Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 7

Hắc Dương Ư Hà

2025-03-23 21:02:20

Chuyện quả nhiên xảy ra như ta dự đoán.



Thời thơ ấu, người ta chưa quá chú trọng đến sự ngăn cách giữa nam và nữ.



Khi cha ta dạy các hoàng tử, ta thỉnh thoảng lén lút chạy đến chơi.



Các hoàng tử khác đều đối xử với ta rất lễ độ, chỉ có hắn là thường xuyên khiêu khích ta, dần dà chúng ta thường xuyên cãi nhau, không biết tại sao lại không thể ưa nhau.



Lúc đó Thái tử thường ra can ngăn, hắn lớn hơn chúng ta hai tuổi, với vẻ mặt dịu dàng nói những lời nghiêm khắc, ta không sợ hắn lắm, ngược lại còn cảm thấy thương hại hắn.



Vì hắn luôn tỏ ra ôn hòa, lễ độ, khiêm tốn, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ, sống như vậy chẳng phải rất mệt sao.



Dù sao thì ta cũng đã quen thân với họ.



Đôi khi ta còn mặc nam trang, cùng họ đến sân luyện võ của Lâm tướng quân.



Họ tập luyện trên sân, còn ta thì đi tìm Lâm Uyển để xem nàng bào chế thuốc.



Cha của Lâm Uyển tuy là tướng quân, nhưng nàng lại muốn học y, nên theo học y thuật từ ông ngoại.



Nàng thỉnh thoảng cho ta mấy viên thuốc dưỡng nhan, ta đều vui vẻ uống nó.



Có khi tối đến ta cũng không về, ngủ chung với nàng.



Cha ta cũng không quản, để mặc ta tự do vui chơi.



Thái tử không ít lần cảm thán rằng, so với Lâm Uyển, ta lại giống như con gái của một tướng quân.



Ngày đó, ta lại cùng các hoàng tử đến Lâm phủ, Lâm Uyển vừa đi thăm nhà ông ngoại, các hoàng tử đều đang tập luyện, ta một mình cảm thấy vô cùng chán nản.



Bỗng ta nhớ đến cái tổ chim trên cây ngô đồng ở góc sân sau phủ Lâm, đã lâu rồi ta muốn lấy nó.



Thế là một mình ta chạy ra sân sau, rất khó khăn mới leo lên được.



Đang đắc ý, ta tình cờ nhìn xuống qua những tán lá dày đặc, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, chóng mặt ngay lập tức, không dám leo xuống nữa.



Ta cố bám chặt vào thân cây, thử kêu lên hai tiếng, nhưng không có ai đến.



Ta nghĩ, tình hình này có vẻ phức tạp rồi, định lấy tổ chim, cuối cùng tổ chim chưa lấy được, mình lại không thể xuống được.



Nhưng ta cũng không quá lo lắng, vì ta đi cùng các hoàng tử đến phủ Lâm, khi họ về mà không thấy ta, chắc chắn sẽ đi tìm.



Hơn nữa, chỗ này tuy hơi khuất, nhưng không đến mức không ai đi qua. Lúc đó ta thấy ai đi dưới cây, sẽ gọi họ là được.



Thế là ta cứ nằm bẹp trên thân cây chờ đợi.



Chờ chờ đợi đợi, ta ngủ quên mất.



Lúc tỉnh lại, chỉ thấy cơ thể tê cứng, may mà ta giật mình tỉnh giấc nhưng không rơi xuống. Nhưng ta phát hiện một điều đáng sợ khác, đó là trời đã dần tối.



Trong cơn hoảng hốt, ta có chút bất lực, chẳng lẽ ta biến mất lâu như vậy mà không ai đi tìm ta sao?



Nghĩ lại thì cũng không phải vậy, trong đầu ta thiên về giả thuyết khác, đó là khi họ tìm ta, ta đã ngủ quá say, không nghe thấy.



Cây cối rậm rạp như vậy, dù có người đi qua dưới gốc cây, nếu ta không lên tiếng, họ cũng chưa chắc đã nhìn thấy ta.



Dù sao, cũng không ai nghĩ một tiểu thư nhà Thái phó lại ngủ trên cây.



Bất đắc dĩ, ta đành hét lên thật to.



Nhưng đêm đen gió lớn, bóng cây đung đưa, vẫn không có ai đến.



Cuối cùng, ta thực sự sợ hãi.



Tình trạng hiện tại của ta, bụng đói, cơ thể tê cứng, có lẽ không cầm cự được lâu.



Quan trọng hơn là, ta sợ bóng tối.



Càng nghĩ càng sợ.



Cuối cùng, ta không kìm được nữa, vừa khóc vừa kêu cứu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không biết có phải ảo giác không, ta lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi tên mình.



Ta dần dừng khóc, giọng gọi tên ta rõ ràng hơn.



Giọng đó dường như đến từ dưới gốc cây.



Ta nhìn xuống qua những tán lá dày đặc, nhờ ánh trăng mờ nhạt, thấy rõ Lục Vân Giản đang đứng dưới đó, ngẩng đầu nhìn ta.



"Ninh Hân, đừng sợ." Hắn nói.



9



"Hu hu..." Ta xúc động đến nỗi lại bật khóc, nhưng vẫn trách hắn, "Sao ngươi bây giờ mới tới —"



"Đừng khóc, nghĩ cách xuống trước đã." Hắn tiếp tục nói.



Nghe lời hắn, ta cũng biết giờ không phải lúc phát tiết cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn thấy tủi thân: "Ta vì không xuống được nên mới phải ở trên cây này mãi."

Hồng Trần Vô Định



Có thể nói ra câu này, ta đã chẳng còn sợ mất mặt nữa.



"Ngươi nhảy xuống đi," hắn nói, "Ta sẽ đỡ ngươi."



Nghe thấy vậy, ta vội vàng lắc đầu: "Sao được! Lỡ ngươi không đỡ được, ta mà bị thương thì sao!"



"Hãy tin ta." Hắn chỉ nói ba chữ.



Nhưng không hiểu sao, ta lại cảm thấy an tâm, liền tin tưởng ngay lập tức.



"Vậy ta nhảy nhé!" Ta nói, rồi điều chỉnh tư thế một chút.



"Nhảy đi." Hắn đáp.



Hít một hơi thật sâu, ta nhắm mắt lại, nghiêng người và lăn xuống.



Cảm giác mất trọng lượng ập đến, sau đó ta rơi vào một vòng tay ấm áp.



Hắn bị ta đè ngã, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo ta.



Ta nằm sấp trên người hắn, mặt áp sát vào n.g.ự.c hắn, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ trong lồng n.g.ự.c hắn, không hiểu sao, tim ta cũng đập loạn nhịp không ngừng.



Ta đoán chắc mình bị sợ hãi.



"Ngươi không bị thương chứ?" Hắn hỏi ta.



"Chân ta hình như bị chuột rút rồi." Ta đáp.



Hắn thở dài.



Đỡ ta đứng dậy, rồi ngồi xổm xuống trước mặt ta.



"Lên đi." Hắn nói.



Ta ngẩn ra, rồi từ từ trèo lên lưng hắn, để hắn nhẹ nhàng nâng ta lên.



Ta vòng tay qua cổ hắn, đầu nhẹ nhàng tựa vào tai hắn, theo từng bước chân của hắn, tóc ta khẽ chạm vào tai, khiến ta thấy ngứa ngáy trong lòng.



Ta tưởng hắn sẽ mắng ta thậm tệ như mọi khi, nhưng không ngờ lần này hắn chỉ nhẹ nhàng nói, không giống như thường ngày, còn có chút... dịu dàng?



Nhưng điều này có thể sao, Lục Vân Giản cũng có thể dịu dàng với ta?



Nghĩ đến đây, ta đưa tay sờ lên trán hắn: "Ngươi không bị sốt chứ?"



Hắn dừng lại.



"Ngươi mà cử động lung tung nữa, ta sẽ thả ngươi xuống ngay." Hắn lạnh lùng nói.



Ta gật gù, đúng là Lục Vân Giản rồi!



Khi về đến tiền sảnh, mọi người đã không còn ở đó, hỏi ra mới biết họ đều đi tìm ta.



Họ tưởng ta bị bọn buôn người bắt cóc.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Số ký tự: 0