Oan Gia Vớ Phải Ngõ Hẹp

Chương 4

Thiên Lê

2025-03-12 22:00:15

Nhìn ra xa, thấy Thẩm Yến đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.

Dáng người cao gầy, mái tóc đen như mực buộc dây bạc, bay phất phơ trong gió.

Không cần bàn cãi, Thẩm Yến sinh ra đã đẹp, lông mày kiếm, mắt sáng như sao, còn đẹp hơn cả Cố Duyên Chi, đã thỏa mãn mọi tưởng tượng của ta về chàng thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa.

Ta rón rén, đến gần Thẩm Yến, bị một nhát kiếm sắc lẹm bất ngờ của hắn dọa ngã xuống đất.

Chỉ thấy hắn cao ngạo nhìn xuống ta. Không còn men rượu tối qua, đôi mắt hắn mang vài phần sát khí. Hắn hơi nghiêng đầu, mũi kiếm kề vào cổ ta, giọng nói mang vài phần nghiêm khắc.

"Thịnh Đường, tự tiện xông vào doanh trại, ngươi có biết tội đáng c.h.ế.t không?"

Ta đương nhiên không sợ hắn, đôi mắt dần đỏ lên.

Khoảnh khắc đứng dậy, loạng choạng một cái, ngã thẳng vào lòng hắn.

"Phu quân, ta sợ quá. Chàng dọa ta."

Ta vừa khóc vừa run rẩy, cuối cùng tiếng khóc càng lúc càng to.

Bên cạnh truyền đến tiếng trêu chọc của vài người.

Ta định thần nhìn kỹ, những người đó ta đều quen biết, đều là huynh đệ từ nhỏ đã lớn lên cùng Thẩm Yến.

Con cháu tướng môn, nhóm công tử phóng đãng ở kinh thành.

Tiếng nói từ xa đến gần, cả đám người xô đẩy nhau.

Khi thấy ta trong lòng Thẩm Yến.

Tất cả đều sững người hồi lâu, rồi đầy thâm ý nói:

"Yến ca, đây là tiểu nương tử nào vậy?"

Ta vừa định mở miệng, đã bị bàn tay phải Thẩm Yến che môi, hắn ôm ta vào lòng.

Giọng trong trẻo, nghe thật êm tai.

"Không liên quan đến ngươi."

Người kia "ồ" một tiếng, tay khẽ đ.ấ.m vào vai Thẩm Yến, bát quái:

"Gần đây chuyện lạ nhiều thật đấy. Hình như Quận chúa không còn bám theo Cố Duyên Chi nữa. Người như biến mất vậy."

"Không phải thấy mất mặt, cạo đầu đi tu rồi chứ?"

Một lúc sau tiếng cười vang không dứt.

Giây tiếp theo, đầu ta chui ra từ trong lòng Thẩm Yến.

Tay đã nhanh chóng vòng qua cổ hắn, giọng nói nũng nịu, mang theo chút ngây ngô đảm bảo mọi người có mặt đều nghe rõ.

"Phu quân, chàng làm ta ngộp thở c.h.ế.t mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lời vừa dứt, sấm rền chớp giật, mọi người như rớt hàm.

Khi ngẩng đầu, nhìn thấy mặt ta.

Bất ngờ chưa!

Chỉ vào ta rồi tất cả lập tức biến thành người cà lăm.

"Yến. . . Yến. . . ca."

Trong phút chốc, những người vừa trêu chọc, miệng há to đến mức có thể nhét được quả lê to.

11

Sau khi chuyện này kết thúc, ta kiên quyết giả vờ mất trí, nảy sinh tình cảm với Thẩm Yên như chim non, xác định hắn chính là phu quân của ta.

Mọi người nhìn ta và Thẩm Yến như đang xem kịch, chỉ thiếu nước kéo ghế ra xem kịch hay.

Còn ta, thì bắt đầu tận tâm tận lực diễn vai tiểu nương tử của Thẩm Yến.

Bất kể hắn đang luyện binh, hay trong doanh trại diễn tập sa bàn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta đều ở xung quanh hắn, ta ở bên cạnh hắn vừa gặm hạt dưa, đút dưa hấu, đút trái cây.

Ăn cơm, ngủ nghê, đánh trống.

Cả ngày "phu quân này, phu quân nọ".

Bị hắn hung dữ ta khóc ỉ ôi.

Bị hắn mắng ta khóc ỉ ôi.

Lợi dụng mọi điều kiện để tăng cảm giác tồn tại.

Nhưng độ hảo cảm ổn định ở mức 40 rồi không nhúc nhích nữa.

Liên tục hơn mười ngày khiến Thẩm Yến nửa phát điên.

Những huynh đệ của hắn cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Có người nói, ta bị tin đính hôn của Cố Duyên Chi kích thích đến ngây dại.

Cuối cùng mấy người đó nghĩ ra một biện pháp hay trong đêm.

"Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Hay là tìm Cố Duyên Chi đi. Có lẽ còn có thể khôi phục ký ức."

Vì vậy, khi Thẩm Yến nghiêm chỉnh ngồi trước mặt ta.

Ta biết cơ hội thể hiện lòng trung thành đã đến.

Độ hảo cảm sắp bay lên. Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

Đôi mắt hổ phách của Thẩm Yến lạnh nhạt liếc ta một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Thịnh Đường, hôm nay là thọ thần của ngoại tổ mẫu ta. Ta dẫn ngươi về thăm."

Ta chống cằm, khoảnh khắc gật đầu cố ý nhíu mày, bất mãn "hừ" một tiếng, gọi hắn: "Phu quân, sao không gọi ta là nương tử."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Vớ Phải Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0