Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 11
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
Giờ ra chơi, tôi tự giác lên lau bảng. Tiết văn nào cũng đầy một bảng phấn. Lau phần dưới xong, tôi lắc lắc bàn tay mỏi nhừ, đổi sang tay khác để lau phần phía trên. Với chiều cao vỏn vẹn 1 mét 53, tôi phải kiễng chân hết cỡ, mãi mới chạm được đến phần trên cùng mép bảng.
Một bàn tay với ngang quá đầu tôi, giật lấy cái giẻ một cách nhanh chóng. Người phía sau đứng gần quá, tôi vừa kiễng chân lên thì chạm phải cằm anh. Tiếng kêu nhỏ vang lên.
Đăng một tay xoa cằm, tay khác giữ lấy tay tôi để lấy lại thăng bằng, miệng lại không ngừng kêu ca: "Nứt cằm tao rồi đấy."
Tôi chìa tay ra, cau mày tỏ ra nghiêm trọng: "Trả đây, không rảnh đùa đâu."
Đăng tiến lên lau nốt phần còn lại giúp tôi: "Tao lau giúp, ai thèm đùa. Chỉ giỏi nghĩ xấu."
Lâm ngồi cuối lớp với lũ anh em, nhìn thấy cảnh tượng này, liền í ới:
"Anh Đăng làm gì đó? Rủ chơi game mà lại đi giúp gái lau bảng à?"
"Tiện tay. Giờ tao có chút chuyện ra ngoài tí, cứ chơi trước đi."
Đăng lau xong thì ném cái giẻ trở lại bàn giáo viên, vo tròn thành một nhúm bừa bộn, tôi không nhịn được, liền cầm nó đi giặt. Hoa và Linh để ý từ nãy, không kịp hỏi han gì, chúng nó liền chạy theo tôi.
Linh đẩy vai tôi, có mười phần thì cả mười đều là phấn khích.
"Trời ơi, sắp cưa được thằng Đăng rồi."
"Điên." Tôi chẳng thể nói gì hơn cho tình huống này.
Hoa cũng tò mò chẳng kém: "Nó lau bảng cho mày cơ. Chắc chắn là có ý."
Tôi lắc đầu: "Xin người. Nó tiện đường ra ngoài, trông tao khó khăn khổ sở quá nên phẩy hộ vài nhát thôi."
Linh ngán ngẩm nhìn tôi: "Mày cứ tự nhét chữ vào mồm thằng Đăng thế nhỉ? Nó có nói thế đâu."
Thế rồi con bạn quàng tay qua cổ tôi, vỗ vài cái, giọng điệu tự hào: "Cố lên gái yêu, cua được hotboy của trường không phải dễ, làm gì có ai được cái phước phận ấy."
Tôi đẩy tay Linh ra: "Nó là trapboy đấy."
Linh có vẻ không tin, ngúng nguẩy phản bác: "Mặc kệ. Nó chắc chắn là có ý với mày. Nhiều người theo đuổi không tính là trapboy."
Đi đến cuối hành lang, chúng tôi bắt gặp Đăng đang đứng trước của lớp H, mải nói chuyện đến nỗi không thấy tôi đi qua. Tôi ghé sát vào tai con bạn: "Thấy người ta với người đẹp lớp H chưa? Đấy mới là xứng đôi vừa lứa."
Linh khoác tay tôi, lắc đầu nguây nguẩy: "Không tin. Tao tin tưởng vào mắt nhìn của tao."
Tôi chẹp miệng, thầm nghĩ: "Mắt nhìn con khỉ. Kiếp trước cũng nói thế."
Cười cười híp cả mắt vào thế kia, thật khó ưa. Tôi liếc Đăng một lần nữa, rồi quay đi. Giặt giẻ xong, quay lại vẫn thấy anh còn đứng nguyên ở chỗ vừa nãy. Lúc này bọn họ không còn chỉ đứng nói chuyện phiếm nữa. Vũ Hà Nhi cầm điện thoại cho anh xem gì đó, anh liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Lúc đi ngang qua, tôi còn nghe được họ vừa chào tạm biệt nhau.
"Ê."
Tôi chẳng thèm quay lại, cứ coi như là không phải gọi mình đi. Đăng vừa rời mắt khỏi Nhi thì mới nhìn thấy tôi.
Linh quay lại thay cho tôi, lớn tiếng: "Chào đại ca. Đại ca đi đâu đó?"
"Không phải nó vừa đi gặp hoa khôi lớp H sao?" Tôi châm chọc.
Đăng đến cạnh, đưa tay đánh vào đầu tôi một cái: "Vớ vẩn."
"Sao mày cứ đánh tao thế?"
"Ơ hay đánh yêu mà?" Đăng nhìn tôi, không chút ngại ngùng.
"Vậy đánh thêm cái nữa." Tôi cúi đầu, bước gần thêm một bước.
Linh và Hoa đứng cạnh tạo hiệu ứng âm thanh kéo dài: "Ồ ồ ồ."
Vì đang cúi nên không biết biểu cảm của Đăng. Anh im lặng một lúc rồi cứ thế bỏ về lớp. Độ mặt dày của tôi phải tiến bộ thế này thì mới có thể nối tiếp câu thả thính cợt nhả của anh. Vậy mà anh lại bơ tôi như thế. Có chút nhục nhã, tôi tức giận chạy theo sau.
Một bàn tay với ngang quá đầu tôi, giật lấy cái giẻ một cách nhanh chóng. Người phía sau đứng gần quá, tôi vừa kiễng chân lên thì chạm phải cằm anh. Tiếng kêu nhỏ vang lên.
Đăng một tay xoa cằm, tay khác giữ lấy tay tôi để lấy lại thăng bằng, miệng lại không ngừng kêu ca: "Nứt cằm tao rồi đấy."
Tôi chìa tay ra, cau mày tỏ ra nghiêm trọng: "Trả đây, không rảnh đùa đâu."
Đăng tiến lên lau nốt phần còn lại giúp tôi: "Tao lau giúp, ai thèm đùa. Chỉ giỏi nghĩ xấu."
Lâm ngồi cuối lớp với lũ anh em, nhìn thấy cảnh tượng này, liền í ới:
"Anh Đăng làm gì đó? Rủ chơi game mà lại đi giúp gái lau bảng à?"
"Tiện tay. Giờ tao có chút chuyện ra ngoài tí, cứ chơi trước đi."
Đăng lau xong thì ném cái giẻ trở lại bàn giáo viên, vo tròn thành một nhúm bừa bộn, tôi không nhịn được, liền cầm nó đi giặt. Hoa và Linh để ý từ nãy, không kịp hỏi han gì, chúng nó liền chạy theo tôi.
Linh đẩy vai tôi, có mười phần thì cả mười đều là phấn khích.
"Trời ơi, sắp cưa được thằng Đăng rồi."
"Điên." Tôi chẳng thể nói gì hơn cho tình huống này.
Hoa cũng tò mò chẳng kém: "Nó lau bảng cho mày cơ. Chắc chắn là có ý."
Tôi lắc đầu: "Xin người. Nó tiện đường ra ngoài, trông tao khó khăn khổ sở quá nên phẩy hộ vài nhát thôi."
Linh ngán ngẩm nhìn tôi: "Mày cứ tự nhét chữ vào mồm thằng Đăng thế nhỉ? Nó có nói thế đâu."
Thế rồi con bạn quàng tay qua cổ tôi, vỗ vài cái, giọng điệu tự hào: "Cố lên gái yêu, cua được hotboy của trường không phải dễ, làm gì có ai được cái phước phận ấy."
Tôi đẩy tay Linh ra: "Nó là trapboy đấy."
Linh có vẻ không tin, ngúng nguẩy phản bác: "Mặc kệ. Nó chắc chắn là có ý với mày. Nhiều người theo đuổi không tính là trapboy."
Đi đến cuối hành lang, chúng tôi bắt gặp Đăng đang đứng trước của lớp H, mải nói chuyện đến nỗi không thấy tôi đi qua. Tôi ghé sát vào tai con bạn: "Thấy người ta với người đẹp lớp H chưa? Đấy mới là xứng đôi vừa lứa."
Linh khoác tay tôi, lắc đầu nguây nguẩy: "Không tin. Tao tin tưởng vào mắt nhìn của tao."
Tôi chẹp miệng, thầm nghĩ: "Mắt nhìn con khỉ. Kiếp trước cũng nói thế."
Cười cười híp cả mắt vào thế kia, thật khó ưa. Tôi liếc Đăng một lần nữa, rồi quay đi. Giặt giẻ xong, quay lại vẫn thấy anh còn đứng nguyên ở chỗ vừa nãy. Lúc này bọn họ không còn chỉ đứng nói chuyện phiếm nữa. Vũ Hà Nhi cầm điện thoại cho anh xem gì đó, anh liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Lúc đi ngang qua, tôi còn nghe được họ vừa chào tạm biệt nhau.
"Ê."
Tôi chẳng thèm quay lại, cứ coi như là không phải gọi mình đi. Đăng vừa rời mắt khỏi Nhi thì mới nhìn thấy tôi.
Linh quay lại thay cho tôi, lớn tiếng: "Chào đại ca. Đại ca đi đâu đó?"
"Không phải nó vừa đi gặp hoa khôi lớp H sao?" Tôi châm chọc.
Đăng đến cạnh, đưa tay đánh vào đầu tôi một cái: "Vớ vẩn."
"Sao mày cứ đánh tao thế?"
"Ơ hay đánh yêu mà?" Đăng nhìn tôi, không chút ngại ngùng.
"Vậy đánh thêm cái nữa." Tôi cúi đầu, bước gần thêm một bước.
Linh và Hoa đứng cạnh tạo hiệu ứng âm thanh kéo dài: "Ồ ồ ồ."
Vì đang cúi nên không biết biểu cảm của Đăng. Anh im lặng một lúc rồi cứ thế bỏ về lớp. Độ mặt dày của tôi phải tiến bộ thế này thì mới có thể nối tiếp câu thả thính cợt nhả của anh. Vậy mà anh lại bơ tôi như thế. Có chút nhục nhã, tôi tức giận chạy theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro