Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Bác sĩ Văn à, a...

Kinh Bán Sinh

2025-03-28 06:35:16

"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn giám định thương tích, thằng nhóc này cố ý gây thương tích cho tôi."

"Anh nhìn xem nó đánh tôi thế này, mặt này, miệng này, rồi cả bụng nữa. Tôi nói thật, chắc chắn tôi bị thương nặng rồi, bây giờ bụng tôi vẫn còn đau đây!"

Người đàn ông vừa nói vừa ôm bụng tỏ vẻ đau đớn, nếu không phải giọng nói còn đầy khí thế thì đúng là trông cũng giống thật.

Viên cảnh sát liếc mắt nhìn gã đàn ông đang giở trò vô lại, quát: "Tôn Kiến Quốc, đủ rồi đấy, đóng kịch mãi không chán à? Có cần tôi dựng luôn cái sân khấu cho anh lên biểu diễn không? Tiện thể trao luôn giải Oscar cho anh nhé?"

"Anh nói xem anh đã vào đây bao nhiêu lần rồi? Mau thành thật khai báo đi, đừng có đóng vai nạn nhân đáng thương nữa."

"Tôi oan ức mà." Tôn Kiến Quốc lập tức thu lại dáng vẻ lươn lẹo, bắt đầu kể khổ, "Sếp ơi, tôi sẽ khai báo thật."

"Tôi chỉ mới chạm vào thằng nhóc này một chút thôi, vậy mà nó lao vào đánh tôi như ăn phải thuốc súng ấy, sếp, tôi thật sự oan ức!"

"Giới trẻ bây giờ chẳng còn chút tôn trọng người lớn tuổi gì cả, ra tay tàn nhẫn không nương tình. Cũng may là các anh đến kịp, nếu không thì giờ này chắc tôi đã nằm trong nhà xác đợi siêu độ rồi."

"Ôi chao, không nói nữa, bụng tôi lại bắt đầu đau rồi."

Bạch Mộc Ninh đứng bên cạnh nghe mà tức không chịu nổi, cậu lập tức phản bác: "Ông nói dối! Rõ ràng là ông định trộm điện thoại của tôi, bị tôi bắt tại trận nên mới bỏ chạy. Nếu ông không ra tay đánh tôi trước, tôi có đánh ông không?"

"Còn trẻ mà đã biết nói dối rồi đấy nhỉ! Tôi đã rửa tay gác kiếm lâu rồi, tuyệt đối không trộm cắp, đây là vu khống! Sếp ơi, anh phải làm chủ cho tôi!"

Tôn Kiến Quốc càng nói càng bi thương, thậm chí còn bắt đầu rơi nước mắt: "Tôi tố cáo! Thằng nhóc này ỷ vào tuổi trẻ, tay chân nhanh nhẹn, lao vào đánh tôi một trận. Tôi đã làm gì sai chứ?"

Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Ninh gặp phải loại người vừa vô liêm sỉ lại còn thích diễn trò như vậy. Cậu giận đến mức bật dậy, suýt nữa xông tới cho gã thêm một trận.

Không dạy dỗ cho gã bớt nói nhảm thì đúng là không thể sống yên.

Viên cảnh sát đang ghi lời khai cho Bạch Mộc Ninh lập tức giữ vai cậu lại, lạnh lùng quát: "Còn muốn đánh người nữa à? Đây là đồn cảnh sát, ngồi xuống ngay cho tôi."

"Làm càn chỉ khiến cậu thêm thiệt thòi thôi. Là sinh viên đại học, chẳng lẽ không biết suy nghĩ cho chín chắn à?"

"Nếu có thể giải quyết bằng nắm đấm, vậy cần cảnh sát làm gì?"

Bạch Mộc Ninh bị lời nói đó làm chấn động, đành im lặng ngồi xuống.

Cậu thầm nghĩ đối phó với loại khốn nạn thì cần bình tĩnh làm gì, cậu có làm sai đâu.

Viên cảnh sát hỏi: "Cậu nói hắn trộm điện thoại của cậu, có bằng chứng không?"

"Đương nhiên là có ạ." Bạch Mộc Ninh thuật lại tình huống lúc đó: "Tôi vén rèm cửa bước vào đã lập tức cảm giác có một bàn tay trong túi mình. Tôi theo phản xạ nắm chặt lấy tay gã, hét lên 'Có trộm!', lúc đó có rất nhiều người xung quanh, ai cũng có thể làm chứng. Khi ấy trong tay gã đúng là đang cầm điện thoại của tôi."

Vào mùa đông ở Kinh Nam, các trung tâm thương mại thường treo rèm dày ở lối vào để cản gió lạnh, tạo cơ hội cho bọn trộm hành động.

Cảnh sát hỏi tiếp: "Vậy bây giờ điện thoại đang ở đâu?"

"Sau đó gã bỏ chạy, tôi đuổi theo rồi giằng co với gã. Chắc là lúc đó gã nhét trả lại cho tôi."

"Nếu không tin, các anh có thể kiểm tra camera giám sát. Camera sẽ không nói dối, gã chính là kẻ trộm, bị tôi bắt tại trận nên mới vu oan tôi đánh gã."

"Gã đánh tôi, tôi đương nhiên phải đánh trả. Hơn nữa, tôi không hề ra tay mạnh, gã toàn giả vờ thôi."

Bạch Mộc Ninh ra tay có chừng mực, cậu chỉ tự vệ, chứ không hề như Tôn Kiến Quốc nói là đánh đến mức sống chết.

"Được rồi, có giả vờ hay không tôi sẽ điều tra rõ. Bây giờ giải quyết chuyện cậu đánh người trước."

Cảnh sát bắt đầu hòa giải: "Tôn Kiến Quốc đúng là có bị thương, cũng có nhân chứng thấy cậu đánh hắn. Cậu thừa nhận chứ?"

"Tôi thừa nhận đã đánh gã, nhưng gã ra tay trước. Gã còn trộm điện thoại của tôi."

"Camera ở cửa bị hỏng nên không thể chứng minh gã trộm điện thoại. Còn cảnh quay lại chỉ ghi được cảnh hai người giằng co, là cậu ra tay trước. Thành ra điều này rất bất lợi cho cậu."

Vừa nghe vậy Bạch Mộc Ninh cũng hiểu ra, hóa ra cậu bị tên này giăng bẫy.

Chẳng trách bọn trộm lại ngang nhiên như vậy, thậm chí còn đánh trả. Hóa ra chúng biết rõ camera bị hỏng nên đợi đến khu vực có camera lại giả vờ thành nạn nhân đáng thương.

Đúng là khốn nạn.

"Được rồi, Tôn Kiến Quốc, anh đừng diễn nữa, quá đủ rồi." Cảnh sát nói: "Thằng nhóc này vẫn đang đi học, tuổi trẻ bốc đồng, để nó xin lỗi anh một câu, chuyện này coi như xong, hai người ký vào biên bản là có thể đi."

Bạch Mộc Ninh và Tôn Kiến Quốc đồng thanh phản đối.

"Tôi không làm sai, tại sao phải xin lỗi?"

Tôn Kiến Quốc cũng nói: "Dựa vào cái gì mà nó chỉ cần xin lỗi là xong? Còn vết thương của tôi thì sao? Tôi cần một lời giải thích!"

"Vậy anh còn muốn thế nào? Thật sự muốn nhốt cậu ấy vài ngày mới chịu à? Làm người nên rộng lượng một chút, đừng có quá đáng."

Tôn Kiến Quốc nói: "Tôi cũng không cần bắt giam nó, chỉ cần bồi thường cho tôi hai mươi nghìn tệ tiền thuốc men là được."

"Nếu không, tôi tuyệt đối không bỏ qua."

Thấy hai bên giằng co không dứt, cảnh sát bảo người đưa Tôn Kiến Quốc ra ngoài rồi ngồi xuống kiên nhẫn khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi nên rút kinh nghiệm từ sai lầm. Lần này cậu thật sự quá nóng nảy. Gặp chuyện thì phải báo cảnh sát, nếu cậu liên hệ với chúng tôi ngay từ đầu thì đã không bị người ta lợi dụng để vu oan."

"Tôn Kiến Quốc là tên cáo già, hắn nắm rõ cách chơi trò này. Giờ bằng chứng đều chống lại cậu, tôi muốn giúp cậu cũng không được."

"Nếu không hòa giải, chuyện này sẽ bất lợi cho cậu đấy. Bị tạm giam bảy ngày còn phải nộp phạt nữa. Chàng trai, đừng thấy ấm ức, cứ coi như bỏ tiền ra mua một bài học đi."

Bạch Mộc Ninh hiểu ý của cảnh sát. Chuyện này có camera giám sát làm chứng, đúng là cậu ra tay trước.

Tôn Kiến Quốc quả thật là kẻ trộm, nhưng không có chứng cứ chứng minh gã thật sự đã trộm điện thoại của Bạch Mộc Ninh. Bắt người phải có bằng chứng, và lúc này Bạch Mộc Ninh chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Nhưng Bạch Mộc Ninh không cam lòng để rồi chịu thiệt như vậy, tại sao cậu không làm gì sao mà phải xin lỗi?

Cậu tức đến phát điên, quyết không chịu nhượng bộ.

Thấy Bạch Mộc Ninh không nói lời nào, cảnh sát lại nói: "Nếu cậu đồng ý hòa giải, tôi sẽ yêu cầu hắn giảm tiền bồi thường, hai mươi nghìn tệ đúng là quá nhiều."

Bạch Mộc Ninh trầm tư một lát, ngước mắt lên nói một cách kiên định: "Tôi không làm gì sai cả. Nếu muốn lừa tiền tôi, đợi kiếp sau đi!"

"Một đồng tôi cũng không đưa cho gã."

Nếu hôm nay nuốt nhục chịu thiệt thòi này, Bạch Mộc Ninh cảm thấy cả nửa đời sau của cậu chắc chắn sẽ sống trong ức chế.

Cậu chẳng muốn nhận thua, chỉ muốn cứng rắn chống lại.

Cậu nghĩ kỹ rồi, cùng lắm là vào trong mấy ngày, ít ra còn đỡ tốn tiền ăn cơm!

Cảnh sát thấy Bạch Mộc Ninh cứng đầu nên cũng hơi bất đắc dĩ: "Vậy tôi phải làm thủ tục tạm giam cậu rồi."

Câu này có chút đe dọa, nhưng Bạch Mộc Ninh không sợ chuyện đó.

"Vậy thì cứ giam giữ đi, coi như trải nghiệm mới trong cuộc đời."

"Cậu này." Cảnh sát thở dài trong lòng, nhưng rất nhanh lại nói: "Gọi phụ huynh cậu đến đây, tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ cậu."

"Ba mẹ tôi qua đời từ lâu rồi, tôi tự quyết định mọi việc."

Nghe vậy, viên cảnh sát đột nhiên muốn thu lại những lời vừa nói, "Vậy thầy cô cậu thì sao, họ có thể đến được không?"

"Cũng đã tốt nghiệp rồi."

"Cậu nhóc, cậu mà không hợp tác thì tôi thật sự không thể giúp được cậu đâu."

Bạch Mộc Ninh im lặng, dù sao thì việc để cậu phải xin lỗi và bồi thường là không thể nào.

-

Bạch Mộc Ninh ngồi đợi một mình trong khoảng nửa giờ, sau đó cảnh sát mới quay lại nói: "Đi thôi, có người đến đón cậu rồi, tiếp tục đi hòa giải."

Bạch Mộc Ninh ngạc nhiên hỏi: "Ai vậy?"

"Chú cậu."

"...?"

Khi đến phòng hòa giải, Bạch Mộc Ninh mới biết người chú đó chính là Văn Cảnh.

Sao anh ta lại tới đây, xấu hổ quá đi mất.

Văn Cảnh đang trao đổi với cảnh sát về sự việc, nghe xong anh còn nhẹ nhàng nói: "Về nhà tôi sẽ dạy bảo lại thằng bé, làm người làm việc phải biết kiềm chế cảm xúc."

Thấy Bạch Mộc Ninh bước vào, Văn Cảnh vẫy tay gọi cậu lại, Bạch Mộc Ninh đi tới, Văn Cảnh nhìn kỹ cậu một lượt.

"Có bị thiệt thòi gì không?"

"...?"

Bạch Mộc Ninh tưởng rằng câu đầu tiên của Văn Cảnh sẽ là mắng cậu vì gây chuyện, nhưng không ngờ lại là hỏi cậu có bị thiệt thòi không.

Trong lòng bất giác ấm áp, Bạch Mộc Ninh tủi thân gật đầu. Đúng là cậu cảm thấy thiệt thòi thật, cũng bực bội vô cùng tận.

"Sao lại thế này?"

Bạch Mộc Ninh kể lại chuyện Tôn Kiến Quốc ăn trộm điện thoại rồi ép cậu phải bồi thường. Văn Cảnh nghe xong vẫn không mắng cậu.

Văn Cảnh vỗ vai cậu: "Rồi, tôi sẽ xử lý."

Không biết vì sao nhưng khi nghe câu này của Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh đột nhiên cảm thấy có chỗ dựa vững vàng, không còn sợ hãi như trước nữa.

Từ khi vào đồn cảnh sát, Bạch Mộc Ninh vẫn luôn trong trạng thái lo sợ, cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi, đâu có tâm lý vững vàng đến mức vào đồn cảnh sát mà không sợ?

Cậu sợ, nhưng cũng không thể nhẫn nhịn cú này.

Giờ thì có Văn Cảnh đến, cậu có người đứng sau bảo vệ, chắc chắn không chấp nhận bị ức hiếp nữa.

Tôn Kiến Quốc cũng bị cảnh sát dẫn vào, ban đầu vẫn còn ngang ngược, nhưng khi nhìn thấy Văn Cảnh, gã lập tức thu lại thái độ, trở nên e dè, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cứ như là con chuột thấy mèo.

Bạch Mộc Ninh nghi ngờ nghĩ, Tôn Kiến Quốc mà cũng không sợ cảnh sát, sao lại sợ Văn Cảnh?

Thật là lạ.

"Cậu đánh hắn à?" Văn Cảnh nhìn Tôn Kiến Quốc, Tôn Kiến Quốc sợ hãi rụt cổ lại, "Là hiểu nhầm, tuyệt đối là hiểu nhầm."

"Nhìn chuyện này rối ren thế này, tôi có bị đánh một trận thì có sao? Đều là tôi đáng bị thế, tôi hòa giải, không truy cứu nữa."

"Vậy là xong chuyện rồi? Bạn nhỏ nhà tôi bị thương đấy?" Văn Cảnh ung dung mở lời

"Bồi thường chứ, tôi sẽ bồi thường. Hai vạn tệ, cậu thấy ổn chứ?"

"Cậu ấy còn bị oan."

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tôn Kiến Quốc đột nhiên lại tự mình khai ra hết sự thật:"...Là tôi định trộm điện thoại của cậu ấy, bị phát hiện nên mới nghĩ cách vu vạ để kiếm chút tiền. Giờ tôi biết mình sai rồi, xin sếp rộng lượng bỏ qua cho."

Màn tự thú thần tốc của Tôn Kiến Quốc khiến cả cảnh sát cũng ngớ người. Mới vài phút trước còn trơ tráo lươn lẹo, vậy mà giờ đột nhiên lật mặt nhận tội, hối lỗi chân thành thế này?

Có thêm Văn Cảnh xuất hiện xử lý, mọi việc nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa. Tôn Kiến Quốc không chỉ thừa nhận chuyện ăn cắp điện thoại mà còn phải bồi thường cho Bạch Mộc Ninh hẳn hai vạn tệ.

Sau khi ra khỏi đồn công an, gió lạnh lùa qua khiến Bạch Mộc Ninh rùng mình rụt cổ lại. Cảm giác này quá chân thật khiến cậu mới dám chắc đây không phải đang nằm mơ.

Chẳng lẽ Tôn Kiến Quốc bị trúng bùa rồi à? Tự dưng lại không đánh mà khai?

Vừa nãy còn căng thẳng đến thót tim, vậy mà giờ lại yên ổn như chưa có gì, cảm giác "khô máu tới cùng" trong Bạch Mộc Ninh lập tức bay biến, hai chân bắt đầu mềm nhũn, đi cũng chẳng nổi.

Cảm giác sợ hãi ập đến chậm một nhịp, lúc này mới từ từ lan khắp toàn thân. Bạch Mộc Ninh khựng lại, cố giữ vẻ ngạo nghễ, lên tiếng gọi: "Bác sĩ Văn..."

Văn Cảnh quay đầu nhìn người vừa nãy còn hung hăng gào thét, giờ lại ngoan ngoãn như một chú mèo con hiền lành.

Cậu chớp đôi mắt đào xinh đẹp, ánh nhìn long lanh như muốn rơi nước.

"Sao vậy?"

"Bác sĩ Văn, anh có thể... ôm em một cái không?" Bạch Mộc Ninh ngoài miệng thì cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, hai chân mềm nhũn sắp ngã đến nơi rồi.

Nhưng cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối ấy, không muốn bị coi là nhát gan, nên chỉ có thể kiếm cái cớ được ôm một cái, dựa vào anh một lát để hồi sức.

Không thể mất mặt ngay trước cửa đồn công an được, cậu phải ngẩng cao đầu mà bước ra thật oai phong.

Thế nhưng lúc này chân cậu mềm nhũn sắp không đứng vững nổi nữa rồi, kiêu ngạo gì cũng không trụ nổi.

"Hả?" Văn Cảnh nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc như thể chưa nghe rõ.

Bạch Mộc Ninh cố gắng chịu đựng đôi chân mềm nhũn, bước lên một bước rồi vòng tay ôm lấy eo Văn Cảnh, cả người áp sát vào lồng ng.ực anh.

"Đừng vội đẩy em ra... cho em chiếm hời anh một chút thôi được không?"

Cậu mặt dày ôm lấy Văn Cảnh, rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh căng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn hẳn.

Cậu thầm cảm ơn vì Văn Cảnh không đẩy mình ra, để cậu có thể dựa vào dù chỉ trong chốc lát.

 

Tác giả có lời muốn nói

Văn Cảnh: Vợ đòi chiếm hời tôi, phải làm sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0