Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 5

Hwaji

2025-03-22 10:45:36

Một tuần học mới đã đến.

"Sin2x = 2sinx.cosx,..."

"Tất cả những công thức này, phải học thuộc hết, nghe chưa?"

Thầy Beo đang chú tâm giảng bài. Tôi chẳng nhớ mấy công thức này, nhưng đọc lại một hồi thì cũng hiểu lại đôi chút. Dù sao cũng từng ăn ngủ với chúng trong một thời gian dài.

Đang loay hoay chép bài, một tờ giấy ném thẳng từ dưới lên, đập vào đầu tôi rồi rơi xuống bàn. Tôi mở giấy ra: "Sao không trả lời tin nhắn?"

Tôi qua tôi đã bơ tất cả tin nhắn của Đăng. Nguệch ngoạc viết vài chữ, tôi vo tờ giấy lại rồi ném xuống. Ngay lập tức, tờ giấy ấy lại bay lên trên, nội dung có vẻ gay gắt hơn: "Không rảnh cái gì? Bận cái gì mà một tin nhắn cũng không trả lời được?"

Tôi đưa tờ giấy cho Giang: "Truyền sang bên kia bảo ném vào thùng rác hộ tao."

Quỳnh thấy cảnh tượng này từ đầu đến cuối, liền quay xuống: "Chúng mày diễn trò gì vui thế? Dỗi nhau à?"

Tôi nghe thấy, liền cau mày khó chịu.

Đăng nói lớn hơn, đủ để tôi nghe thấy: "Nó bị sao ấy. Người ta đã làm gì đâu."

Nghe có vẻ uất ức. Vì đúng là bây giờ anh có làm gì sai đâu. Bỗng dưng tính nết tôi quay ngoắt đi như thế, khó chịu cũng phải.

"Cần tao nói giúp không?" Quỳnh càng nói, tôi càng thấy bực mình.

"Thôi đi bà nội, có gì mà nói. Quay lên đi, thầy đang nhìn kìa." Đăng phẩy phẩy tay.

Tôi ngạc nhiên, quay xuống nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt đang dần đỏ lên của tôi, Đăng cũng tròn mắt.

Đã lâu lắm rồi, tôi mới được thấy cảnh này.

***

Trời thu tháng 8 vẫn còn nóng nực, dư âm cái nắng của mùa hè mãi không hết để chuyển sang một mùa thu mát mẻ. Tôi vừa nhắn tin cho Hoa, rủ con bé đi mua đồ. Đi ngang qua sân bóng thị trấn, tầm hai mươi thiếu niên đang chạy hồng hộc quanh sân. Thỉnh thoảng có người đứng lại nghỉ, liền bị huấn luyện viên tuýt còi, bắt chạy tiếp.

Tôi tìm kiếm hình bóng người quen khắp sân. Hoàng Hải Đăng, thiên tài bóng đá được dân chúng bàn tán kia rồi. Anh ngồi trong góc khuất, bên dưới gốc cây, thản nhiên hưởng thụ nước lạnh mà nhìn đồng đội vất vả trên sân. Tán cây không che được phần nào ánh nắng gay gắt. Vệt nắng lấp ló xuyên qua, đậu lại trên má anh, anh từ từ nheo mắt. Thiếu niên rực rỡ dưới ánh mặt trời lúc này, lại là người khiến tôi từ một người năng nổ trở nên thầm lặng hơn bao giờ hết.

Còn một tháng nữa là đến ngày khai giảng. Giống như những gì tôi còn nhớ, lần này lớp tôi phải chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn do trò rút thăm trúng thưởng nhàm nhán. Nhưng mà ai là người lên diễn ấy nhỉ? Hình như là Hiểu Vy dẫn dắt đội múa...

"Có ai muốn đăng ký tham gia không?" Thầy Beo mời gọi trong vô vọng.

Thầy hy vọng gì ở một lớp chọn chỉ toàn mấy đứa mọt sách kia chứ? Lớp A năm nào cũng coi đó là truyền thống, không hát tốp ca thì khỏi diễn.

"Không ai đăng ký à? Hiểu Vy thì sao?" Thầy Beo gọi tên cô bạn.

Vy lắc đầu, vội vã từ chối. "Em mới bị bong gân."

Tôi ngỡ ngàng ngó sang dãy đối diện. Quả thật, cổ chân nhỏ đang phải quấn băng.

Ô, thế thì ai diễn nhỉ? Tôi không nhớ gì cả...

Cả tiết sinh hoạt chỉ để tìm người biểu diễn, vậy mà chẳng có ai tình nguyện. Đối với họ, à không, đối với chúng tôi, việc đứng trên sân khấu chẳng được lợi lộc gì cả.

Giờ nghỉ giải lao đến. Hôm nay rộn rã hơn bình thường. Câu lạc bộ phát thanh mở loa số đầu tiên của năm, giới thiệu chương trình thông điệp radio, tức là nhận lời nhắn từ người này để gửi đến người khác.

Rất nhanh, chương trình được hưởng ứng nhiệt tình. Ngay ngày hôm sau, ba lá thư đầu tiên được đọc lên. Bạn phát thanh viên với chất giọng mềm mại, trong trẻo, chậm rãi truyền tải ý thư:

"Một bạn nữ giấu tên gửi tới bạn Hoàng Hải Đăng lớp 11A. Em biết anh chưa có người yêu, làm gì mà lạnh lùng quá vậy? Trả lời tin nhắn em đi. Em thực sự thích anh nhiều lắm."

Cả lớp hò reo hú hét ngay khi cái tên Hoàng Hải Đăng được lên sóng đầu tiên. Tôi gần như im bặt, theo dõi phản ứng của anh. Mấy đám lớp khác cũng chạy cả sang lớp tôi, giọng nhái lại nguyên văn, nhưng uốn éo lạ thường: "Em thực sự thích anh... hú hú."

Bị làm sao vậy nhỉ?

Đăng cười cợt hùa theo trò trêu đùa của đám bạn. "Đâu, đợi tí. Để anh kiểm tra xem có em nào chưa trả lời tin nhắn đã. Trả lời hết rồi mà, em này nói phét rồi." Anh rút điện thoại trong túi quần, lướt lướt.

Mãi sau tôi mới quay xuống, hỏi tên đang bị vây quanh kia.

"Không trả lời em nào mà em ấy bức xúc tới nông nỗi này thế?"

Đăng cười, có vẻ tự hào, hất cằm nhìn tôi: "Mày biết làm sao được."

Đúng là tôi chẳng biết gì về anh thật.

Giờ ra chơi tiết sau, Giang đưa đến trước mặt tôi tấm thẻ. Nhỏ khoe: "Nhìn xem bổn cung mới có được bảo bối gì này."

Tôi sáng mắt. "Card off của KT này. Kiếm đâu ra vậy? Cái này là hàng giới hạn đó."

Trên tấm thẻ là hình ảnh chàng trai khôi ngô tuấn tú, mặc âu phục đen, tóc vuốt bảnh bao. Dưới ánh đèn chói loá, chàng trai ngồi bên cây đàn piano, phong thái trưởng thành, đĩnh đạc thật khiến người ta rung động. Hào quang thần tượng tràn hết cả ra khỏi tấm ảnh.

Buổi diễn dành cho khách VIP, đến cả fan có tiền cũng không được vào, lại không có hình ảnh nào được lọt ra, hoá ra là tư bản dành dụm tài nguyên để hút máu con dân.

"Gì thế này? Mày trúng số ở đâu thế?" Tôi vỗ bôm bốp vào vai Giang. Con bé phổng cả mũi, cười khoái chí.

"K-Group đang kỷ niệm ngày thành lập, mở chương trình tặng thưởng cho 50 người đến đầu tiên trong ngày, anh tao đang ở bên đó. Năn nỉ mãi ổng mới đi xếp hàng cho đấy."

Ngắm chiếc card trong tay đến ngây người, bỗng có cánh tay vươn lên, giật lấy. Tôi giật mình quay xuống.

Đăng lật đi lật lại, nhíu mày. "Cái này có gì hay ho hả?"

"Nhẹ thôi, xước mất."

"Tấm thẻ thôi mà, xước thì có sao?" Anh phẩy phẩy tấm card, xem nó là con tin mà giữ chặt trong tay.

"Hàng giới hạn đấy, không có cái thứ hai đâu." Giang nhìn trong lo lắng. Đăng rất nghịch, là thành phần dễ nổi loạn trong lớp, ai biết được anh sẽ ném nó đi đâu chứ.

"Xước thôi không đáng nói, có một vết mực ở đây thì mới đáng lo nè." Tay trái anh xoay tấm thẻ, tay phải gõ chiếc bút bi xuống mặt bàn.

"Đừng quá đáng thế." Tôi hạ thấp giọng.

Anh có vẻ không nghe, mở nắp bút, từ từ đưa đến gần. Tôi bị chọc đến lớn tiếng: "NÀY."

Giang ngồi cạnh dường như sắp khóc, tôi thấy có lỗi quá. Anh dường như mất hứng, nhẹ nhàng trả lại cho tôi. Vốn nghĩ là tên này sẽ phải ném trả cơ, tính tình thật khó ưa.

Giờ về, tôi đứng ở lán, đợi Hoa lấy xe. Đăng lù lù đi tới đứng cạnh tôi.

"Giận bạn à?" Anh cúi xuống, ngó nghiêng quan sát biểu cảm của tôi.

Tôi im lặng, quay đi. Nội tâm chỉ muốn gào lên rằng: "Đúng, bà đây chính là giận ngươi đấy."

Đăng đẩy đẩy tay tôi: "Không thèm trả lời luôn, vậy là giận thật rồi. Xin lỗi."

Hai chữ "xin lỗi" được kéo dài hơn, có vẻ chân thành. Nhưng mà, nhớ lại lúc trước, có bao giờ tên này chịu xin lỗi đàng hoàng tử tế đâu, đa số toàn là do tôi ép thì mới chịu xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Số ký tự: 0