Phụ Nữ Cần Gì Phải Làm Khó Nhau

Chương 3

Dương Thấm Thấm

2025-03-23 21:00:42

3

Loáng cái đã đến thứ hai.

 

Sáng sớm, cả công ty tất bật chuẩn bị đón đoàn kiểm toán từ tập đoàn đến.

 

Tôi đang dọn dẹp chỗ của mình, thì đột nhiên có người gõ mạnh lên mặt bàn hai cái.

 

Ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp gương mặt đầy khó chịu của Phùng Tuyết.

 

"Đưa tôi 2.000 tệ chi phí tiếp khách, tôi đi mua trái cây, đồ uống."

 

Tôi tức đến bật cười:

 

 "Trước giờ đoàn kiểm toán đều do bộ phận tài chính tiếp đón, cô đến chỗ tôi lấy tiền làm gì?"

 

"Chỉ tiêu của bộ phận tài chính hết rồi."

 

Tôi bắt chước dáng vẻ bình thường của cô ta, ngồi ngay ngắn trước máy tính, mở bảng biểu trống ra gõ phím vài cái cho có lệ.

 

"Hết chỉ tiêu thì đi xin thêm, chẳng phải cô là người rành quy trình công ty nhất sao?"

 

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Phùng Tuyết lập tức sa sầm, vỗ mạnh xuống bàn.

 

"Bây giờ đã chín giờ rồi, mười giờ đoàn kiểm toán sẽ đến, cô nghĩ tôi còn kịp đi xin chỉ tiêu à? Chỉ tiêu tiếp khách của bộ phận Marketing các cô cao nhất công ty, cô bỏ 2.000 tệ ra thì đã sao?"

 

Bỏ 2.000 tệ ra thì đã sao à?

 

Bỏ 2.000 tệ ra thì chính tôi sẽ phải tự bỏ tiền túi ra trả đấy!

 

Đừng tưởng tôi không biết cô ta định giở trò gì.

 

Năm nào đoàn kiểm toán cũng đến vào khoảng thời gian này, không lý nào bộ phận tài chính không chừa lại ngân sách tiếp khách.

 

Nghe nói toàn bộ chi phí tiếp khách của bộ phận tài chính hiện giờ đều do Phùng Tuyết quản lý. Hoặc là cô ta quản lý kém cỏi, để vượt quá chỉ tiêu, hoặc là có dư nhưng cô ta cố tình không dùng.

 

Giờ cô ta đòi tôi 2.000 tệ, đến lúc đó tôi lại phải cầm hóa đơn cô ta đưa đi làm thủ tục hoàn chi phí.

 

Nhưng có được duyệt hay không lại là một vấn đề khác!

 

Dĩ nhiên, nếu tôi từ chối thì cũng không yên.

 

"Cô không đưa phải không? Tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu vì cô mà việc tiếp đón không chu đáo, để đoàn kiểm toán soi ra vấn đề gì, cô có gánh nổi trách nhiệm không?"

 

Tôi biết ngay mà, cô ta chỉ muốn dồn tôi vào đường cùng!

 

Phùng Tuyết đắc ý giơ tay ra, như thể cô ta chắc chắn tôi sẽ phải chịu mất hai nghìn tệ này.

 

Dù sao thì giờ tôi cũng đã biết quan hệ của cô ta với giám đốc tài chính, cả công ty lại biết mối quan hệ của giám đốc tài chính với tổng giám đốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chỉ cần tôi còn muốn làm việc ở đây, thì tôi chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

 

"Nghe nói cô vừa ký được một dự án lớn, hoa hồng lên đến 50.000 tệ đúng không?"

 

Hóa ra là cô ta đã thấy bảng đề xuất hoa hồng của bộ phận chúng tôi, cố tình dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi.

 

Nhưng không may cho cô ta rồi…

 

"Tôi muốn đưa cũng không có để đưa.”

 

Phùng Tuyết không tin: "2.000 tệ cô cũng không có? Không phải mới nhận lương à?"

 

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói:

 

"Đúng là nhận lương rồi, nhưng cô có muốn xem thử tôi còn bao nhiêu chi phí đang bị kẹt lại ở bộ phận tài chính chưa được phê duyệt không? Số tiền đó đều là tôi cà thẻ tín dụng ứng trước cho công ty! Nhận lương thì không phải trả nợ thẻ tín dụng hả?”

 

Sắc mặt Phùng Tuyết cứng lại, nhưng vẫn ngang ngược yêu cầu tôi:

 

"Thế cô rút tạm 2.000 tệ từ thẻ tín dụng ra đi!"

 

Tôi nhún vai, nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: 

 

"Thẻ tín dụng chỉ quẹt chứ không rút tiền mặt được."

 

"Thế thì đi vay, vay ai đó 2.000 tệ rồi đưa tôi!"

 

Tôi mỉm cười nhìn Phùng Tuyết: "Được thôi, vậy tôi vay cô nhé?"

 

"Cô!"

 

Nhìn bóng lưng tức tối bỏ đi của Phùng Tuyết, tôi cắn chặt răng.

 

Cô ta có chỗ dựa, càng ngày càng ngang ngược hơn.

 

Dựa vào mỗi tổng giám đốc Trần, cô ta cùng lắm cũng chỉ bị xử phạt.

 

Chỉ cần mối quan hệ giữa tổng giám đốc và giám đốc tài chính vẫn còn tồn tại, thì cô ta vẫn có thể tiếp tục lộng hành.

 

Kết cục cuối cùng sẽ là tôi bị ép rời khỏi công ty.

 

Nhưng tôi đang làm việc ở đây rất tốt, lương cao, chế độ đãi ngộ cũng tốt.

 

Quan trọng nhất là tôi vừa mua nhà ngay cạnh công ty, đi bộ năm phút là tới nơi.

 

Dựa vào cái gì mà tôi phải đổi công việc chứ?

 

Nghĩ đến những tin tức lúc trước tôi nghe được từ nhà cung cấp, tôi quyết định liều một phen, ít nhất phải phản kháng đến cùng, như vậy tôi mới cam tâm!

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phụ Nữ Cần Gì Phải Làm Khó Nhau

Số ký tự: 0