốt cuộc Văn Cảnh có ý gì vậy chứ?
Văn Cảnh buông tay cậu ra, bình tĩnh nói: "Chẳng phải cậu vừa nói là chân phải bị trật sao?"
Nói rồi, ánh mắt liếc xuống chân phải của Bạch Mộc Ninh. Lúc này, chân phải cậu đang phải chịu đựng toàn bộ trọng lượng cơ thể, còn chân trái chỉ nhẹ nhàng chạm đất.
Bạch Mộc Ninh giật mình, không phải là chân trái sao? Sao lại thành chân phải lúc nào vậy?
Cậu nhớ rõ ràng là chân trái mà, nhưng bị Văn Cảnh chất vấn vẻ chắc chắn như vậy, cộng thêm cảm giác chột dạ lo lắng nên cậu cũng không biết là hồi nãy mình nói chân nào nữa.
Là bác sĩ thì chắc chắn không thể nói dối rồi, Bạch Mộc Ninh quyết định tin vào Văn Cảnh, thế là nói theo anh: "Đúng là chân phải thật ạ."
Bạch Mộc Ninh nhón chân phải lên, trọng tâm dồn vào chân trái, giả vờ như rất đau: "Anh nhìn mà xem, đau đến mức không phân biệt nổi chân trái hay chân phải nữa, vẫn là bác sĩ Văn cẩn thận thôi."
Văn Cảnh nhẹ giọng ồ một tiếng, rồi nhàn nhạt nhắc nhở: "Trước đó cậu nói là chân trái bị thương, là tôi nhớ sai rồi."
Bạch Mộc Ninh đang giả vờ đau chân phải: "?"
Tên đàn ông xấu xa này, sao mà gian xảo thế chứ!
Bị vạch trần thẳng thừng nên Bạch Mộc Ninh bèn dứt khoát không diễn nữa, giậm chân hai cái, lạnh lùng nói: "Được rồi, không đau nữa, hẹn gặp lại!"
Nói xong, cậu cúi đầu đi thẳng về phía ga tàu điện ngầm.
Trình độ của Văn Cảnh cao quá, độ khó của nhiệm vụ lần này lại tăng thêm một bậc nữa, nếu sau này thành công cậu phải đòi thêm tiền mới được!
Không lâu sau, bên cạnh vang lên tiếng còi xe. Bạch Mộc Ninh nhíu mày nghĩ thầm, ai mà phiền thế không biết, bấm còi làm gì chứ? Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy cửa sổ xe hạ xuống, Văn Cảnh đang nhìn mình.
"Lên xe."
"...?"
Bạch Mộc Ninh mờ mịt nói: "Đi đâu?"
Nếu cậu nhớ không nhầm, kế hoạch "ăn vạ" của mình đã thất bại rồi mà?
"Không phải bảo tôi chịu trách nhiệm sao?" Văn Cảnh có chút không kiên nhẫn nói: "Lên xe đi, tôi chịu trách nhiệm với cậu."
"...?"
Bạch Mộc Ninh ngơ ra một chút, sau đó nhanh chóng cười thầm trong lòng, đàn ông cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chơi cậu à.
Tác giả có lời muốn nói
Bạch Mộc Ninh đã nghĩ sẵn một đống lời mắng, nhưng cuối cùng lại không nói ra: "Anh tưởng mình là canxi cacbon, hay là cảm thấy mình là kim cương, thực ra anh chỉ là ozon, không, phải là sulfur dioxide thì đúng hơn, vừa khó chịu lại độc hại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro