Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi!
Chương 12
Mập
2025-03-13 08:47:43
Tống Kim Tùy đang dẫn đầu đám ăn mày ăn đồ ăn, thấy bóng dáng của phản diện từ xa đi tới, hắn lập tức đứng thẳng người, vẫy vẫy tay: "Hà đại phu, mau tới đây ăn thôi."
Phản diện: "..."
Có chút không muốn ăn nữa.
Tống Kim Tùy chủ động nhường một chỗ cho y, đưa y một bọc thịt: "Ta đặc biệt để phần người đó, mau ăn đi, ngon lắm."
Phản diện: "..."
Rõ ràng là đồ do chính tay y tự mua, sao bây giờ đến lượt người khác mới y rồi? Ngon lắm? Không ngon thì y sẽ mua về sao? Nói thừa.
Y hừ lạnh một tiếng thế nhưng vẫn đưa tay nhận lấy thịt. Chẳng rõ từ lúc nào, mọi thứ thuộc về hắn đều khiến y cảm thấy chán ghét.
Y vừa nhận lấy đồ ăn, đám nhóc ăn mày xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng tò mò: "Hà đại phu, cái huynh đẹp trai này là gì với huynh vậy ạ? Huynh ấy bảo bọn đệ muốn biết thì phải tự hỏi huynh."
Phản diện liếc mắt nhìn Tống Kim Tùy.
Tống Kim Tùy ho khan hai tiếng, tiếp tục ăn thịt trong tay mình.
"Cậu ta là..."
"Huynh là đồ đệ mà Hà đại phu mới thu nhận. Huynh không muốn giới thiệu từ đầu là muốn các đệ đoán chút thôi. Ha ha." Tống Kim Tùy cười khan hai tiếng.
Phản diện: "..."
Cái danh xưng đồ đệ này có vẻ càng dùng càng thuận miệng rồi đó. Y có nên ra mặt bác bỏ nó không? Cả đời này của y chỉ nhận một mình Tiểu Tâm là đồ đệ mà thôi. Sao có thể tùy tiện nhận một kẻ không rõ thân phận làm đồ đệ được.
Đám ăn mày nghe thấy hắn được y nhận làm đồ đệ thì hâm mộ cực kì. Bọn chúng dùng hai mắt sáng ngời nhìn hắn: "Huynh được Hà đại phu nhận làm đồ đệ thật ư? Tuyệt thật đấy, chắc là huynh giỏi lắm."
"Đương nhiên rồi. Huynh cực kì giỏi luôn, huynh còn được Hà đại phu công nhận đó."
"Nhưng mà, huynh đã là đồ đệ của Hà đại phu rồi, tại sao huynh vẫn gọi huynh ấy là Hà đại phu giống bọn đệ vậy?"
"À, cái này..."
Ông đây quên mất phải thay đổi cách xưng hô, tắc trách rồi.
"Cái này là do huynh ấy không thích ta gọi là sư phụ. Huynh ấy yêu cầu ta gọi huynh ấy là Hà đại phu."
"Đệ biết ngay mà, sao huynh ấy có thể đồng ý để người khác ngoài Tiểu Tâm tỷ tỷ gọi là sư phụ được." Tên ăn mày dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.
Tống Kim Tùy bị một người ăn mày cảm thông: "..."
Bữa ăn đến gần nửa đêm mới kết thúc. Trước khi để đám nhóc này vào nhà nghỉ ngơi, phản diện còn bắt bọn nó phải chạy quanh sân mấy vòng. Nói cái gì mà phải tiêu cơm nếu không sẽ bị đau bao tử. Tống Kim Tùy cũng không ngoại lệ, bị y bắt chạy mấy vòng. Hắn đã quen với vận động, tới khi đám thanh niên ăn mày người lết người bò đi vào trong phòng nghỉ, hắn vẫn khí huyết căng tràn.
"Chúng ta cũng về nghỉ thôi chứ nhỉ?"
Phản diện không vừa ý với dáng vẻ này của hắn chút nào, cau mày: "Ngươi ở đây ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sao có thể, ngươi lỡ lòng để một thần tiên như ta ngủ ở nơi này với ăn mày hay sao?"
Phản diện: "..."
Cho dù ngươi có nỡ thì ông đây cũng không đồng ý.
Mặc kệ sự bài xích của phản diện, hắn vẫn mặt dày đi theo y trở về căn nhà cuối đường. Căn nhà này chỉ có một mình y ở, cho nên bên trong cũng chỉ có một cái giường và một bộ chăn gối. Hắn là một người hiện đại, chút chuyện chung chăn chung gối này không có ý kiền gì. Hắn cực kì tự nhiên thay một bộ đồ mới trong tủ của phản diện, rửa sạch chân tay rồi leo lên giường nằm.
Phản diện từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn hơi nước chưa khô. Thấy hắn đang tự tiện nằm trên giường mình thì đùng đùng nổi giận. Y lật chăn của hắn, muốn kéo hắn xuống giường: "Ai cho ngươi nằm ở đây?"
Tống Kim Tùy bám chặt trên giường, sống c.h.ế.t không chịu xuống, đúng tình hợp lý nói: "Căn phòng này chỉ có một cái giường, ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
Phản diện hừ lạnh một tiếng, phất tay áo: "Ta không quen có người khác ngủ trên giường của ta, ngươi xuống ngay lập tức."
"Ngươi không quen thì sau này sẽ quen, với lại đằng nào ta cũng đã ngủ ở đây rồi, ngươi không quen cũng không còn cách nào."
Phản diện dù gì cũng là một người cổ đại, da mặt vốn đã mỏng hơn hắn rất nhiều. Huống hồ y cũng còn chưa hắc hóa, ngoài tức giận to tiếng với hắn ra thì cũng chẳng còn có thể làm gì. Giết không được hắn, đánh không lại hắn. Ngoài việc phải chấp nhận sự thật này ra thì không còn lựa chọn nào khác. Một thầy thuốc như y cũng sẽ không ủy khuất mình làm mấy chuyện như ngủ dưới đất.
Sau khi lôi kéo một hồi, phản diện cuối cùng cũng chấp nhận số phận, leo lên trên giường. Tống Kim Tùy nhanh chóng lăn vào bên trong, để chừa cho y một khoảng trống. Cũng may diện tích mặt giường này khá rộng, không phải loại giường đơn thường thấy trên phim ảnh. Hai người cùng nhau nằm trên giường vẫn cực kì thoải mái, giữa cả hai vẫn còn khoảng trống.
"Phản... Hà đại phu, chúc ngươi ngủ ngon."
"Không được gọi Hà đại phu." Phản diện lạnh giọng.
Mập
"Tại sao? Cả ngày hôm nay ta đều gọi ngươi như thế mà?"
"Ta không thích."
"Ngươi không thích thì cũng phải nói rõ lý do chứ. Mà nếu không gọi Hà đại phu thì ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?"
"Hà Thiên..."
"Hà Thiên? Đây không phải tên húy của ngươi sao? Ta gọi tên húy của ngươi làm gì?"
Tên húy thời cổ đại không phải ai muốn gọi cũng được. Phải nói những người dám gọi người khác bằng tên húy thì đều phải hết sức thân thiết. Hắn với y mới biết nhau chưa được bao lâu, sao có thể gọi tên húy được. Chẳng lẽ phản diện cảm thấy ta dễ gần, vừa gặp tựa như đã thân quen từ lâu, thế nên mới đề nghị hắn gọi tên húy?
Chim nhỏ Hạo Hạo: "..."
Có ai từng nói cho ký chủ biết mạch não của ngài có vấn đề chưa?
"Ta chưa nói hết." Hà Thiên cau mày: "Ngươi gọi ta là Hà Thiên tiên sinh."
Y đã nghĩ kỹ rồi. Nếu chỉ gọi Hà Thiên thì quá thân mật, gọi Hà tiên sinh lại quá xa cách, không phù hợp với quan hệ của bọn họ. Gọi Hà Thiên tiên sinh là phù hợp nhất rồi.
Tống Kim Tùy: "..."
Ai bảo hắn ta là phản diện cơ chứ. Chút chuyện nhỏ như thế này, ông đây vẫn có thể chiều theo ý phản diện.
"Vậy, Hà Thiên tiên sinh ngủ ngon."
"..."
Phản diện: "..."
Có chút không muốn ăn nữa.
Tống Kim Tùy chủ động nhường một chỗ cho y, đưa y một bọc thịt: "Ta đặc biệt để phần người đó, mau ăn đi, ngon lắm."
Phản diện: "..."
Rõ ràng là đồ do chính tay y tự mua, sao bây giờ đến lượt người khác mới y rồi? Ngon lắm? Không ngon thì y sẽ mua về sao? Nói thừa.
Y hừ lạnh một tiếng thế nhưng vẫn đưa tay nhận lấy thịt. Chẳng rõ từ lúc nào, mọi thứ thuộc về hắn đều khiến y cảm thấy chán ghét.
Y vừa nhận lấy đồ ăn, đám nhóc ăn mày xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng tò mò: "Hà đại phu, cái huynh đẹp trai này là gì với huynh vậy ạ? Huynh ấy bảo bọn đệ muốn biết thì phải tự hỏi huynh."
Phản diện liếc mắt nhìn Tống Kim Tùy.
Tống Kim Tùy ho khan hai tiếng, tiếp tục ăn thịt trong tay mình.
"Cậu ta là..."
"Huynh là đồ đệ mà Hà đại phu mới thu nhận. Huynh không muốn giới thiệu từ đầu là muốn các đệ đoán chút thôi. Ha ha." Tống Kim Tùy cười khan hai tiếng.
Phản diện: "..."
Cái danh xưng đồ đệ này có vẻ càng dùng càng thuận miệng rồi đó. Y có nên ra mặt bác bỏ nó không? Cả đời này của y chỉ nhận một mình Tiểu Tâm là đồ đệ mà thôi. Sao có thể tùy tiện nhận một kẻ không rõ thân phận làm đồ đệ được.
Đám ăn mày nghe thấy hắn được y nhận làm đồ đệ thì hâm mộ cực kì. Bọn chúng dùng hai mắt sáng ngời nhìn hắn: "Huynh được Hà đại phu nhận làm đồ đệ thật ư? Tuyệt thật đấy, chắc là huynh giỏi lắm."
"Đương nhiên rồi. Huynh cực kì giỏi luôn, huynh còn được Hà đại phu công nhận đó."
"Nhưng mà, huynh đã là đồ đệ của Hà đại phu rồi, tại sao huynh vẫn gọi huynh ấy là Hà đại phu giống bọn đệ vậy?"
"À, cái này..."
Ông đây quên mất phải thay đổi cách xưng hô, tắc trách rồi.
"Cái này là do huynh ấy không thích ta gọi là sư phụ. Huynh ấy yêu cầu ta gọi huynh ấy là Hà đại phu."
"Đệ biết ngay mà, sao huynh ấy có thể đồng ý để người khác ngoài Tiểu Tâm tỷ tỷ gọi là sư phụ được." Tên ăn mày dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.
Tống Kim Tùy bị một người ăn mày cảm thông: "..."
Bữa ăn đến gần nửa đêm mới kết thúc. Trước khi để đám nhóc này vào nhà nghỉ ngơi, phản diện còn bắt bọn nó phải chạy quanh sân mấy vòng. Nói cái gì mà phải tiêu cơm nếu không sẽ bị đau bao tử. Tống Kim Tùy cũng không ngoại lệ, bị y bắt chạy mấy vòng. Hắn đã quen với vận động, tới khi đám thanh niên ăn mày người lết người bò đi vào trong phòng nghỉ, hắn vẫn khí huyết căng tràn.
"Chúng ta cũng về nghỉ thôi chứ nhỉ?"
Phản diện không vừa ý với dáng vẻ này của hắn chút nào, cau mày: "Ngươi ở đây ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sao có thể, ngươi lỡ lòng để một thần tiên như ta ngủ ở nơi này với ăn mày hay sao?"
Phản diện: "..."
Cho dù ngươi có nỡ thì ông đây cũng không đồng ý.
Mặc kệ sự bài xích của phản diện, hắn vẫn mặt dày đi theo y trở về căn nhà cuối đường. Căn nhà này chỉ có một mình y ở, cho nên bên trong cũng chỉ có một cái giường và một bộ chăn gối. Hắn là một người hiện đại, chút chuyện chung chăn chung gối này không có ý kiền gì. Hắn cực kì tự nhiên thay một bộ đồ mới trong tủ của phản diện, rửa sạch chân tay rồi leo lên giường nằm.
Phản diện từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn hơi nước chưa khô. Thấy hắn đang tự tiện nằm trên giường mình thì đùng đùng nổi giận. Y lật chăn của hắn, muốn kéo hắn xuống giường: "Ai cho ngươi nằm ở đây?"
Tống Kim Tùy bám chặt trên giường, sống c.h.ế.t không chịu xuống, đúng tình hợp lý nói: "Căn phòng này chỉ có một cái giường, ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
Phản diện hừ lạnh một tiếng, phất tay áo: "Ta không quen có người khác ngủ trên giường của ta, ngươi xuống ngay lập tức."
"Ngươi không quen thì sau này sẽ quen, với lại đằng nào ta cũng đã ngủ ở đây rồi, ngươi không quen cũng không còn cách nào."
Phản diện dù gì cũng là một người cổ đại, da mặt vốn đã mỏng hơn hắn rất nhiều. Huống hồ y cũng còn chưa hắc hóa, ngoài tức giận to tiếng với hắn ra thì cũng chẳng còn có thể làm gì. Giết không được hắn, đánh không lại hắn. Ngoài việc phải chấp nhận sự thật này ra thì không còn lựa chọn nào khác. Một thầy thuốc như y cũng sẽ không ủy khuất mình làm mấy chuyện như ngủ dưới đất.
Sau khi lôi kéo một hồi, phản diện cuối cùng cũng chấp nhận số phận, leo lên trên giường. Tống Kim Tùy nhanh chóng lăn vào bên trong, để chừa cho y một khoảng trống. Cũng may diện tích mặt giường này khá rộng, không phải loại giường đơn thường thấy trên phim ảnh. Hai người cùng nhau nằm trên giường vẫn cực kì thoải mái, giữa cả hai vẫn còn khoảng trống.
"Phản... Hà đại phu, chúc ngươi ngủ ngon."
"Không được gọi Hà đại phu." Phản diện lạnh giọng.
Mập
"Tại sao? Cả ngày hôm nay ta đều gọi ngươi như thế mà?"
"Ta không thích."
"Ngươi không thích thì cũng phải nói rõ lý do chứ. Mà nếu không gọi Hà đại phu thì ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?"
"Hà Thiên..."
"Hà Thiên? Đây không phải tên húy của ngươi sao? Ta gọi tên húy của ngươi làm gì?"
Tên húy thời cổ đại không phải ai muốn gọi cũng được. Phải nói những người dám gọi người khác bằng tên húy thì đều phải hết sức thân thiết. Hắn với y mới biết nhau chưa được bao lâu, sao có thể gọi tên húy được. Chẳng lẽ phản diện cảm thấy ta dễ gần, vừa gặp tựa như đã thân quen từ lâu, thế nên mới đề nghị hắn gọi tên húy?
Chim nhỏ Hạo Hạo: "..."
Có ai từng nói cho ký chủ biết mạch não của ngài có vấn đề chưa?
"Ta chưa nói hết." Hà Thiên cau mày: "Ngươi gọi ta là Hà Thiên tiên sinh."
Y đã nghĩ kỹ rồi. Nếu chỉ gọi Hà Thiên thì quá thân mật, gọi Hà tiên sinh lại quá xa cách, không phù hợp với quan hệ của bọn họ. Gọi Hà Thiên tiên sinh là phù hợp nhất rồi.
Tống Kim Tùy: "..."
Ai bảo hắn ta là phản diện cơ chứ. Chút chuyện nhỏ như thế này, ông đây vẫn có thể chiều theo ý phản diện.
"Vậy, Hà Thiên tiên sinh ngủ ngon."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro