Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 15

Hảo Điềm Áp

2025-03-18 11:01:58

Chỉ thấy Thẩm Anh đang túm lấy tai hắn, kéo hắn ra khỏi ta. 

 

“Buông nó ra! Nhi nữ ta vất vả nuôi lớn, lại bị con heo như con phá hỏng!” 

 

Thẩm Anh tức đến mức trừng mắt nhìn hắn: 

 

“Lần trước con trở về cũng chỉ nhìn A Phúc một cái rồi lại đi. Sinh nhi tử đúng là vô dụng, chẳng có chút lương tâm!” 

 

“Mẫu thân, người chẳng phải đã biết rồi sao! Hơn nữa, A Phúc nhà chúng ta bị bắt nạt, con hối hả mang nàng về, chẳng lẽ không nên dỗ dành nàng trước à?” 

 

“Hôn nàng chính là dỗ dành sao?” 

 

Thẩm Anh mạnh tay hơn, nghiến răng: 

 

“Ta nói cho con biết, rõ ràng Triệu Nhi rất thích A Phúc, vậy mà lại tự xin hủy hôn. Chắc chắn là con đã dụ dỗ A Phúc!” 

 

“Đau, đau, đau! Mẫu thân, là con, là con đã dụ dỗ nhi nữ của người. Tai sắp rụng rồi!” 

 

Ta đứng bên cạnh nhìn mà cười không ngớt. 

 

Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của “tiểu chiến thần,” chắc chắn sẽ cười đến rớt hàm. 

 

27

 

Ngày ta xuất giá, người cõng ta lên kiệu hoa chính là Lâm Triệu, nay đã trở thành Viên ngoại lang của Lễ Bộ. 

 

Mười dặm kiệu hoa từ cửa cung đến cửa thành, hôn lễ vì sự tham gia của dân chúng và thân phận mới của Phương Trắc Lâm mà trở nên vô cùng náo nhiệt. 

 

Khi vén khăn voan lên, ánh mắt dịu dàng của Phương Trắc Lâm suýt nữa làm ta c.h.ế.t đuối trong đó. 

 

“Thật giống như một giấc mơ, ta từng nghĩ cả đời này sẽ không lấy vợ.” 

 

“Sẽ có, chỉ cần ta còn ở đây, huynh sẽ lấy vợ, và chỉ lấy mình ta. Dù sao, ta xuất thân không rõ ràng, huynh mang lời nguyền, chúng ta mới là một đôi trời sinh.” 

 

Phương Trắc Lâm bật cười, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, cúi đầu hôn ta. 

 

“Nương tử thật bá đạo! Ai nói nàng xuất thân không rõ ràng, nàng chính là Phúc Tinh của ta!” 

 

“Thế huynh có thích không?” 

 

“Thích, sau này xin nương tử hãy đối tốt với ta!” 

 

Phương Trắc Lâm kéo rèm đỏ phủ xuống, che đi hai bóng hình đang dần hòa vào nhau. 

 

Sau này, Phương Trắc Lâm nói với ta rằng, ngày trước hắn không biết mình đã phải kìm nén bao nhiêu mới có thể coi ta là muội muội. 

 

Ta hỏi hắn vì sao lại phải kìm nén. 

 

Hắn nói, bản thân đem lòng yêu thích một cô bé kém mình nhiều tuổi như vậy, đúng là không khác gì súc sinh. 

 

Vì ta, hắn đã định cả đời này không thành thân. 

 

Ta nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Huynh đúng là nhát gan.” 

 

Phương Trắc Lâm gõ nhẹ vào trán ta: 

 

“Đúng vậy, nhưng trong chuyện tình cảm, chẳng ai không nhát gan cả. Nàng xem, ngay cả một người anh tuấn tiêu sái như huynh của nàng đây cũng không ngoại lệ.” 

 

Ta đẩy hắn ra: 

 

“Nhát gan thì có, nhưng anh tuấn tiêu sái thì thật chẳng thấy đâu!” 

 

“Tiểu nha đầu này!” 

 

Phương Trắc Lâm không chịu thua, liền xông tới định bắt ta. 

 

Ta chủ động nhào vào lòng hắn, khẽ nói: 

 

“Nhưng có một điều Hổ Tử nói không đúng.” 

 

“Hửm?” Phương Trắc Lâm nghe vậy liền ngơ ngác: “Hổ Tử là ai? Đã nói điều gì?” 

 

Ta lắc đầu, bật cười khúc khích rồi chạy đi: 

 

“Phương Trắc Lâm, huynh sắp làm cha rồi!” 

 

“Nàng nói gì cơ?!” 

 

Phương Trắc Lâm vui mừng đến mức chạy nhảy khắp cánh đồng, sau đó lại lao tới ôm chầm lấy ta: 

 

“A Phúc, cảm ơn nàng, ta yêu nàng!” 

 

“Ta cũng yêu huynh, Phương Trắc Lâm.” 

 

---

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trên cánh đồng làng quê, người lớn đang cấy lúa dưới ruộng nước. 

 

Trên con đường nhỏ, vài đứa trẻ mang nước ra cho người lớn rồi tụ lại nô đùa. 

 

Một hài tử tóc buộc đuôi sam, bộ dạng nghiêm túc, đang bịa chuyện dọa cô bé đối diện vốn đã sợ đến rưng rưng nước mắt: 

 

“Ta nghe nói, tên đồ tể đó không chỉ đoản mệnh, mà còn thích g.i.ế.c người. Ban ngày mà có ai mâu thuẫn với hắn, hắn sẽ g.i.ế.c người đó, rồi chặt ra từng mảnh nhỏ như thế này, thế này.” 

 

Cuối cùng, cô bé sợ quá bật khóc. 

 

Không biết bao lâu sau, một bàn tay lớn bế cô lên, người nam nhân như thần tiên hạ phàm, tựa ánh sáng soi sáng màn đêm đen kịt: 

 

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta về nhà thôi.” 

 

Cô bé nín khóc, nằm rúc vào vai hắn, vừa sụt sùi vừa ngoảnh đầu lại nhìn. 

 

Ồ, thì ra đó là ánh sáng của đèn lồng! 

 

(Hết) 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Tinh Cao Chiếu

Số ký tự: 0