Lịch sử duyệt w...
Từ Từ Đồ Chi
2025-03-10 10:30:03
Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên rét đến mức răng va lập cập, vọt lên giường, chui vào trong ổ chăn được Tống Dã ủ ấm. Vì tóc mới sấy khô một nửa nên không thể nằm xuống, nên cậu mặc áo khoác lông vũ vào, rồi ngồi run ở đó dùng rung động sinh ra nhiệt để sưởi ấm mình.
Tông Dã nói: "Mặt trời mọc đằng tây à, thích sạch sẽ thế? Đã lạnh muốn chết thế này mà cậu còn đi tắm?"
"Tớ muốn ngủ chung với cậu," Khúc Liệu Nguyên quấn chặt áo lông vũ, nói, "Không tắm cậu lại chê tớ bẩn."
Tống Dã quẹt hai nét trên bài làm, nói: "Chê cậu bẩn khi nào? Mỗi cậu ngày nào cũng nói thế, người khác không biết lại tưởng tớ bị ám ảnh sạch sẽ thật."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu thì không nói, nhưng chắc chắn đã nghĩ trong lòng rồi."
"Chê cậu bẩn rồi còn giặt tất giặt quần lót cho cậu, anh rảnh à?" Tống Dã nói, "Ấm chưa? Lại đây, xem bài Toán của cậu đi, làm kiểu gì đấy, dễ thế mà còn sai."
Khúc Liệu Nguyên vén chăn lên thử, lập tức che lại, nói: "Thầy Tống, cậu đem đề lại đây được không? Tớ lạnh quá, mặc quần cởi quần cũng phiền."
Tống Dã cầm đề sang, Khúc Liệu Nguyên lết vào trong giường để nhường chỗ cho hắn ngồi xuống.
Phần mà Tống Dã đánh dấu là một câu hình học, từ 3 hình chiếu yêu cầu tính thể tích của khối chóp tam giác.
Khúc Liệu Nguyên vừa nhìn đã biết mình sai ở đâu rồi, lúc vẽ đường phụ, cậu đã nhầm lẫn, không phân biệt được đường nét liền và đường nét đứt, kết quả là làm sai, lại là lỗi thiếu cẩn thận.
Tống Dã thấy cậu đã hiểu nên không bắt cậu làm lại, nói: "Lỗi thế này sau này phải tránh, vốn có thể thi được 150, giờ lại mất 5 điểm rồi, 5 điểm nghĩa là gì..."
"1 điểm 1000 người, 5 điểm là 5000 người," Khúc Liệu Nguyên ảo não nói, "Tớ biết lỗi rồi, đừng nói tớ nữa, cậu nói mấy câu này đến mức tai tớ cũng sắp mọc vết chai rồi."
Tống Dã nói: "Mọc vết chai mà cậu vẫn không nhớ được? Cậu phải đỗ Bắc Đại đó biết không, thi đại học mà mắc lỗi sơ đẳng này thì Bắc Đại không cần cậu nữa đâu."
Khúc Liệu Nguyên: "... Biết rồi biết rồi, lát nữa tớ giặt tất cho cậu."
Tống Dã lại nói: "Lần này thì thôi, nể tình cậu biết tự giác làm đề, không phạt cậu nữa."
"Ồ..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Nhưng tớ phải phạt cậu."
Tống Dã thấy lạ nói: "Tớ làm sao?"
Khúc Liệu Nguyên nheo mắt lại, dùng giọng điệu tra hỏi: "Đồng chí Tống Dã, cậu đừng giả vờ không biết, hôm nay cậu vừa giả vờ say, vừa nói bậy trước mặt ba mẹ. Tớ cho cậu biết, hành vi phạm tội của cậu không thoát được đôi mắt tinh tường của tớ đâu... Sao cậu lại như thế? Không bàn với tớ mà nói ra luôn?!"
Tống Dã nói: "Say thật đó, không phải giả vờ."
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt nghi ngờ, rất không tin.
"Về sau ấy à, thì tỉnh một chút," Tống Dã thành thật nói, "Nhưng đó đều là ngẫu hứng thôi, không phải dự tính trước. Dì Cao cũng tưởng tớ nói lời say, không nghi ngờ gì cả đúng không? Nhưng cậu đó, chú Khúc mới nói hai câu là đã moi được lời của cậu rồi, sao cậu không có chút phòng bị nào thế?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đó là ba tớ, tớ với ba ruột tớ thì phòng bị cái gì? Làm sao tớ biết ổng muốn dụ tớ nói?"
Tống Dã nghĩ thầm, ba ruột với ba ruột không phải ai cũng giống nhau, nếu đối với ba ruột Tống Chí Quốc của mình, không chỉ phải phòng bị, mà phải là cảnh giới cấp 10.
"Dù sao thì chắc chú Khúc sẽ không nói với dì Cao," Hắn nói với Khúc Liệu Nguyên, "Để chú biết một chút cũng được, nếu không vẫn sẽ coi cậu là trẻ con, một ngày nào đó mà đột nhiên biết cậu cưới con dâu nuôi từ bé thì chắc chắn sẽ sợ giật mình đấy."
Khúc Liệu Nguyên bỗng phản ứng lại, nói: "Cậu giỏi nhỉ! Ở trên xe cũng là giả vờ ngủ à? Lại còn nghe trộm tớ với ba tớ nói chuyện?"
Tống Dã oan uổng nói: "Đâu có, đến sau cùng mới tỉnh, tớ không nghe thấy hai người nói chuyện gì trước đó hết."
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn chằm chằm, muốn xem nét mặt hắn có kẽ hở nào không.
Nhưng hắn lại thản nhiên, nói: "Thật đó, anh không nói dối, đã đồng ý là không nói dối với em rồi thì nhất định nói được làm được."
Khúc Liệu Nguyên tin hắn rồi, nói: "Đầu cậu nhảy số nhanh quá, tớ hoàn toàn không theo kịp cậu được, cậu mà ngẫu hứng một cái là tớ sợ."
Tống Dã nói: "Lần sau anh ra ám hiệu cho em, được không?"
"Chỉ sợ ám hiệu tớ nhìn cũng không hiểu." Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đói không? Tớ ăn mì tôm rồi, còn một hộp, cậu muốn ăn không? Có cả bánh mì nữa."
"Cứ kệ tớ, cậu buồn ngủ chưa? Mệt rồi thì ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm về trường." Tống Dã đứng dậy, cất đề thi và đồ văn phòng trên bàn của Khúc Liệu Nguyên đi.
Đã 10 giờ hơn, Khúc Liệu Nguyên cũng đã tới lúc cần ngủ. Trong chuyện đi ngủ này, cậu chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, luôn thấy mệt rã rời, khi nào nghỉ ở nhà cũng phải ngủ đủ 8 tiếng, ở trường cũng phải bảo đảm giấc ngủ trưa. Tống Dã thì không như vậy, như thể là bẩm sinh ngủ ít, trừ khi là những tình huống hi hữu như uống say thì bình thường chỉ cần tuỳ tiện ngủ một chút là được, tinh thần thể lực luôn rất tràn đầy, rất ít khi mệt mỏi ngủ gật.
"Định luật bảo toàn năng lượng không áp dụng với cậu, tớ lúc nào cũng thấy cậu như động cơ vĩnh cửu." Khúc Liệu Nguyên rất hâm mộ điểm này ở hắn, còn nói, "Động cơ vĩnh cửu, sau này cậu cố gắng đừng ngẫu hứng, vài năm nữa bọn mình đến lúc phải lập gia đình thì nói thật với ba mẹ. Mẹ tớ thích cậu muốn chết, nếu biết tớ với cậu là người yêu là thắp hương cho tổ tiên nhà họ Khúc ngay."
Tống Dã còn lâu mới lạc quan như cậu, nhưng nghe cậu nói vậy vẫn không kìm được vui vẻ, nói: "Như em là người tình trong mắt biến thành Tây Thi đó, em thấy anh chỗ nào cũng tốt, đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đương nhiên rồi, love is blind! Tớ love cậu đó, cậu có love tớ không?"
"Anh love em muốn chết." Tống Dã lại đến bên giường, hơi cúi người xuống, hôn Khúc Liệu Nguyên đang ngồi trên giường một cái, nói, "Em ngủ đi, anh đi ăn gì đó."
Tóc Khúc Liệu Nguyên cũng đã gần khô, cởi áo phao lông vũ nằm xuống, đang chuẩn bị ngủ thì nhớ ra một chuyện, nói: "Thay đổi kích cỡ ảnh kiểu gì? Hình như cậu dạy tớ rồi, nhưng mà tớ quên mất."
Tống Dã nói: "Cậu muốn sửa ảnh gì?"
"Là ảnh chụp tớ mặc đồng phục cảnh sát của anh Kiện, mấy bức ảnh gửi sang cho tớ ấy, tớ định tải xuống làm hình nền điện thoại." Lúc nãy Khúc Liệu Nguyên đã thử, nhưng ảnh quá nặng, điện thoại của cậu chỉ hiện được một dấu gạch chéo bị vỡ nét.
"Lát nữa tớ bật máy tính sửa cho cậu, trong QQ của cậu à?" Tống Dã chuẩn bị đun nước úp mì.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Trên QQ có, tớ cũng để vào folder chuyên lưu ảnh trong ổ D rồi."
Tống Dã nói: "Thế tớ không vào QQ của cậu nữa."
Khúc Liệu Nguyên không để ý lắm, nói: "Cũng được, tớ ngủ trước đây."
QQ của cậu là do Tống Dã đăng ký và thiết lập, cậu cũng không nghĩ trên QQ có thông tin riêng tư nào không thể cho Tống Dã xem.
Nhưng Tống Dã chưa hề tự đăng nhập vào. Những lúc cần giúp cậu đổi mật khẩu hoặc các thao tác khác mà cậu không giỏi lắm cũng đều trong lúc cậu có mặt, mà Tống Dã chỉ nhấn mạnh "không được thêm người lạ," chứ chưa từng kiểm tra cậu đã thêm những bạn tốt nào, càng không xem nhật ký trò chuyện của cậu với người khác. Thỉnh thoảng khi cậu nói chuyện lâu với người khác, Tống Dã bắt đầu ghen, sẽ hỏi thẳng "Đang nói chuyện với ai? Nói chuyện gì?" nhưng cũng không lén kiểm tra QQ sau lưng cậu.
Hôm nay cũng vậy. Khúc Liệu Nguyên ngủ rồi, Tống Dã vào bếp úp mì, ăn xong rửa mặt xong thì về phòng, chỉ bật đèn bàn trên bàn máy tính, mở ổ D, tìm mấy bức ảnh chụp trong nhà hàng hồi sáng, cẩn thận chọn ra bức có góc chụp đẹp nhất, sửa lại kích cỡ, rồi kết nối USB với điện thoại của Khúc Liệu Nguyên, lưu ảnh về, cài đặt thành ảnh nền. Việc lớn đã thành.
Khúc Liệu Nguyên mặc quần áo của Thường Kiện, mặc dù không vừa lắm nhưng thực sự vẫn rất đẹp. Lúc đó Văn Thông cũng đã mặc thử, vì là học sinh thể dục nên thực ra dáng người của Văn Thông hợp với bộ đồ hơn Khúc Liệu Nguyên. Nhưng cậu ta có một chút phong cách lông bông không đứng đắn, vì vậy không giống "người trong nghề" như Khúc Liệu Nguyên. Màu sắc và kiểu dáng của đồng phục cảnh sát, huy hiệu cảnh sát trên mũ, hợp với Khúc Liệu Nguyên một cách bất ngờ, thậm chí còn hợp hơn lính giải ngũ Thường Kiện một chút.
Tống Dã dùng chuột lướt qua mấy tấm ảnh gốc nhìn thử, hơi thích Khúc Liệu Nguyên vừa có khí chất anh hùng vừa đầy sức sống khi mặc đồng phục cảnh sát, nhưng trong lòng vẫn có chút cự nự. Đến Thường Kiện cũng nhìn ra được là Khúc Liệu Nguyên thực sự thích, sao hắn lại không nhìn ra, Khúc Liệu Nguyên vẫn thích quân phục vũ trang, hướng tới quân đội kỷ luật sau bao lâu như vậy.
Hắn vừa về đã ngủ thẳng đến lúc nãy, bây giờ không buồn ngủ lắm. Sau khi tắt ảnh đi, thì mở Google, tìm kiếm vài bài luận về nhận dạng mẫu và hệ thống thông minh mà mình hứng thú gần đây để đọc thử. Thuật ngữ chuyên ngành trong luận văn tiếng Anh rất nhiều, hơi khó hiểu, nhưng vẫn rất thú vị.
Hắn muốn chọn ngành Tự động hoá là vì ngành này liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, hơi mang tính vạn năng. Nhưng bây giờ hắn cũng khó có thể lựa chọn sau này rốt cuộc nên tập trung vào phần mềm, phần cứng hay điều khiển, đều cảm thấy rất hứng thú với những mảng này, có lẽ phải sau khi vào đại học, bắt đầu học tập một cách hệ thống thì mới có thể đưa ra quyết định.
Đọc được một giờ, sắp phải đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm về trường, lại nhớ ra lúc đầu có một bài rất hay, liền tìm trong lịch sử duyệt web, muốn đọc lại một chút.
Trong lịch sử duyệt web, kéo xuống dưới đều là những trang web tiếng Anh mà hắn đã tìm, xuống dưới nữa, dòng tìm kiếm bằng tiếng Trung đầu tiên xuất hiện chính là -- "trường cảnh sát tốt nhất Trung Quốc."
Dòng thứ 2, "đăng ký trường cảnh sát như thế nào."
Dòng thứ 3, "quản trị kinh doanh đại học Bắc Kinh."
Dòng thứ 4, "tự động hoá đại học Thanh Hoa."
Dòng thứ 5, "trường cảnh sát có tốt không."
Thứ tự tìm kiếm theo hướng ngược lại.
Bàn tay đang ấn chuột của Tống Dã dừng lại, quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên đã ngủ, hơi nổi giận trong lòng.
Bây giờ hắn muốn gọi người này tỉnh dậy, hỏi một câu: Cậu định làm gì vậy???
Cuối cùng, hắn không làm vậy, mà tắt trình duyệt đi, coi như mình chưa từng thấy.
Qua Tết Âm lịch, học kỳ này sẽ chạy rất nhanh về điểm cuối.
Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của cấp 3, Tống Dã không ngoài dự đoán, tiếp tục ngồi vững ngai vàng trạng nguyên của khối.
Khúc Liệu Nguyên thi được hạng 6 toàn khối. Trong vài kỳ thi lớn nhỏ gần đây, cậu không xếp thứ 6 thì là thứ 5, không tụt hạng nhưng cũng khó vượt lên. Những người xếp hạng trước cậu rõ ràng đều là những người nổi bật trong số học sinh xuất sắc, xếp hạng gần như ổn định, muốn vượt qua bọn họ không phải chuyện dễ dàng.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, thành tích lúc này gần như đã định hình. Sau Tết âm lịch là học kỳ cuối cùng của cấp 3 chỉ còn hơn 3 tháng. Cho dù là học sinh giỏi, học sinh trung bình, hay học sinh yếu thì cũng rất khó để có thay đổi đáng kể về điểm số. Tiếp tục cố gắng đơn giản là để tìm kiếm sự an tâm, ổn định kết quả trước mắt.
Tổng điểm hiện nay của Khúc Liệu Nguyên có thể duy trì từ 680 đến 700 điểm. Giả sử điểm thi đại học của cậu vẫn nằm trong phạm vi này, thì với mức điểm chuẩn vào Đại học Bắc Kinh năm 2008 ở tỉnh là 674 điểm, và mức điểm thấp nhất để trúng tuyển vào ngành Quản trị kinh doanh ở Học viện Quang Hoa là 689 điểm, nếu cậu muốn trúng tuyển bằng điểm gốc vẫn hơi rủi ro. Trong năm nay, nếu lượng thí sinh cùng khoá cạnh tranh đăng ký Đại học Bắc Kinh quá nhiều, cậu rất có thể sẽ bị loại hoặc chuyển sang những chuyên ngành khác.
Tống Dã bắt đầu chú ý đến việc bình bầu "Cán bộ học sinh xuất sắc cấp tỉnh."
_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bị bình luận của mọi người làm rối loạn rồi, bộ truyện này đã hơn 400 nghìn chữ, dự định là khoảng 450 - 500 nghìn chữ là hoàn thành, chẳng lẽ còn chưa tính là truyện dài sao?! Mọi người hi vọng quá nhiều vào học sinh dốt như tôi rồi đó?!
Tiếp theo là đếm ngược thời gian nhé, đếm ngược thời gian! Hiểu không? Không phải là kiểu hôm nay ngày mai kết thúc, mà là bắt đầu giai đoạn đếm ngược, ý là ánh sáng thành công của hồi kết không còn xa ấy.
Cuối cùng là viết về hiện tại, nghĩa là viết đến năm 2018/2019, nhưng mà... không tiết lộ nội dung đâu.
______________
Tác giả cứ nói thế chứ tôi thấy tôi vẫn còn 224 - 111 = 113 chương nữa........
Khúc Liệu Nguyên rét đến mức răng va lập cập, vọt lên giường, chui vào trong ổ chăn được Tống Dã ủ ấm. Vì tóc mới sấy khô một nửa nên không thể nằm xuống, nên cậu mặc áo khoác lông vũ vào, rồi ngồi run ở đó dùng rung động sinh ra nhiệt để sưởi ấm mình.
Tông Dã nói: "Mặt trời mọc đằng tây à, thích sạch sẽ thế? Đã lạnh muốn chết thế này mà cậu còn đi tắm?"
"Tớ muốn ngủ chung với cậu," Khúc Liệu Nguyên quấn chặt áo lông vũ, nói, "Không tắm cậu lại chê tớ bẩn."
Tống Dã quẹt hai nét trên bài làm, nói: "Chê cậu bẩn khi nào? Mỗi cậu ngày nào cũng nói thế, người khác không biết lại tưởng tớ bị ám ảnh sạch sẽ thật."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu thì không nói, nhưng chắc chắn đã nghĩ trong lòng rồi."
"Chê cậu bẩn rồi còn giặt tất giặt quần lót cho cậu, anh rảnh à?" Tống Dã nói, "Ấm chưa? Lại đây, xem bài Toán của cậu đi, làm kiểu gì đấy, dễ thế mà còn sai."
Khúc Liệu Nguyên vén chăn lên thử, lập tức che lại, nói: "Thầy Tống, cậu đem đề lại đây được không? Tớ lạnh quá, mặc quần cởi quần cũng phiền."
Tống Dã cầm đề sang, Khúc Liệu Nguyên lết vào trong giường để nhường chỗ cho hắn ngồi xuống.
Phần mà Tống Dã đánh dấu là một câu hình học, từ 3 hình chiếu yêu cầu tính thể tích của khối chóp tam giác.
Khúc Liệu Nguyên vừa nhìn đã biết mình sai ở đâu rồi, lúc vẽ đường phụ, cậu đã nhầm lẫn, không phân biệt được đường nét liền và đường nét đứt, kết quả là làm sai, lại là lỗi thiếu cẩn thận.
Tống Dã thấy cậu đã hiểu nên không bắt cậu làm lại, nói: "Lỗi thế này sau này phải tránh, vốn có thể thi được 150, giờ lại mất 5 điểm rồi, 5 điểm nghĩa là gì..."
"1 điểm 1000 người, 5 điểm là 5000 người," Khúc Liệu Nguyên ảo não nói, "Tớ biết lỗi rồi, đừng nói tớ nữa, cậu nói mấy câu này đến mức tai tớ cũng sắp mọc vết chai rồi."
Tống Dã nói: "Mọc vết chai mà cậu vẫn không nhớ được? Cậu phải đỗ Bắc Đại đó biết không, thi đại học mà mắc lỗi sơ đẳng này thì Bắc Đại không cần cậu nữa đâu."
Khúc Liệu Nguyên: "... Biết rồi biết rồi, lát nữa tớ giặt tất cho cậu."
Tống Dã lại nói: "Lần này thì thôi, nể tình cậu biết tự giác làm đề, không phạt cậu nữa."
"Ồ..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Nhưng tớ phải phạt cậu."
Tống Dã thấy lạ nói: "Tớ làm sao?"
Khúc Liệu Nguyên nheo mắt lại, dùng giọng điệu tra hỏi: "Đồng chí Tống Dã, cậu đừng giả vờ không biết, hôm nay cậu vừa giả vờ say, vừa nói bậy trước mặt ba mẹ. Tớ cho cậu biết, hành vi phạm tội của cậu không thoát được đôi mắt tinh tường của tớ đâu... Sao cậu lại như thế? Không bàn với tớ mà nói ra luôn?!"
Tống Dã nói: "Say thật đó, không phải giả vờ."
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt nghi ngờ, rất không tin.
"Về sau ấy à, thì tỉnh một chút," Tống Dã thành thật nói, "Nhưng đó đều là ngẫu hứng thôi, không phải dự tính trước. Dì Cao cũng tưởng tớ nói lời say, không nghi ngờ gì cả đúng không? Nhưng cậu đó, chú Khúc mới nói hai câu là đã moi được lời của cậu rồi, sao cậu không có chút phòng bị nào thế?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đó là ba tớ, tớ với ba ruột tớ thì phòng bị cái gì? Làm sao tớ biết ổng muốn dụ tớ nói?"
Tống Dã nghĩ thầm, ba ruột với ba ruột không phải ai cũng giống nhau, nếu đối với ba ruột Tống Chí Quốc của mình, không chỉ phải phòng bị, mà phải là cảnh giới cấp 10.
"Dù sao thì chắc chú Khúc sẽ không nói với dì Cao," Hắn nói với Khúc Liệu Nguyên, "Để chú biết một chút cũng được, nếu không vẫn sẽ coi cậu là trẻ con, một ngày nào đó mà đột nhiên biết cậu cưới con dâu nuôi từ bé thì chắc chắn sẽ sợ giật mình đấy."
Khúc Liệu Nguyên bỗng phản ứng lại, nói: "Cậu giỏi nhỉ! Ở trên xe cũng là giả vờ ngủ à? Lại còn nghe trộm tớ với ba tớ nói chuyện?"
Tống Dã oan uổng nói: "Đâu có, đến sau cùng mới tỉnh, tớ không nghe thấy hai người nói chuyện gì trước đó hết."
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn chằm chằm, muốn xem nét mặt hắn có kẽ hở nào không.
Nhưng hắn lại thản nhiên, nói: "Thật đó, anh không nói dối, đã đồng ý là không nói dối với em rồi thì nhất định nói được làm được."
Khúc Liệu Nguyên tin hắn rồi, nói: "Đầu cậu nhảy số nhanh quá, tớ hoàn toàn không theo kịp cậu được, cậu mà ngẫu hứng một cái là tớ sợ."
Tống Dã nói: "Lần sau anh ra ám hiệu cho em, được không?"
"Chỉ sợ ám hiệu tớ nhìn cũng không hiểu." Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đói không? Tớ ăn mì tôm rồi, còn một hộp, cậu muốn ăn không? Có cả bánh mì nữa."
"Cứ kệ tớ, cậu buồn ngủ chưa? Mệt rồi thì ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm về trường." Tống Dã đứng dậy, cất đề thi và đồ văn phòng trên bàn của Khúc Liệu Nguyên đi.
Đã 10 giờ hơn, Khúc Liệu Nguyên cũng đã tới lúc cần ngủ. Trong chuyện đi ngủ này, cậu chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, luôn thấy mệt rã rời, khi nào nghỉ ở nhà cũng phải ngủ đủ 8 tiếng, ở trường cũng phải bảo đảm giấc ngủ trưa. Tống Dã thì không như vậy, như thể là bẩm sinh ngủ ít, trừ khi là những tình huống hi hữu như uống say thì bình thường chỉ cần tuỳ tiện ngủ một chút là được, tinh thần thể lực luôn rất tràn đầy, rất ít khi mệt mỏi ngủ gật.
"Định luật bảo toàn năng lượng không áp dụng với cậu, tớ lúc nào cũng thấy cậu như động cơ vĩnh cửu." Khúc Liệu Nguyên rất hâm mộ điểm này ở hắn, còn nói, "Động cơ vĩnh cửu, sau này cậu cố gắng đừng ngẫu hứng, vài năm nữa bọn mình đến lúc phải lập gia đình thì nói thật với ba mẹ. Mẹ tớ thích cậu muốn chết, nếu biết tớ với cậu là người yêu là thắp hương cho tổ tiên nhà họ Khúc ngay."
Tống Dã còn lâu mới lạc quan như cậu, nhưng nghe cậu nói vậy vẫn không kìm được vui vẻ, nói: "Như em là người tình trong mắt biến thành Tây Thi đó, em thấy anh chỗ nào cũng tốt, đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đương nhiên rồi, love is blind! Tớ love cậu đó, cậu có love tớ không?"
"Anh love em muốn chết." Tống Dã lại đến bên giường, hơi cúi người xuống, hôn Khúc Liệu Nguyên đang ngồi trên giường một cái, nói, "Em ngủ đi, anh đi ăn gì đó."
Tóc Khúc Liệu Nguyên cũng đã gần khô, cởi áo phao lông vũ nằm xuống, đang chuẩn bị ngủ thì nhớ ra một chuyện, nói: "Thay đổi kích cỡ ảnh kiểu gì? Hình như cậu dạy tớ rồi, nhưng mà tớ quên mất."
Tống Dã nói: "Cậu muốn sửa ảnh gì?"
"Là ảnh chụp tớ mặc đồng phục cảnh sát của anh Kiện, mấy bức ảnh gửi sang cho tớ ấy, tớ định tải xuống làm hình nền điện thoại." Lúc nãy Khúc Liệu Nguyên đã thử, nhưng ảnh quá nặng, điện thoại của cậu chỉ hiện được một dấu gạch chéo bị vỡ nét.
"Lát nữa tớ bật máy tính sửa cho cậu, trong QQ của cậu à?" Tống Dã chuẩn bị đun nước úp mì.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Trên QQ có, tớ cũng để vào folder chuyên lưu ảnh trong ổ D rồi."
Tống Dã nói: "Thế tớ không vào QQ của cậu nữa."
Khúc Liệu Nguyên không để ý lắm, nói: "Cũng được, tớ ngủ trước đây."
QQ của cậu là do Tống Dã đăng ký và thiết lập, cậu cũng không nghĩ trên QQ có thông tin riêng tư nào không thể cho Tống Dã xem.
Nhưng Tống Dã chưa hề tự đăng nhập vào. Những lúc cần giúp cậu đổi mật khẩu hoặc các thao tác khác mà cậu không giỏi lắm cũng đều trong lúc cậu có mặt, mà Tống Dã chỉ nhấn mạnh "không được thêm người lạ," chứ chưa từng kiểm tra cậu đã thêm những bạn tốt nào, càng không xem nhật ký trò chuyện của cậu với người khác. Thỉnh thoảng khi cậu nói chuyện lâu với người khác, Tống Dã bắt đầu ghen, sẽ hỏi thẳng "Đang nói chuyện với ai? Nói chuyện gì?" nhưng cũng không lén kiểm tra QQ sau lưng cậu.
Hôm nay cũng vậy. Khúc Liệu Nguyên ngủ rồi, Tống Dã vào bếp úp mì, ăn xong rửa mặt xong thì về phòng, chỉ bật đèn bàn trên bàn máy tính, mở ổ D, tìm mấy bức ảnh chụp trong nhà hàng hồi sáng, cẩn thận chọn ra bức có góc chụp đẹp nhất, sửa lại kích cỡ, rồi kết nối USB với điện thoại của Khúc Liệu Nguyên, lưu ảnh về, cài đặt thành ảnh nền. Việc lớn đã thành.
Khúc Liệu Nguyên mặc quần áo của Thường Kiện, mặc dù không vừa lắm nhưng thực sự vẫn rất đẹp. Lúc đó Văn Thông cũng đã mặc thử, vì là học sinh thể dục nên thực ra dáng người của Văn Thông hợp với bộ đồ hơn Khúc Liệu Nguyên. Nhưng cậu ta có một chút phong cách lông bông không đứng đắn, vì vậy không giống "người trong nghề" như Khúc Liệu Nguyên. Màu sắc và kiểu dáng của đồng phục cảnh sát, huy hiệu cảnh sát trên mũ, hợp với Khúc Liệu Nguyên một cách bất ngờ, thậm chí còn hợp hơn lính giải ngũ Thường Kiện một chút.
Tống Dã dùng chuột lướt qua mấy tấm ảnh gốc nhìn thử, hơi thích Khúc Liệu Nguyên vừa có khí chất anh hùng vừa đầy sức sống khi mặc đồng phục cảnh sát, nhưng trong lòng vẫn có chút cự nự. Đến Thường Kiện cũng nhìn ra được là Khúc Liệu Nguyên thực sự thích, sao hắn lại không nhìn ra, Khúc Liệu Nguyên vẫn thích quân phục vũ trang, hướng tới quân đội kỷ luật sau bao lâu như vậy.
Hắn vừa về đã ngủ thẳng đến lúc nãy, bây giờ không buồn ngủ lắm. Sau khi tắt ảnh đi, thì mở Google, tìm kiếm vài bài luận về nhận dạng mẫu và hệ thống thông minh mà mình hứng thú gần đây để đọc thử. Thuật ngữ chuyên ngành trong luận văn tiếng Anh rất nhiều, hơi khó hiểu, nhưng vẫn rất thú vị.
Hắn muốn chọn ngành Tự động hoá là vì ngành này liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, hơi mang tính vạn năng. Nhưng bây giờ hắn cũng khó có thể lựa chọn sau này rốt cuộc nên tập trung vào phần mềm, phần cứng hay điều khiển, đều cảm thấy rất hứng thú với những mảng này, có lẽ phải sau khi vào đại học, bắt đầu học tập một cách hệ thống thì mới có thể đưa ra quyết định.
Đọc được một giờ, sắp phải đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm về trường, lại nhớ ra lúc đầu có một bài rất hay, liền tìm trong lịch sử duyệt web, muốn đọc lại một chút.
Trong lịch sử duyệt web, kéo xuống dưới đều là những trang web tiếng Anh mà hắn đã tìm, xuống dưới nữa, dòng tìm kiếm bằng tiếng Trung đầu tiên xuất hiện chính là -- "trường cảnh sát tốt nhất Trung Quốc."
Dòng thứ 2, "đăng ký trường cảnh sát như thế nào."
Dòng thứ 3, "quản trị kinh doanh đại học Bắc Kinh."
Dòng thứ 4, "tự động hoá đại học Thanh Hoa."
Dòng thứ 5, "trường cảnh sát có tốt không."
Thứ tự tìm kiếm theo hướng ngược lại.
Bàn tay đang ấn chuột của Tống Dã dừng lại, quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên đã ngủ, hơi nổi giận trong lòng.
Bây giờ hắn muốn gọi người này tỉnh dậy, hỏi một câu: Cậu định làm gì vậy???
Cuối cùng, hắn không làm vậy, mà tắt trình duyệt đi, coi như mình chưa từng thấy.
Qua Tết Âm lịch, học kỳ này sẽ chạy rất nhanh về điểm cuối.
Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của cấp 3, Tống Dã không ngoài dự đoán, tiếp tục ngồi vững ngai vàng trạng nguyên của khối.
Khúc Liệu Nguyên thi được hạng 6 toàn khối. Trong vài kỳ thi lớn nhỏ gần đây, cậu không xếp thứ 6 thì là thứ 5, không tụt hạng nhưng cũng khó vượt lên. Những người xếp hạng trước cậu rõ ràng đều là những người nổi bật trong số học sinh xuất sắc, xếp hạng gần như ổn định, muốn vượt qua bọn họ không phải chuyện dễ dàng.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, thành tích lúc này gần như đã định hình. Sau Tết âm lịch là học kỳ cuối cùng của cấp 3 chỉ còn hơn 3 tháng. Cho dù là học sinh giỏi, học sinh trung bình, hay học sinh yếu thì cũng rất khó để có thay đổi đáng kể về điểm số. Tiếp tục cố gắng đơn giản là để tìm kiếm sự an tâm, ổn định kết quả trước mắt.
Tổng điểm hiện nay của Khúc Liệu Nguyên có thể duy trì từ 680 đến 700 điểm. Giả sử điểm thi đại học của cậu vẫn nằm trong phạm vi này, thì với mức điểm chuẩn vào Đại học Bắc Kinh năm 2008 ở tỉnh là 674 điểm, và mức điểm thấp nhất để trúng tuyển vào ngành Quản trị kinh doanh ở Học viện Quang Hoa là 689 điểm, nếu cậu muốn trúng tuyển bằng điểm gốc vẫn hơi rủi ro. Trong năm nay, nếu lượng thí sinh cùng khoá cạnh tranh đăng ký Đại học Bắc Kinh quá nhiều, cậu rất có thể sẽ bị loại hoặc chuyển sang những chuyên ngành khác.
Tống Dã bắt đầu chú ý đến việc bình bầu "Cán bộ học sinh xuất sắc cấp tỉnh."
_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bị bình luận của mọi người làm rối loạn rồi, bộ truyện này đã hơn 400 nghìn chữ, dự định là khoảng 450 - 500 nghìn chữ là hoàn thành, chẳng lẽ còn chưa tính là truyện dài sao?! Mọi người hi vọng quá nhiều vào học sinh dốt như tôi rồi đó?!
Tiếp theo là đếm ngược thời gian nhé, đếm ngược thời gian! Hiểu không? Không phải là kiểu hôm nay ngày mai kết thúc, mà là bắt đầu giai đoạn đếm ngược, ý là ánh sáng thành công của hồi kết không còn xa ấy.
Cuối cùng là viết về hiện tại, nghĩa là viết đến năm 2018/2019, nhưng mà... không tiết lộ nội dung đâu.
______________
Tác giả cứ nói thế chứ tôi thấy tôi vẫn còn 224 - 111 = 113 chương nữa........
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro