Phù Đổng Thiên Vương

Quyết chiến (1)

Ngân Lâm

2025-02-28 12:57:38

Hôm sau, nhận lệnh từ Vua Hùng, các nhánh quân Văn Lang chia ra đóng quanh khu vực núi Trâu, chuẩn bị tất cả những gì có thể để đối đầu với quân địch.
Là một trong những người quen thuộc nhất với địa hình nơi đây, đội của Gióng được phân công chia ra các nhóm quân khác để hỗ trợ sắp xếp chiến thuật và đặt bẫy. Về lại chốn cũ, Gióng thoả sức áp dụng những gì mình tưởng tượng và thực nghiệm trước đó ra.
Thực vật nhiều nhất ở Núi Trâu là tre, nên chúng cũng trở thành vật liệu chính để tạo bẫy. Riêng bẫy chông đã có đến bảy, tám loại khác nhau, ngoài ra còn bẫy quật, bẫy kéo, bẫy phóng... Ngoài ra, dựa vào tính dễ cháy của tre, quân Văn Lang lấy những cây tre khô làm nhiên liệu cho hoả công.
Trong lúc quân lính chuẩn bị cho trận chiến này, Hùng Huy Vương đang cùng các Lạc Tướng bàn chi tiết chiến thuật.
Là thống lĩnh quân hiện tại, Lang Báo vô cùng am hiểu về quân địch lẫn ta. Hiện ông đang nói ra kế hoạch của mình:
- Các đội quân đã vào vị trí, luôn trong trạng thái chiến đấu. Nếu địch bước vào con đường dưới chân núi sẽ bị quân ta tập kích từ các phía.
- Nếu được như vậy thì quá tốt, nhưng tôi không nghĩ chúng sẽ dẫn quân vào thẳng như thế. – Một Lạc tướng tộc Điền lên tiếng.
- Đúng vậy, ít nhất chúng sẽ tiến quân chậm và đưa ra rất nhiều quân do thám. Nếu như thế, mai phục của quân ta dễ bị bại lộ. – Vì Ba đồng ý nói.
- Hay là ta kéo quân mai phục ra xa ngoài tầm do thám của chúng? – Lạc tướng tộc Mãn đề nghi.
- Nếu vậy quân ta khó lòng hợp quân kịp thời, chúng sẽ có cơ hội đánh xuyên qua nơi mai phục. – Du Sơn đáp.
- Cách đó cũng được, nhưng cần có một đội quân đủ mạnh để phòng thủ đến khi các nhánh quân khác đến nơi. Hơn nữa, để giảm khả năng giặc Ân phát hiện, chúng ta cần một đội quân nhử chúng đến nơi mai phục. – Hùng Huy Vương chốt lại kế hoạch chiến đấu.
- Nếu đã thế hãy để tôi dẫn quân dụ giặc Ân! Quân của tôi cũng quen thuộc địa hình nhất, đảm bảo khả năng dẫn dụ lẫn rút lui an toàn. – Vì Ba xung phong nhận trách nhiệm.
- Không được! Ông còn phải dẫn quân cả tộc, nếu ông tham gia dụ địch ai sẽ chỉ huy cánh quân đấy? Tôi biết một người thích hợp làm việc này. Còn xuất thân từ tộc của ông đấy. – Lang Báo từ chối ý kiến của Vì Ba, rồi cười cười nói thêm.
Du Sơn vừa nghe đến đó, như đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Đúng nhỉ! Thằng bé đấy vốn từ núi Trâu mà ra nên nắm rõ địa hình, vừa dũng mãnh lại có tài dẫn quân. Đặc biệt giặc Ân bị nó giết vô số, vừa thấy nó chắc chắn chúng sẽ lao lên ngay. Bẩm Vua! Ta đề cử Gióng, đội trưởng quân núi Trâu làm thủ lĩnh quân dụ địch.
Sau khi nghe Lang Báo nói, Hùng Huy Vương cũng đã đoán được ông ấy đang nhắc đến ai, cũng cảm thấy Gióng là nhân tuyển thích hợp nhất lúc này:
- Được! Ta sẽ bổ nhiệm Gióng làm đội trưởng quân tiên phong, đồng thời Vì Ba chia thêm năm trăm chiến binh cho quân núi Trâu. Ta và Lang Báo sẽ chặn đứng giặc Ân tại chân núi Trâu. Vì Ba là thống lĩnh cánh quân Điền, Chiêm, Nam mai phục phía bờ sông Hòn. Du Sơn là thống lĩnh cánh quân Đông, U, Mãn mai phục phía đồng bằng Cò Đen. Tào, hãy truyền Gióng đến gặp ta! Lập tức trở về chuẩn bị sẵn sàng!
- Vâng thưa Vua! – Các Lạc hầu, Lạc tướng đồng thanh tuân lệnh.
Sau khi nhận được lệnh từ Lạc hầu Tào, Gióng nhanh chóng đến trại chính, nơi Hùng Huy Vương cùng các hầu tướng hội họp. Đây là lần đầu cậu gặp Vua, trong lòng luôn thắc mắc về ngoại hình của ông. Vừa đến cửa trại chính, cậu đã được một tuỳ tùng dẫn vào bên trong.
Chỉ thấy ngồi chính giữa là một người đàn ông khá lớn tuổi, tóc trắng búi lên, đôi mắt ánh lên vẻ tinh minh. Tuy đã qua thời sức mạnh đỉnh cao, nhưng từng thớ cơ không hề mất đi, vẫn ở đó chờ cơ hội bộc phát. Trong hoàn cảnh này Gióng lập tức nhận ra đây là ai, cậu cúi người, tay ôm ngực:
- Bẩm Vua! Gióng tôi đã đến theo lệnh của ngài.
Trong lúc Gióng quan sát Hùng Huy Vương, thì ông cũng đang đánh giá cậu. Nghe cậu chào, ông nói:
- Quả nhiên tuổi trẻ tài cao! Du Sơn luôn miệng nhắc đến ngươi cũng có lý do cả. Thế nào, ngươi có thích những thứ ta ban không?
- Những thứ ấy vô cùng tốt! Tạ ơn Vua! – Gióng đáp lời.
- Thế thì tốt! – Sau đó Hùng Huy Vương đột ngột hỏi – Ngươi nghĩ sao về trận chiến này?
Gióng lập tức đáp không do dự:
- Chúng ta nhất định sẽ đánh tan giặc Ân, giữ lại sông núi của ông cha để lại.
Hùng Huy Vương nhìn Gióng một lát rồi nói tiếp:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Ta muốn nghe đánh giá thật lòng của ngươi!
Lúc này, Gióng không vội đáp lời, mà suy ngẫm hồi lâu mới mở miệng:
- Bẩm Vua! Giặc Ân thế mạnh người đông, trang bị cũng tốt hơn quân ta. Phe ta có sự ủng hộ của dân chúng, lại quen thuộc địa hình phát huy tốt vẫn có phần thắng.
- Bao nhiêu? – Hùng Huy Vương hỏi tiếp.
- …Chưa đến năm phần. – Ngập ngừng một chút, Gióng đáp.
Hùng Huy Vương nghe thế, hơi ngữa mặt lên trời than nhẹ:
- Ngươi nói đúng lắm! Nếu chính diện giao tranh, phần thắng quân ta rất thấp, thậm chí dù có thắng cũng sẽ phải trả một cái giá lớn. Vừa rồi ta và các hầu tướng bàn luận, để nâng cao phần thắng, chúng ta cần một đội quân làm mồi nhử giặc vào nơi mai phục. Ngươi có nguyện ý nhận lấy việc nguy hiểm này không?
Vừa nghe thế, Gióng không hề do dự, lập tức quỳ xuống:
- Tôi ngàn lần đồng ý! Xin Vua hãy tin tưởng giao cho tôi trọng trách này!
- Ngươi không sợ sao? – Hùng Huy Vương hỏi.
- Thưa Vua! Tôi chỉ sợ người Việt chúng ta rơi vào cảnh nô lệ, sợ đàn bà Việt bị chà đạp, sợ ruộng lúa đầy xác người Việt, sợ sông núi này nhuốm máu người Việt, sợ khi đất nước cần mà tôi lại không thể cống hiến gì! – Gióng nhìn vào mắt Hùng Huy Vương, hùng hồn đáp.
Nhìn người thanh niên trước mắt, Hùng Huy Vương thấy được ngọn lửa đang bùng cháy bên trong của cậu ta. Ông nói:
- Tốt, tốt lắm! Lang Báo, Du Sơn không hề nhìn nhầm ngươi. Ta đã lệnh Vì Ba tăng quân cho ngươi. Hai ngày sau, giặc Ân sẽ đến. Ngươi phải làm mọi cách dẫn chúng đến nơi Lang Báo phục quân. Bây giờ hãy về trại nhận quân đi!
- Vâng thưa Vua! – Gióng nhận lệnh rồi ra ngoài, đi thẳng về trại quân núi Trâu.
***
Hai ngày sau, buổi sáng, đường mòn không xa chân núi Trâu.
Quân Ân vẫn đang hành quân với phương án chia các nhánh quân tiên phong đi trước dò đường. Dù bị thiệt hại không ít, nhưng nó cũng là cách hiệu quả nhất khi đối đầu chiến thuật bẫy rập và vu hồi của quân Văn Lang.
Nhóm tiên phong phía trước đang dàn quân rộng ra đồng cỏ hai bên đường. Khác với khi hành quân trong rừng, luôn phải đề phòng cả trên lẫn dưới, trên địa hình mà cỏ chỉ ngang đùi lúc này chúng chỉ cần quan sát dưới chân và xung quanh, làm tốc độ dò xét tăng lên không ít.
Chẳng mấy chốc quân Ân đã gần đi ra khỏi khu vực đồng cỏ. Chuyện thuận lợi như thế làm chúng cảm thấy bất ngờ. Vì trước đó liên tục bị phục kích trên đường, nên lúc này chúng vẫn không hề buông lõng cảnh giác.
Không để chúng thất vọng, theo một cơn gió thổi đến, xuất hiện một vài đốm lửa nhỏ rải rác phía trước. Ngay sau đó, cỏ hai bên cũng bắt đầu cháy lên.
Biết đã rơi vào mai phục, tướng tiên phong quân Ân hét:
- Lui lại, có địch! Nhanh chóng lui lại!
Đồng cỏ sau hơn một năm không mưa đã khô xơ xác, một vài đốm lửa nhỏ ban đầu nhanh chóng bùng lên theo cơn gió vừa rồi.
Phía trước và hai bên đều có lửa, đường sống duy nhất của quân Ân là lui lại con đường ban nãy đã tiến lên. Nhưng đột ngột lui lại làm đội hình chúng rối loạn, binh lính đằng sau vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy đồng đội phía trước mặt mày hớt hãi chạy về phía mình, đến khi hiểu được vấn đề thì lửa đã đến rất gần.
Lửa hai bên theo gió nổi lên, dần bóp lại hoàn toàn đường lui của nhóm quân tiên phong. Lúc này đây, đồng cỏ đã hoá thành biển lửa, tuy thế lửa không cao, nhưng đủ để thiêu đốt da thịt con người. Hơn nữa, khói lan ra khắp nơi, người ở bên trong không thể hô hấp. Kết cục không thể tránh đang đến gần với nhóm quân này.
Ở một ngọn đồi phía xa, Văn Hắc Toàn ngồi trên ngựa thờ ơ nhìn cảnh này. Với hắn, cái chết của những binh lính kia không quá quan trọng. Vì trong suy nghĩ của hắn, một khi đã ra xa trường, thì phải giác ngộ cái chết.
Ở phía đối diện của cánh đồng, một thân hình cao lớn giáp trụ gọn gàn, tay cầm gươm chỉa thẳng về phía trước khiêu khích. Cảnh này rơi vào mắt của toàn bộ tướng lĩnh quân Ân, kẻ nào cũng chửi mắng xin được ra trận giết tên ngạo mạn kia. Rõ ràng sự khiêu khích trần trụi ấy là sỉ nhục không nhỏ với chúng.
Khác với đám thuộc hạ dưới tay, Văn Hắc Toàn không hề tức giận. Hắn mỉm cười khinh miệt, trong mắt hắn sâu kiến có giãy giụa thế nào vẫn là sâu kiến, kẻ vừa rồi cũng chỉ là một con sâu lớn hơn chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Đổng Thiên Vương

Số ký tự: 0