Chương 4
TỊNH LỘC
2025-03-18 20:45:49
Dưới gốc cây có hai người đàn ông trung niên, có lẽ thấy ở đây không có người, nói chuyện không kiêng dè, ta nghe thấy hết.
Họ nói: "Đế Cơ ở đây đúng không? Chính là người bên cạnh Hoắc Cảnh Yến?"
"Chắc vậy, không phải nói Đế Cơ đã gả cho Hoắc Cảnh Yến rồi sao?"
"Vậy ngươi đi thông báo cho các huynh đệ, chuẩn bị hành động!"
Ta vốn không nên để ý, nhưng nghe thấy cái tên Hoắc Cảnh Yến, ta rất khó bỏ qua hai người mang theo đao này.
\[5]
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng, hai người kia đã dẫn theo ba bốn người nữa xông đến chỗ Hoắc Cảnh Yến.
Nhưng mục tiêu của ba bốn người kia dường như là Thẩm Thanh Dung, hai ba người quấn lấy Hoắc Cảnh Yến, một người muốn bắt nàng ta đi, ta từ xa nhìn thấy chỉ cảm thấy nguy hiểm, lo lắng bảo A Thủy đi gọi người. Nhưng nhìn tình hình này, đợi người đến, chắc t.h.i t.h.ể của Hoắc Cảnh Yến cũng lạnh ngắt rồi.
Làm thế nào cho phải? Ta nắm chặt khăn tay, nhìn chằm chằm đám người hỗn loạn kia. Hoắc Cảnh Yến ra tay chiêu nào cũng hiểm ác, bước nguy hiểm nhất là khi tên cầm đầu đã sắp tóm được Thẩm Thanh Dung, Hoắc Cảnh Yến giơ tay ra đỡ, tên cầm đầu vung tay c.h.é.m xuống, suýt chút nữa c.h.é.m đứt lìa cánh tay hắn, may mà Hoắc Cảnh Yến tránh được.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Cảnh Yến bị đ.â.m một nhát, lùi lại mấy bước loạng choạng, Thẩm Thanh Dung cũng sắp bị bắt đi, ta cắn răng, xông lên, nhặt lấy một thanh đao bọn chúng làm rơi, khoa tay múa chân vài đường.
Mấy tên kia bị dáng vẻ của ta dọa sợ, ngoảnh lại nhìn thì thấy chỉ là một tiểu thư khuê các, nhíu mày chửi lớn một tiếng, ta lập tức hô: "Nha hoàn của ta đã đi gọi hộ vệ rồi, các ngươi kéo dài quá lâu, không kịp mang ả đi đâu!"
Ba bốn tên kia nhìn nhau, không thèm để ý đến ta, chỉ vươn tay định bắt Thẩm Thanh Dung, đúng lúc này, ta chợt nghĩ ra điều gì đó.
Bọn chúng không chọn làm hại ta, chứng tỏ không dám làm lớn chuyện, mà trên người Hoắc Cảnh Yến đã chẳng còn mấy chỗ lành lặn, Thẩm Thanh Dung lại hoàn toàn không hề hấn gì, vậy thì chứng tỏ bọn chúng cũng không dám làm hại Thẩm Thanh Dung, lại liên tưởng đến cái gì mà "Đế Cơ", ta nghiến răng, cầm đao, kề lên cổ Thẩm Thanh Dung.
"Tiểu, tiểu thư!" Thẩm Thanh Dung giật nảy mình.
Hoắc Cảnh Yến ôm vết thương, hét lớn: "Tĩnh Nhu!"
Mấy tên kia cũng bị dọa sợ, ta nghiến răng nói: "Lùi lại! Không thì ta g.i.ế.c ả! Các ngươi gánh nổi không?"
Nghe ta nói vậy, sắc mặt mấy tên kia lộ vẻ nghi hoặc, ta mới kịp phản ứng, hối hận không thôi.
Xong rồi! Lỡ miệng rồi!
Ta đành chữa cháy: "Ả là tiểu thư Thẩm gia! Đại phu nhân Hoắc gia!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không biết bọn chúng tin được bao nhiêu, nhưng vẫn phải thử xem sao.
Trong lúc nói chuyện, người của A Thủy đã đến, thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa sợ đến hồn bay phách lạc: "Tiểu thư!"
Tên kia thấy kế hoạch đã thất bại, hung ác trừng mắt nhìn ta một cái, xoay người bỏ chạy.
Đến lúc này, ta mới như trút được gánh nặng, mà Hoắc Cảnh Yến thì xông tới, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Dung, lo lắng hỏi han xem nàng có sao không.
Thẩm Thanh Dung yếu ớt dựa vào lòng hắn, lắc đầu. Ta nhìn cảnh này, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì.
Ta đi đầu xin lỗi, hành lễ: "Vừa rồi là ta quá lỗ mãng. Xin hai vị lượng thứ."
Hoắc Cảnh Yến mím môi, nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi, cố nén sự bực dọc trong lòng.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Ta nghĩ.
Ta lại hành lễ, bảo A Thủy đỡ Thẩm Thanh Dung, lại sai người dìu Hoắc Cảnh Yến, định rời đi trước.
"A Nhu." Hoắc Cảnh Yến gọi ta lại.
Ta không quay đầu.
"… Tay của muội, nhớ bôi thuốc." Hắn trầm giọng nói.
\[6]
Tay ta không có gì đáng ngại, chỉ là cha tạm thời không cho ta ra ngoài.
Ta học làm mấy món đồ chơi nhỏ, hớn hở mang đến cho cha xem, chỉ cho ông ấy, nói rằng, đây là tụ tiễn, đây là phi tiêu, đây là huyền thiết châm.
Cha giật mình: "Con gái con lứa, sao lại chơi mấy thứ nguy hiểm thế này."
Nguy hiểm? Ta lại không thấy vậy, ta thấy mấy thứ này cực kỳ hữu dụng, lần ám sát trước, không chỉ dọa Thẩm Thanh Dung sợ, mà ta cũng sợ c.h.ế.t khiếp, mũi đao của bọn chúng gần như dí sát vào mũi ta, ta rõ ràng không có sức chống cự, còn phải cố tỏ ra trấn tĩnh, loại cảm giác bất lực sợ hãi đó, ta không muốn trải qua lần thứ hai.
Thật sự gặp nguy hiểm, chẳng ai đáng tin cậy cả.
Họ nói: "Đế Cơ ở đây đúng không? Chính là người bên cạnh Hoắc Cảnh Yến?"
"Chắc vậy, không phải nói Đế Cơ đã gả cho Hoắc Cảnh Yến rồi sao?"
"Vậy ngươi đi thông báo cho các huynh đệ, chuẩn bị hành động!"
Ta vốn không nên để ý, nhưng nghe thấy cái tên Hoắc Cảnh Yến, ta rất khó bỏ qua hai người mang theo đao này.
\[5]
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng, hai người kia đã dẫn theo ba bốn người nữa xông đến chỗ Hoắc Cảnh Yến.
Nhưng mục tiêu của ba bốn người kia dường như là Thẩm Thanh Dung, hai ba người quấn lấy Hoắc Cảnh Yến, một người muốn bắt nàng ta đi, ta từ xa nhìn thấy chỉ cảm thấy nguy hiểm, lo lắng bảo A Thủy đi gọi người. Nhưng nhìn tình hình này, đợi người đến, chắc t.h.i t.h.ể của Hoắc Cảnh Yến cũng lạnh ngắt rồi.
Làm thế nào cho phải? Ta nắm chặt khăn tay, nhìn chằm chằm đám người hỗn loạn kia. Hoắc Cảnh Yến ra tay chiêu nào cũng hiểm ác, bước nguy hiểm nhất là khi tên cầm đầu đã sắp tóm được Thẩm Thanh Dung, Hoắc Cảnh Yến giơ tay ra đỡ, tên cầm đầu vung tay c.h.é.m xuống, suýt chút nữa c.h.é.m đứt lìa cánh tay hắn, may mà Hoắc Cảnh Yến tránh được.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Cảnh Yến bị đ.â.m một nhát, lùi lại mấy bước loạng choạng, Thẩm Thanh Dung cũng sắp bị bắt đi, ta cắn răng, xông lên, nhặt lấy một thanh đao bọn chúng làm rơi, khoa tay múa chân vài đường.
Mấy tên kia bị dáng vẻ của ta dọa sợ, ngoảnh lại nhìn thì thấy chỉ là một tiểu thư khuê các, nhíu mày chửi lớn một tiếng, ta lập tức hô: "Nha hoàn của ta đã đi gọi hộ vệ rồi, các ngươi kéo dài quá lâu, không kịp mang ả đi đâu!"
Ba bốn tên kia nhìn nhau, không thèm để ý đến ta, chỉ vươn tay định bắt Thẩm Thanh Dung, đúng lúc này, ta chợt nghĩ ra điều gì đó.
Bọn chúng không chọn làm hại ta, chứng tỏ không dám làm lớn chuyện, mà trên người Hoắc Cảnh Yến đã chẳng còn mấy chỗ lành lặn, Thẩm Thanh Dung lại hoàn toàn không hề hấn gì, vậy thì chứng tỏ bọn chúng cũng không dám làm hại Thẩm Thanh Dung, lại liên tưởng đến cái gì mà "Đế Cơ", ta nghiến răng, cầm đao, kề lên cổ Thẩm Thanh Dung.
"Tiểu, tiểu thư!" Thẩm Thanh Dung giật nảy mình.
Hoắc Cảnh Yến ôm vết thương, hét lớn: "Tĩnh Nhu!"
Mấy tên kia cũng bị dọa sợ, ta nghiến răng nói: "Lùi lại! Không thì ta g.i.ế.c ả! Các ngươi gánh nổi không?"
Nghe ta nói vậy, sắc mặt mấy tên kia lộ vẻ nghi hoặc, ta mới kịp phản ứng, hối hận không thôi.
Xong rồi! Lỡ miệng rồi!
Ta đành chữa cháy: "Ả là tiểu thư Thẩm gia! Đại phu nhân Hoắc gia!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không biết bọn chúng tin được bao nhiêu, nhưng vẫn phải thử xem sao.
Trong lúc nói chuyện, người của A Thủy đã đến, thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa sợ đến hồn bay phách lạc: "Tiểu thư!"
Tên kia thấy kế hoạch đã thất bại, hung ác trừng mắt nhìn ta một cái, xoay người bỏ chạy.
Đến lúc này, ta mới như trút được gánh nặng, mà Hoắc Cảnh Yến thì xông tới, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Dung, lo lắng hỏi han xem nàng có sao không.
Thẩm Thanh Dung yếu ớt dựa vào lòng hắn, lắc đầu. Ta nhìn cảnh này, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì.
Ta đi đầu xin lỗi, hành lễ: "Vừa rồi là ta quá lỗ mãng. Xin hai vị lượng thứ."
Hoắc Cảnh Yến mím môi, nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi, cố nén sự bực dọc trong lòng.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Ta nghĩ.
Ta lại hành lễ, bảo A Thủy đỡ Thẩm Thanh Dung, lại sai người dìu Hoắc Cảnh Yến, định rời đi trước.
"A Nhu." Hoắc Cảnh Yến gọi ta lại.
Ta không quay đầu.
"… Tay của muội, nhớ bôi thuốc." Hắn trầm giọng nói.
\[6]
Tay ta không có gì đáng ngại, chỉ là cha tạm thời không cho ta ra ngoài.
Ta học làm mấy món đồ chơi nhỏ, hớn hở mang đến cho cha xem, chỉ cho ông ấy, nói rằng, đây là tụ tiễn, đây là phi tiêu, đây là huyền thiết châm.
Cha giật mình: "Con gái con lứa, sao lại chơi mấy thứ nguy hiểm thế này."
Nguy hiểm? Ta lại không thấy vậy, ta thấy mấy thứ này cực kỳ hữu dụng, lần ám sát trước, không chỉ dọa Thẩm Thanh Dung sợ, mà ta cũng sợ c.h.ế.t khiếp, mũi đao của bọn chúng gần như dí sát vào mũi ta, ta rõ ràng không có sức chống cự, còn phải cố tỏ ra trấn tĩnh, loại cảm giác bất lực sợ hãi đó, ta không muốn trải qua lần thứ hai.
Thật sự gặp nguy hiểm, chẳng ai đáng tin cậy cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro