Chương 17
TỊNH LỘC
2025-03-18 20:45:49
Ta nhảy lên xe ngựa, vừa lúc đối diện với ánh mặt trời chói mắt giữa trưa.
Thật sáng nha.
Từ nay về sau, đều là sáng.
[20]
Ta đi Giang Bắc chính là một năm tròn, tuy không phải không có tin tức, nhưng cũng đủ lâu.
Cho nên ngày đầu tiên ta về, phụ mẫu hận không thể đem toàn thân trên dưới của ta đều lột sạch xem, rưng rưng nước mắt trách ta lâu như vậy không về nhà.
Đây là lần đầu tiên ta rời nhà xa như vậy. Ở Giang Bắc, ta luôn cảm thấy một mình ở ngoài cũng chỉ có vậy, còn thầm cười ca ca yếu đuối, đợi về nhà, mới biết, chịu hết cái lạnh một mình bên ngoài, gió ấm của nhà thổi vào mặt, liền cảm thấy khó nén nước mắt.
Nhưng ta không phải một mình về kinh.
Ta còn dẫn theo một người về nhà. Đợi ta dẫn người đến trước mặt phụ mẫu, phụ mẫu đều ngẩn ra.
Ta lau nước mắt, sau đó không khỏi tự hào nói: 「Nữ nhi đã nói sẽ dẫn một phò mã về nhà.」
Người kia chính là Tiêu Nghiễn. Nếu tiểu nhị Túy Tiên Lâu ở đây, nhất định nhận ra, Tiêu Nghiễn chính là người ngày đó một hơi bao bốn bàn, lại ở ngoài nhã gian canh giữ một canh giờ.
Tiêu Nghiễn vừa được ta dẫn đến, vội vàng thu lại bộ dáng không đứng đắn,,đem sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Phụ mẫu vội an bài người gọi Tiêu Nghiễn ở lại, lại lôi kéo ta hỏi đông hỏi tây, gia thất thế nào, tính tình ra sao.
Ta tự nhiên đáp thật.
Ta cùng Tiêu Nghiễn là ở trên thuyền đi Giang Bắc gặp lại, khi đó ta say sóng nôn đến tối tăm mặt mũi, hắn ném cho ta một viên thuốc, sau đó liền thông báo thân phận, sau lại vô tình ta giúp hắn một việc lớn, cho nên hai người liền luôn kết bạn.
Phụ mẫu có chút khẩn trương: 「Vậy hắn làm người thế nào? Có thói xấu gì không?」
Ta cười nói: 「Ngày thường nói chuyện có chút cà lơ phất phơ, nhưng thật ra rất có cách xử sự của mình.」
Cho dù như vậy, phụ thân mẫu thân vẫn đem Tiêu Nghiễn lưu lại trong nhà, muốn tự mình xem xét.
Vừa an đốn xong, Tiêu Nghiễn liền có chút không thích ứng:「Nhà các cô sẽ không có quy củ nhiều chứ?」
Ta nhướng mày: 「Tiêu thiếu hiệp cũng có lúc sợ?」
Thấy hắn thực sự đứng ngồi không yên, ta nói: "Hay là dẫn chàng đi dạo phố kinh thành nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn liền vui vẻ đồng ý, vừa ra khỏi phủ, cứ như là trở về nhà mình vậy, thần sắc liền trở nên hưng phấn, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. A Thủy cười nói: "Tính tình của cô gia, thật sự khác xa với các công tử ở kinh thành. Tiểu thư chiều chuộng hắn quá rồi."
Ta nhìn bóng lưng của hắn, cũng mỉm cười: "Từ nhỏ chàng ấy đã lớn lên giữa chốn giang hồ, xưa nay vốn không xem quan lại ra gì, chỉ là chàng ấy bằng lòng vì ta mà học những quy củ lễ nghi, ta cũng không có lý do gì mà đi ngược lại với chàng ấy cả."
Đang nói chuyện phiếm, Tiêu Nghiễn phát hiện ta không theo kịp, bước chân dần dần chậm lại.
"Hắn không muốn quấy rầy ta và cô ôn chuyện cũ đấy." Ta nói.
A Thủy có chút khâm phục: "Cô gia đối với tiểu thư rất ân cần."
Tiêu Nghiễn đi đến một sạp bán đồ trang sức, đang chọn lựa, đôi mắt hoa đào cong cong, cò kè mặc cả với bà chủ, bà chủ đỏ mặt, liền bán rẻ cho.
Ta đang nói đùa với A Thủy, nhìn hắn từ xa, lại đụng phải Hoắc Cảnh Yến.
Hắn dường như đang đi tra án, mặc một thân kính trang, gọn gàng dứt khoát. Nhìn thấy ta, liền ngẩn người.
"Tham kiến Quận Chúa." Hắn hành lễ.
Ta vội vàng đỡ tay hắn, hắn ngơ ngác nhìn ta.
"……Nghe nói lần này nàng hồi kinh, là để nghị thân?" Hoắc Cảnh Yến có chút khó khăn nói.
Ta đứng rất thẳng, có gió thổi qua tóc ta, ta trầm mặc, sau đó gật đầu: "Phải."
Hắn cũng trầm mặc một lúc, rồi nói: "Là người như thế nào?"
Ta nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: "Chàng ấy là người giang hồ, trên người luôn có khí chất của người giang hồ, nhìn qua có vẻ như không để tâm bất cứ điều gì, không có quy củ, nhưng thật ra lại rất có nguyên tắc của riêng mình."
Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Nghiễn: "Bản thân chàng ấy xưa nay không thích dùng quy củ để trói buộc mình, cho nên đối với ta cũng không hề có hạn chế gì, chỉ cần ta muốn, không chạm đến giới hạn của chàng ấy, chàng ấy sẽ không bao giờ quản ta."
"Chàng ấy thật sự là một người rất tốt, rất tốt." Ta chỉ đúc kết ra được một câu như vậy.
Tiêu Nghiễn vẫn đang "lý lẽ" với bà chủ, dường như hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của ta.
Hoắc Cảnh Yến trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "……Có phải nếu như lúc đầu, ta không thoái hôn……"
Ta ngắt lời hắn: "Không có nếu như."
Ta thành khẩn nhìn hắn: "Hoắc ca ca, trong hơn mười năm hai nhà chúng ta định thân, Thẩm Hoắc hai nhà quan hệ rất tốt, huynh thường xuyên đến tìm muội, nhưng mười mấy năm nay, muội chưa từng cảm nhận được huynh có chút tình ý nào với muội. Ngược lại, sau khi muội và huynh thoái hôn, huynh lại bắt đầu để ý đến muội."
Thật sáng nha.
Từ nay về sau, đều là sáng.
[20]
Ta đi Giang Bắc chính là một năm tròn, tuy không phải không có tin tức, nhưng cũng đủ lâu.
Cho nên ngày đầu tiên ta về, phụ mẫu hận không thể đem toàn thân trên dưới của ta đều lột sạch xem, rưng rưng nước mắt trách ta lâu như vậy không về nhà.
Đây là lần đầu tiên ta rời nhà xa như vậy. Ở Giang Bắc, ta luôn cảm thấy một mình ở ngoài cũng chỉ có vậy, còn thầm cười ca ca yếu đuối, đợi về nhà, mới biết, chịu hết cái lạnh một mình bên ngoài, gió ấm của nhà thổi vào mặt, liền cảm thấy khó nén nước mắt.
Nhưng ta không phải một mình về kinh.
Ta còn dẫn theo một người về nhà. Đợi ta dẫn người đến trước mặt phụ mẫu, phụ mẫu đều ngẩn ra.
Ta lau nước mắt, sau đó không khỏi tự hào nói: 「Nữ nhi đã nói sẽ dẫn một phò mã về nhà.」
Người kia chính là Tiêu Nghiễn. Nếu tiểu nhị Túy Tiên Lâu ở đây, nhất định nhận ra, Tiêu Nghiễn chính là người ngày đó một hơi bao bốn bàn, lại ở ngoài nhã gian canh giữ một canh giờ.
Tiêu Nghiễn vừa được ta dẫn đến, vội vàng thu lại bộ dáng không đứng đắn,,đem sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Phụ mẫu vội an bài người gọi Tiêu Nghiễn ở lại, lại lôi kéo ta hỏi đông hỏi tây, gia thất thế nào, tính tình ra sao.
Ta tự nhiên đáp thật.
Ta cùng Tiêu Nghiễn là ở trên thuyền đi Giang Bắc gặp lại, khi đó ta say sóng nôn đến tối tăm mặt mũi, hắn ném cho ta một viên thuốc, sau đó liền thông báo thân phận, sau lại vô tình ta giúp hắn một việc lớn, cho nên hai người liền luôn kết bạn.
Phụ mẫu có chút khẩn trương: 「Vậy hắn làm người thế nào? Có thói xấu gì không?」
Ta cười nói: 「Ngày thường nói chuyện có chút cà lơ phất phơ, nhưng thật ra rất có cách xử sự của mình.」
Cho dù như vậy, phụ thân mẫu thân vẫn đem Tiêu Nghiễn lưu lại trong nhà, muốn tự mình xem xét.
Vừa an đốn xong, Tiêu Nghiễn liền có chút không thích ứng:「Nhà các cô sẽ không có quy củ nhiều chứ?」
Ta nhướng mày: 「Tiêu thiếu hiệp cũng có lúc sợ?」
Thấy hắn thực sự đứng ngồi không yên, ta nói: "Hay là dẫn chàng đi dạo phố kinh thành nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn liền vui vẻ đồng ý, vừa ra khỏi phủ, cứ như là trở về nhà mình vậy, thần sắc liền trở nên hưng phấn, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. A Thủy cười nói: "Tính tình của cô gia, thật sự khác xa với các công tử ở kinh thành. Tiểu thư chiều chuộng hắn quá rồi."
Ta nhìn bóng lưng của hắn, cũng mỉm cười: "Từ nhỏ chàng ấy đã lớn lên giữa chốn giang hồ, xưa nay vốn không xem quan lại ra gì, chỉ là chàng ấy bằng lòng vì ta mà học những quy củ lễ nghi, ta cũng không có lý do gì mà đi ngược lại với chàng ấy cả."
Đang nói chuyện phiếm, Tiêu Nghiễn phát hiện ta không theo kịp, bước chân dần dần chậm lại.
"Hắn không muốn quấy rầy ta và cô ôn chuyện cũ đấy." Ta nói.
A Thủy có chút khâm phục: "Cô gia đối với tiểu thư rất ân cần."
Tiêu Nghiễn đi đến một sạp bán đồ trang sức, đang chọn lựa, đôi mắt hoa đào cong cong, cò kè mặc cả với bà chủ, bà chủ đỏ mặt, liền bán rẻ cho.
Ta đang nói đùa với A Thủy, nhìn hắn từ xa, lại đụng phải Hoắc Cảnh Yến.
Hắn dường như đang đi tra án, mặc một thân kính trang, gọn gàng dứt khoát. Nhìn thấy ta, liền ngẩn người.
"Tham kiến Quận Chúa." Hắn hành lễ.
Ta vội vàng đỡ tay hắn, hắn ngơ ngác nhìn ta.
"……Nghe nói lần này nàng hồi kinh, là để nghị thân?" Hoắc Cảnh Yến có chút khó khăn nói.
Ta đứng rất thẳng, có gió thổi qua tóc ta, ta trầm mặc, sau đó gật đầu: "Phải."
Hắn cũng trầm mặc một lúc, rồi nói: "Là người như thế nào?"
Ta nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: "Chàng ấy là người giang hồ, trên người luôn có khí chất của người giang hồ, nhìn qua có vẻ như không để tâm bất cứ điều gì, không có quy củ, nhưng thật ra lại rất có nguyên tắc của riêng mình."
Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Nghiễn: "Bản thân chàng ấy xưa nay không thích dùng quy củ để trói buộc mình, cho nên đối với ta cũng không hề có hạn chế gì, chỉ cần ta muốn, không chạm đến giới hạn của chàng ấy, chàng ấy sẽ không bao giờ quản ta."
"Chàng ấy thật sự là một người rất tốt, rất tốt." Ta chỉ đúc kết ra được một câu như vậy.
Tiêu Nghiễn vẫn đang "lý lẽ" với bà chủ, dường như hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của ta.
Hoắc Cảnh Yến trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "……Có phải nếu như lúc đầu, ta không thoái hôn……"
Ta ngắt lời hắn: "Không có nếu như."
Ta thành khẩn nhìn hắn: "Hoắc ca ca, trong hơn mười năm hai nhà chúng ta định thân, Thẩm Hoắc hai nhà quan hệ rất tốt, huynh thường xuyên đến tìm muội, nhưng mười mấy năm nay, muội chưa từng cảm nhận được huynh có chút tình ý nào với muội. Ngược lại, sau khi muội và huynh thoái hôn, huynh lại bắt đầu để ý đến muội."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro