Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 2
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
"BỐ ƠI!"
Tôi chạy nhanh đến bên người đàn ông đang chăm chú tỉa tót cây cảnh trong sân. Dáng vẻ cần mẫn bị tôi làm cho giật mình thon thót. Ông ngoái đầu lại nhìn đứa con gái lôi thôi đầu tóc bù xù.
"Làm gì mà la hét lên thế? Hàng xóm họ tưởng bị làm sao đấy."
Tôi đến gần, run lẩy bẩy, chạm vào cánh tay ông. Còn ấm, còn sợ được, là người thật. Đã lâu lắm rồi. 11 năm qua, tôi luôn mong nhớ đến người bố thân thương đã mất. Trong suốt 11 năm, đến cả trong mơ tôi cũng không nhìn rõ được mặt ông, có nhìn rõ thì đến khi tỉnh dậy cũng chẳng tài nào nhớ nổi. Giọng nói của ông cũng dần phai tàn theo năm tháng. Tôi không dám xem lại video, cũng chẳng dám nhìn ảnh. Vì mỗi lần nhìn, mỗi lần nghe, là một lần khóc, một lần đau, một lần nhớ, một lần thương.
Tôi nhảy lên ôm chầm lấy ông. Đây là việc mà tôi luôn hối tiếc. Từ lúc lớn, tôi dần cảm thấy ngại ngùng với việc thể hiện tình cảm, trừ với mẹ. Tôi không ngăn nổi nước mắt, cứ khóc nấc lên như một đứa trẻ con. Từ khi lên cấp ba, tôi dần quen với việc khóc không thành tiếng, cho dù có uất ức tủi thân thế nào đi chăng nữa...
Bố tôi hốt hoảng, ông bỏ vội cây kéo tỉa cây xuống đất kẻo chọc vào người tôi, vỗ vỗ lưng an ủi.
"Gì đấy? Tự dưng khóc rống lên thế hả con?"
Đúng là tôi bây giờ trông giống thần kinh thật sự. Giọng tôi khàn đi nhanh chóng, nước mũi vẫn không thôi tuôn ra, thảm hại hết sức.
"Nay ngày nghỉ hè cuối cùng nên buồn đến vậy cơ à?"
Bố nhặt cái kéo lên, tiếp tục tỉa tót. Vừa hoảng hồn, tôi đã kịp định thần lại. Có vẻ đây không phải mơ, cũng chẳng phải thiên đường. Tôi chạy lên nhà, không quên ngoái lại xác nhận. Không sai, bố vẫn ngồi đó, bên những tán cây quen thuộc, không hề biến mất như những giấc mơ ngày trước.
Tôi chạy lại phía bàn học, lục tìm điện thoại. Bây giờ là 4 giờ chiều, ngày 10 tháng 8 năm 2020. 12 năm trước, tận 12 năm? Tôi tát thật mạnh vào mặt mình, đôi má ửng lên, ran rát.
Tôi thất thần ngồi sụp xuống giường, đảo mắt xung quanh phòng. Làn hơi nóng lại toát lên, dòng chảy hôi hổi cứ từ từ tuôn ra khỏi khoé mắt, lăn dài trên gò má.
Ting. Tiếng chuông messenger vang lên. Tình cũ không rủ cũng tới. Tôi đã rũ bỏ mớ tình cảm phức tạp này bao nhiêu năm rồi. Giờ nhìn thấy tin nhắn cũng thật lạ lẫm, hồi ức lại ùa về.
Hoàng Hải Đăng đã gửi cho bạn một tin nhắn thoại.
Không do dự thêm, tôi lập tức mở ra. Nội dung ngắn ngủn, vỏn vẹn một từ: "Game." Thanh âm trầm trầm của cậu trai độ tuổi niên thiếu đúng chất. Tôi đã từng phải điêu đứng mỗi khi nghe giọng anh.
Tôi và Đăng chơi với nhau từ giữa năm lớp 10, khi mà Đăng bắt đầu yêu cô bạn thân cấp một của tôi, tên Hà My. Sau nhiều lần cho Đăng những thông tin bổ ích về cô bạn kia, tôi và anh liên lạc nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn. Đăng thường xuyên hỏi tôi bài tập về nhà của hầu hết tất cả các môn, vì trong lớp luôn luôn không nghe giảng. Tôi đỗ vào trường với thứ hạng cao, còn anh vào lớp chọn này qua giải năng khiếu của thành phố tổ chức, với số điểm được gọi là tạm chấp nhận.
Vài tháng sau, Đăng chính thức chia tay. Lũ con gái trường tôi như cá đang rình mồi, chỉ cần có người chịu thả là cá sẽ lao vào xâu xé.
Là người nổi tiếng trong khuôn viên trường học, với ngoại hình cao ráo, sáng sủa, gương mặt góc cạnh ưa nhìn, làn da trắng trẻo không giống với tưởng tượng của tôi về một thiên tài đá bóng ngày ngày phơi nắng trên sân cỏ. Thoạt nhìn như một cậu ấm có gia đình khá giả chưa từng động vào bất cứ việc gì khó khăn trên đời.
Ting. Lại một tin nhắn nữa vừa được gửi đến.
"Lâu quá đấy. Sao không trả lời?" Đăng gần như mất kiên nhẫn.
Tôi mặc kệ tiếng tin nhắn réo đến liên hồi, ngờ vực lên Google tra, mạnh tay gõ chữ: "Thế giới song song", "Quay ngược thời gian", "Chết đi sống lại", "Thần kinh ảo tưởng".
Tìm đến mục cuối cùng, tôi cười khẩy một tiếng. Không ngờ bấy lâu nay mình lại bị điên. Rõ ràng lúc nãy thì hấp hối giữa đường, giờ lại lành lặn ngồi trong nhà năm 2020. Tôi kêu lên một tiếng, hay là mình nằm mơ? Có thể lắm chứ. Mơ gì dài dữ. Những 12 năm sống động thật đấy. Tôi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng chốt lấy kết luận là mình bị điên từ lúc mới sinh. Sau đó lại lắc đầu nguây nguẩy, đấm bùm bụp vào gối.
Tiếng tin nhắn lại đến.
Tôi nheo mắt, chộp lại lấy điện thoại đang cam phận bị đè ở dưới gối, lẩm bẩm: "Thằng điên này."
Tôi chạy nhanh đến bên người đàn ông đang chăm chú tỉa tót cây cảnh trong sân. Dáng vẻ cần mẫn bị tôi làm cho giật mình thon thót. Ông ngoái đầu lại nhìn đứa con gái lôi thôi đầu tóc bù xù.
"Làm gì mà la hét lên thế? Hàng xóm họ tưởng bị làm sao đấy."
Tôi đến gần, run lẩy bẩy, chạm vào cánh tay ông. Còn ấm, còn sợ được, là người thật. Đã lâu lắm rồi. 11 năm qua, tôi luôn mong nhớ đến người bố thân thương đã mất. Trong suốt 11 năm, đến cả trong mơ tôi cũng không nhìn rõ được mặt ông, có nhìn rõ thì đến khi tỉnh dậy cũng chẳng tài nào nhớ nổi. Giọng nói của ông cũng dần phai tàn theo năm tháng. Tôi không dám xem lại video, cũng chẳng dám nhìn ảnh. Vì mỗi lần nhìn, mỗi lần nghe, là một lần khóc, một lần đau, một lần nhớ, một lần thương.
Tôi nhảy lên ôm chầm lấy ông. Đây là việc mà tôi luôn hối tiếc. Từ lúc lớn, tôi dần cảm thấy ngại ngùng với việc thể hiện tình cảm, trừ với mẹ. Tôi không ngăn nổi nước mắt, cứ khóc nấc lên như một đứa trẻ con. Từ khi lên cấp ba, tôi dần quen với việc khóc không thành tiếng, cho dù có uất ức tủi thân thế nào đi chăng nữa...
Bố tôi hốt hoảng, ông bỏ vội cây kéo tỉa cây xuống đất kẻo chọc vào người tôi, vỗ vỗ lưng an ủi.
"Gì đấy? Tự dưng khóc rống lên thế hả con?"
Đúng là tôi bây giờ trông giống thần kinh thật sự. Giọng tôi khàn đi nhanh chóng, nước mũi vẫn không thôi tuôn ra, thảm hại hết sức.
"Nay ngày nghỉ hè cuối cùng nên buồn đến vậy cơ à?"
Bố nhặt cái kéo lên, tiếp tục tỉa tót. Vừa hoảng hồn, tôi đã kịp định thần lại. Có vẻ đây không phải mơ, cũng chẳng phải thiên đường. Tôi chạy lên nhà, không quên ngoái lại xác nhận. Không sai, bố vẫn ngồi đó, bên những tán cây quen thuộc, không hề biến mất như những giấc mơ ngày trước.
Tôi chạy lại phía bàn học, lục tìm điện thoại. Bây giờ là 4 giờ chiều, ngày 10 tháng 8 năm 2020. 12 năm trước, tận 12 năm? Tôi tát thật mạnh vào mặt mình, đôi má ửng lên, ran rát.
Tôi thất thần ngồi sụp xuống giường, đảo mắt xung quanh phòng. Làn hơi nóng lại toát lên, dòng chảy hôi hổi cứ từ từ tuôn ra khỏi khoé mắt, lăn dài trên gò má.
Ting. Tiếng chuông messenger vang lên. Tình cũ không rủ cũng tới. Tôi đã rũ bỏ mớ tình cảm phức tạp này bao nhiêu năm rồi. Giờ nhìn thấy tin nhắn cũng thật lạ lẫm, hồi ức lại ùa về.
Hoàng Hải Đăng đã gửi cho bạn một tin nhắn thoại.
Không do dự thêm, tôi lập tức mở ra. Nội dung ngắn ngủn, vỏn vẹn một từ: "Game." Thanh âm trầm trầm của cậu trai độ tuổi niên thiếu đúng chất. Tôi đã từng phải điêu đứng mỗi khi nghe giọng anh.
Tôi và Đăng chơi với nhau từ giữa năm lớp 10, khi mà Đăng bắt đầu yêu cô bạn thân cấp một của tôi, tên Hà My. Sau nhiều lần cho Đăng những thông tin bổ ích về cô bạn kia, tôi và anh liên lạc nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn. Đăng thường xuyên hỏi tôi bài tập về nhà của hầu hết tất cả các môn, vì trong lớp luôn luôn không nghe giảng. Tôi đỗ vào trường với thứ hạng cao, còn anh vào lớp chọn này qua giải năng khiếu của thành phố tổ chức, với số điểm được gọi là tạm chấp nhận.
Vài tháng sau, Đăng chính thức chia tay. Lũ con gái trường tôi như cá đang rình mồi, chỉ cần có người chịu thả là cá sẽ lao vào xâu xé.
Là người nổi tiếng trong khuôn viên trường học, với ngoại hình cao ráo, sáng sủa, gương mặt góc cạnh ưa nhìn, làn da trắng trẻo không giống với tưởng tượng của tôi về một thiên tài đá bóng ngày ngày phơi nắng trên sân cỏ. Thoạt nhìn như một cậu ấm có gia đình khá giả chưa từng động vào bất cứ việc gì khó khăn trên đời.
Ting. Lại một tin nhắn nữa vừa được gửi đến.
"Lâu quá đấy. Sao không trả lời?" Đăng gần như mất kiên nhẫn.
Tôi mặc kệ tiếng tin nhắn réo đến liên hồi, ngờ vực lên Google tra, mạnh tay gõ chữ: "Thế giới song song", "Quay ngược thời gian", "Chết đi sống lại", "Thần kinh ảo tưởng".
Tìm đến mục cuối cùng, tôi cười khẩy một tiếng. Không ngờ bấy lâu nay mình lại bị điên. Rõ ràng lúc nãy thì hấp hối giữa đường, giờ lại lành lặn ngồi trong nhà năm 2020. Tôi kêu lên một tiếng, hay là mình nằm mơ? Có thể lắm chứ. Mơ gì dài dữ. Những 12 năm sống động thật đấy. Tôi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng chốt lấy kết luận là mình bị điên từ lúc mới sinh. Sau đó lại lắc đầu nguây nguẩy, đấm bùm bụp vào gối.
Tiếng tin nhắn lại đến.
Tôi nheo mắt, chộp lại lấy điện thoại đang cam phận bị đè ở dưới gối, lẩm bẩm: "Thằng điên này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro