Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 2
Zhihu
2025-03-15 14:15:22
Nhà bần cùng khốn khổ thì cái gì cũng thiếu, chỉ riêng con cái thì nhiều, nhưng nhà ta chỉ có ca là dòng giống độc đinh.
Nhà tiểu thúc thấy vậy, nhất quyết muốn nhét Tam lang còn b.ú sữa về nhà ta, nói là để làm con thừa tự cho phụ thân ta.
Phụ thân ta sao không biết ý đồ của bọn họ, tiểu thẩm ta do trong nhà thiếu ăn, sữa không đủ, bà ta thèm gạo mới nhà bọn ta, muốn mẫu thân ta dùng từng muỗng dầu gạo để nuôi lớn nhi tử của bọn họ.
Trước đây phụ thân không cho mẫu thân ta sinh nhiều con, ông có nói ‘nhi nhiều mẫu khổ’.
Hôm đó ông nhìn lên bầu trời thưa thớt từng chấm nhỏ, rít vài ống thuốc, cuối cùng quyết định, "Chúng ta lại sinh một đứa bé, để sau này cho thằng nhóc câm có bạn."
Hai năm sau mới có ta, cách ca của ta đúng một giáp.
Sau khi mẫu thân ta nhận được tin từ Trương bà tử, một khắc cũng không dám ngừng lại, dọn dẹp sân, mua kẹo, mua thịt mổ gà, đặc biệt chú trọng đến cửa hôn nhân này.
Chuồng gà dọn dẹp sạch sẽ ngay cả sợi lông cũng không có, chó cũng được tắm hai lần.
Ngày đưa lễ vật định hôn, tưởng rằng nhà gái sẽ đến nhiều người, nhưng Trương bà tử chỉ dẫn theo một nữ nhân gầy gò, trong tay còn dắt theo một bé gái đen nhẻm.
"Điền đại tẩu, người đã mang đến cho tẩu đây, đây là Tiền Kiều Nhi, là tức phụ của Xuân Quang."
Mẫu thân ta sững sờ, "Ngươi chỉ nói đi đứng có chút không tiện, lại không nói còn có một đứa trẻ đi kèm!"
Trương bà tử liếc nhìn ca ca đang mím môi im lặng, khẽ nói với mẫu thân ta, "Ta cũng chỉ nói Xuân Quang nhà tẩu không biết ăn nói, chứ đâu có nói là một người câm!”
"Các người hãy bao dung với nhau một chút đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, Trương bà tử cầm chút tiền mai mối nói cảm ơn, dưới chân như có gió mà chạy đi mất.
Nhà của bọn ta và mẫu nữ hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Mẫu nữ hai người "bụp" một tiếng quỳ xuống đất, "Xin đại nương đừng đuổi bọn con đi, cho bọn con một miếng cơm ăn, cái gì bọn con cũng làm được."
Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, ta và mẫu thân đều nhìn mà ngây người, ngũ quan khuôn mặt của nàng ấy như được chạm khắc, tóc như mây đen chất đống, dùng một chiếc đũa gỗ buộc lỏng lẻo ở phía sau.
Mỗi bước mỗi xa
Dù mặc áo vải thô, nhưng khó có thể che giấu vẻ thanh tú xinh đẹp.
Ta nghĩ, nàng ấy thật đẹp, như người bước ra từ trong tranh vậy.
Nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại không xứng với khuôn mặt này, đầy vết chai lớn nhỏ và rạn nứt không đồng đều, có chỗ bị lở loét, đóng vảy rồi lại vỡ ra.
Mẫu thân ta trầm ngâm một lúc, cho đến khi bé gái mà nàng ấy dẫn theo lên tiếng, mẫu thân ta mới hồi phục tinh thần trở lại.
Bé gái nói lắp bắp, "Nãi nãi, đừng đuổi Hắc Đậu đi, Hắc Đậu sẽ nghe lời, Hắc Đậu làm gì cũng được, có thể chẻ củi, có thể đun nước, có thể cho heo ăn."
Khuôn mặt căng thẳng của mẫu thân ta bỗng chốc trở nên vui vẻ, cũng bị tiếng "nãi nãi" ấy làm cho mềm lòng.
Cuối cùng bà không nỡ, kéo mẫu nữ hai người dậy, "Ngươi nói ngươi tên gì?"
"Hắc Đậu."
"Tên này cũng đủ sinh động."
Nhà tiểu thúc thấy vậy, nhất quyết muốn nhét Tam lang còn b.ú sữa về nhà ta, nói là để làm con thừa tự cho phụ thân ta.
Phụ thân ta sao không biết ý đồ của bọn họ, tiểu thẩm ta do trong nhà thiếu ăn, sữa không đủ, bà ta thèm gạo mới nhà bọn ta, muốn mẫu thân ta dùng từng muỗng dầu gạo để nuôi lớn nhi tử của bọn họ.
Trước đây phụ thân không cho mẫu thân ta sinh nhiều con, ông có nói ‘nhi nhiều mẫu khổ’.
Hôm đó ông nhìn lên bầu trời thưa thớt từng chấm nhỏ, rít vài ống thuốc, cuối cùng quyết định, "Chúng ta lại sinh một đứa bé, để sau này cho thằng nhóc câm có bạn."
Hai năm sau mới có ta, cách ca của ta đúng một giáp.
Sau khi mẫu thân ta nhận được tin từ Trương bà tử, một khắc cũng không dám ngừng lại, dọn dẹp sân, mua kẹo, mua thịt mổ gà, đặc biệt chú trọng đến cửa hôn nhân này.
Chuồng gà dọn dẹp sạch sẽ ngay cả sợi lông cũng không có, chó cũng được tắm hai lần.
Ngày đưa lễ vật định hôn, tưởng rằng nhà gái sẽ đến nhiều người, nhưng Trương bà tử chỉ dẫn theo một nữ nhân gầy gò, trong tay còn dắt theo một bé gái đen nhẻm.
"Điền đại tẩu, người đã mang đến cho tẩu đây, đây là Tiền Kiều Nhi, là tức phụ của Xuân Quang."
Mẫu thân ta sững sờ, "Ngươi chỉ nói đi đứng có chút không tiện, lại không nói còn có một đứa trẻ đi kèm!"
Trương bà tử liếc nhìn ca ca đang mím môi im lặng, khẽ nói với mẫu thân ta, "Ta cũng chỉ nói Xuân Quang nhà tẩu không biết ăn nói, chứ đâu có nói là một người câm!”
"Các người hãy bao dung với nhau một chút đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, Trương bà tử cầm chút tiền mai mối nói cảm ơn, dưới chân như có gió mà chạy đi mất.
Nhà của bọn ta và mẫu nữ hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Mẫu nữ hai người "bụp" một tiếng quỳ xuống đất, "Xin đại nương đừng đuổi bọn con đi, cho bọn con một miếng cơm ăn, cái gì bọn con cũng làm được."
Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, ta và mẫu thân đều nhìn mà ngây người, ngũ quan khuôn mặt của nàng ấy như được chạm khắc, tóc như mây đen chất đống, dùng một chiếc đũa gỗ buộc lỏng lẻo ở phía sau.
Mỗi bước mỗi xa
Dù mặc áo vải thô, nhưng khó có thể che giấu vẻ thanh tú xinh đẹp.
Ta nghĩ, nàng ấy thật đẹp, như người bước ra từ trong tranh vậy.
Nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại không xứng với khuôn mặt này, đầy vết chai lớn nhỏ và rạn nứt không đồng đều, có chỗ bị lở loét, đóng vảy rồi lại vỡ ra.
Mẫu thân ta trầm ngâm một lúc, cho đến khi bé gái mà nàng ấy dẫn theo lên tiếng, mẫu thân ta mới hồi phục tinh thần trở lại.
Bé gái nói lắp bắp, "Nãi nãi, đừng đuổi Hắc Đậu đi, Hắc Đậu sẽ nghe lời, Hắc Đậu làm gì cũng được, có thể chẻ củi, có thể đun nước, có thể cho heo ăn."
Khuôn mặt căng thẳng của mẫu thân ta bỗng chốc trở nên vui vẻ, cũng bị tiếng "nãi nãi" ấy làm cho mềm lòng.
Cuối cùng bà không nỡ, kéo mẫu nữ hai người dậy, "Ngươi nói ngươi tên gì?"
"Hắc Đậu."
"Tên này cũng đủ sinh động."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro