Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn
Chương 5
Hắc Dương Ư Hà
2025-03-23 21:02:20
Ta đã mơ một giấc mơ.
Lý do ta biết đó là mơ, là vì trong mơ xuất hiện hình ảnh thời thơ ấu.
Đó là ngày ta gặp Lục Vân Giản lần đầu tiên.
Đó là đêm Thượng Nguyên, hoa đăng khắp nơi, tuyết rơi rất dày, Hoàng hậu tổ chức yến tiệc trong cung, mời các gia quyến của quan viên có địa vị trong thành tham dự.
Cha ta là Thái phó, phẩm cấp không thấp, mẫu thân ta đương nhiên có tư cách tham gia.
Vì vậy, tối hôm đó, mẫu thân đã chải chuốt cho ta, rồi đưa ta vào cung.
Lúc đó, cha ta vừa mua cho ta một con thỏ nhỏ, ta yêu thích không rời, không mấy hứng thú với việc vào cung.
Nhưng dưới sự thúc giục của mẫu thân, dù không muốn, ta vẫn phải đi.
Mọi người theo quy củ hành lễ với Hoàng hậu và các hoàng tử, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
Hắn ngồi cuối cùng trong hàng các hoàng tử, gầy gò nhỏ bé, vô cùng mờ nhạt.
Nhưng ta vẫn chú ý đến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì ngày đó ai ai cũng cười, chỉ có hắn là mặt lạnh như tiền.
Nên trông rất kỳ lạ.
Hành lễ xong với Hoàng hậu, mọi người trò chuyện một lúc, rồi được lệnh dọn tiệc.
Bàn của ta đối diện với bàn của hoàng tộc, từ chỗ ta có thể nhìn thấy rõ Lục Vân Giản.
Ngồi cùng bàn với ta ngoài một cô bé cỡ tuổi ta, còn lại đều là người lớn, ta nghe nói cô bé đó là con gái của Vệ Võ tướng quân, tên là Lâm Uyển.
Ta đã đói bụng từ lâu, mặc kệ người khác đang trò chuyện ra sao, chỉ lo ăn phần của mình.
Trong bữa tiệc, ta nếm thử một món bánh gọi là bánh hoa hồng, thấy rất ngon, liền lấy khăn tay ra, gói hai miếng lại.
Một vị phu nhân thấy vậy liền hỏi ta: "Hân nhi làm gì vậy?"
"Con muốn mang về nhà cho thỏ con ăn." Ta lễ phép trả lời.
Ta nói rất nghiêm túc, nhưng không ngờ mọi người nghe xong lại che miệng cười.
Ta ngơ ngác: "Không được sao?"
Lần này là Hoàng hậu nói: "Đương nhiên được rồi... Đây là con gái của Thái phó phải không, thật đáng yêu."
Ta vui mừng, vì được khen, liền cảm thấy lấy thêm bánh càng an tâm hơn.
Vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Vân Giản cười chế nhạo ta.
Bỗng nhiên ta không còn thấy vui nữa.
Ăn xong bữa, không khí không còn căng thẳng như lúc đầu, các phu nhân chia thành từng nhóm nhỏ ngồi quanh Hoàng hậu nương nương trò chuyện, còn bọn trẻ thì được các cung nữ dẫn đi chơi.
Hoàng hậu nương nương đã treo rất nhiều đèn lưu ly trong vườn mai ngoài kia, mỗi người có thể chọn một chiếc mang về.
Ta chọn một chiếc đèn hình con cá vàng, rất thích thú, để cung nữ bên cạnh cầm giúp, còn mình thì cởi áo choàng, bắt đầu đắp người tuyết dưới gốc cây mai.
Cung nữ cũng giúp ta, vừa đắp tuyết vừa trò chuyện với ta.
Đang nói chuyện, ta đột nhiên nhớ lại cái cười chế nhạo của hắn lúc ăn cơm, liền tiện miệng hỏi cung nữ về hắn.
Cung nữ nói, hắn là Tứ hoàng tử, tuy là hoàng tử nhưng rất không được sủng ái.
Ta ngơ ngác hỏi: "Tại sao không được sủng ái?"
Cung nữ đáp: "Mẫu phi của Tứ hoàng tử là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng vì khó sinh mà qua đời khi sinh ra ngài, Hoàng thượng đau lòng vô cùng, đổ hết mọi tội lỗi lên ngài..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng còn chưa nói hết, thì một nắm tuyết đã bay thẳng vào mặt nàng, khiến nàng sợ hãi ngã lăn ra đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc."
Ta cũng bị dọa giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lục Vân Giản nhảy từ trên cây xuống, mặt mày dữ tợn: "Không được nói về mẫu phi của ta!"
Cung nữ lập tức bò dậy quỳ xuống, sợ đến mức không dám nói thêm câu nào.
Lúc này ta mới nhận ra, chiếc đèn hình cá vàng mà Hoàng hậu nương nương ban tặng, ta rất yêu thích, đã vỡ tan.
Vì vậy, ta tức giận.
Ta hét lên một tiếng, lao về phía hắn.
Hai chúng ta liền lăn xả vào nhau, đánh nhau một trận.
Hồi đó hắn thực sự rất gầy yếu, ta cũng không biết hắn có phải cố ý nhường ta không, tóm lại là ta ngồi lên người hắn, túm tóc hắn mà giật.
Đến khi có người kéo chúng ta ra, các bậc trưởng bối vội vàng chạy tới, thì đầu tóc hắn đã rối tung như ổ gà rồi.
Lúc này ta mới nhận ra, người kéo chúng ta ra, ngoài cung nữ vừa rồi, còn có một người nữa—Lâm Uyển.
Cung nữ kéo ta, Lâm Uyển kéo hắn, chúng ta vẫn trừng mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy!" Hoàng hậu nương nương mở lời, nhưng giọng nói không hề nghiêm khắc như ta tưởng.
Ta mím môi không nói gì, hắn cũng im lặng.
Cuối cùng, cung nữ cầm đèn cho ta kể lại mọi chuyện.
Ta vốn tưởng chuyện này sẽ qua loa bỏ qua, dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, nhưng không ngờ, Hoàng hậu nương nương lại bắt hắn phải xin lỗi ta.
Lúc này, ta lại ngạc nhiên.
Dù còn nhỏ, nhưng ta cũng biết, hắn là hoàng tử, hơn nữa lại là ta động thủ trước, sao lại có chuyện hắn xin lỗi ta?
Nhưng Hoàng hậu nương nương đã nói vậy.
Ta lén nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn nhíu chặt mày, không biết là xấu hổ hay tức giận, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào mọi người.
Rồi hắn không nói một lời, liền chạy biến đi.
Hoàng hậu nương nương dường như cười độ lượng: "Trẻ con đánh nhau thôi, bỏ qua đi."
Nhưng ta rõ ràng thấy, lúc đó bà đã nhíu mày một chút.
Sau đó, mẫu thân kéo ta ra một góc, chỉnh lại y phục cho ta, lo lắng hỏi: "Con có bị thương không?"
Ta lắc đầu.
Cẩn thận hỏi: "Mẫu thân, con có làm sai không?"
Mẫu thân nhìn ta một cái: "Dù thế nào cũng không nên động thủ chứ!"
Ta gật đầu, nghĩ lại thì đúng là lỗi của ta rồi.
Hồng Trần Vô Định
Bà tiếp tục nói: "Nói mới nhớ, ta cũng nghe chuyện về Tứ hoàng tử, năm đó Quý phi nương nương khó sinh mà mất, Hoàng thượng từ đó không quan tâm đến hắn nữa. Trong cung, thái độ của Hoàng thượng đại diện cho tất cả, những người khác, dù là chủ tử hay nô tài, đương nhiên sẽ khinh thường hắn."
Nghe đến đây, ta bỗng thấy lòng chùng xuống.
Cùng là đánh nhau, mẫu thân ở đây an ủi và quan tâm ta, nhưng hắn thì sao? Điều duy nhất ta biết chắc là, hắn không có mẫu thân.
Ta quay người chạy đi.
"Con đi đâu đấy?" Mẫu thân gọi với theo.
"Con đi tìm hắn xin lỗi!" Ta đáp.
Lý do ta biết đó là mơ, là vì trong mơ xuất hiện hình ảnh thời thơ ấu.
Đó là ngày ta gặp Lục Vân Giản lần đầu tiên.
Đó là đêm Thượng Nguyên, hoa đăng khắp nơi, tuyết rơi rất dày, Hoàng hậu tổ chức yến tiệc trong cung, mời các gia quyến của quan viên có địa vị trong thành tham dự.
Cha ta là Thái phó, phẩm cấp không thấp, mẫu thân ta đương nhiên có tư cách tham gia.
Vì vậy, tối hôm đó, mẫu thân đã chải chuốt cho ta, rồi đưa ta vào cung.
Lúc đó, cha ta vừa mua cho ta một con thỏ nhỏ, ta yêu thích không rời, không mấy hứng thú với việc vào cung.
Nhưng dưới sự thúc giục của mẫu thân, dù không muốn, ta vẫn phải đi.
Mọi người theo quy củ hành lễ với Hoàng hậu và các hoàng tử, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
Hắn ngồi cuối cùng trong hàng các hoàng tử, gầy gò nhỏ bé, vô cùng mờ nhạt.
Nhưng ta vẫn chú ý đến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì ngày đó ai ai cũng cười, chỉ có hắn là mặt lạnh như tiền.
Nên trông rất kỳ lạ.
Hành lễ xong với Hoàng hậu, mọi người trò chuyện một lúc, rồi được lệnh dọn tiệc.
Bàn của ta đối diện với bàn của hoàng tộc, từ chỗ ta có thể nhìn thấy rõ Lục Vân Giản.
Ngồi cùng bàn với ta ngoài một cô bé cỡ tuổi ta, còn lại đều là người lớn, ta nghe nói cô bé đó là con gái của Vệ Võ tướng quân, tên là Lâm Uyển.
Ta đã đói bụng từ lâu, mặc kệ người khác đang trò chuyện ra sao, chỉ lo ăn phần của mình.
Trong bữa tiệc, ta nếm thử một món bánh gọi là bánh hoa hồng, thấy rất ngon, liền lấy khăn tay ra, gói hai miếng lại.
Một vị phu nhân thấy vậy liền hỏi ta: "Hân nhi làm gì vậy?"
"Con muốn mang về nhà cho thỏ con ăn." Ta lễ phép trả lời.
Ta nói rất nghiêm túc, nhưng không ngờ mọi người nghe xong lại che miệng cười.
Ta ngơ ngác: "Không được sao?"
Lần này là Hoàng hậu nói: "Đương nhiên được rồi... Đây là con gái của Thái phó phải không, thật đáng yêu."
Ta vui mừng, vì được khen, liền cảm thấy lấy thêm bánh càng an tâm hơn.
Vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Vân Giản cười chế nhạo ta.
Bỗng nhiên ta không còn thấy vui nữa.
Ăn xong bữa, không khí không còn căng thẳng như lúc đầu, các phu nhân chia thành từng nhóm nhỏ ngồi quanh Hoàng hậu nương nương trò chuyện, còn bọn trẻ thì được các cung nữ dẫn đi chơi.
Hoàng hậu nương nương đã treo rất nhiều đèn lưu ly trong vườn mai ngoài kia, mỗi người có thể chọn một chiếc mang về.
Ta chọn một chiếc đèn hình con cá vàng, rất thích thú, để cung nữ bên cạnh cầm giúp, còn mình thì cởi áo choàng, bắt đầu đắp người tuyết dưới gốc cây mai.
Cung nữ cũng giúp ta, vừa đắp tuyết vừa trò chuyện với ta.
Đang nói chuyện, ta đột nhiên nhớ lại cái cười chế nhạo của hắn lúc ăn cơm, liền tiện miệng hỏi cung nữ về hắn.
Cung nữ nói, hắn là Tứ hoàng tử, tuy là hoàng tử nhưng rất không được sủng ái.
Ta ngơ ngác hỏi: "Tại sao không được sủng ái?"
Cung nữ đáp: "Mẫu phi của Tứ hoàng tử là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng vì khó sinh mà qua đời khi sinh ra ngài, Hoàng thượng đau lòng vô cùng, đổ hết mọi tội lỗi lên ngài..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng còn chưa nói hết, thì một nắm tuyết đã bay thẳng vào mặt nàng, khiến nàng sợ hãi ngã lăn ra đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc."
Ta cũng bị dọa giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lục Vân Giản nhảy từ trên cây xuống, mặt mày dữ tợn: "Không được nói về mẫu phi của ta!"
Cung nữ lập tức bò dậy quỳ xuống, sợ đến mức không dám nói thêm câu nào.
Lúc này ta mới nhận ra, chiếc đèn hình cá vàng mà Hoàng hậu nương nương ban tặng, ta rất yêu thích, đã vỡ tan.
Vì vậy, ta tức giận.
Ta hét lên một tiếng, lao về phía hắn.
Hai chúng ta liền lăn xả vào nhau, đánh nhau một trận.
Hồi đó hắn thực sự rất gầy yếu, ta cũng không biết hắn có phải cố ý nhường ta không, tóm lại là ta ngồi lên người hắn, túm tóc hắn mà giật.
Đến khi có người kéo chúng ta ra, các bậc trưởng bối vội vàng chạy tới, thì đầu tóc hắn đã rối tung như ổ gà rồi.
Lúc này ta mới nhận ra, người kéo chúng ta ra, ngoài cung nữ vừa rồi, còn có một người nữa—Lâm Uyển.
Cung nữ kéo ta, Lâm Uyển kéo hắn, chúng ta vẫn trừng mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy!" Hoàng hậu nương nương mở lời, nhưng giọng nói không hề nghiêm khắc như ta tưởng.
Ta mím môi không nói gì, hắn cũng im lặng.
Cuối cùng, cung nữ cầm đèn cho ta kể lại mọi chuyện.
Ta vốn tưởng chuyện này sẽ qua loa bỏ qua, dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, nhưng không ngờ, Hoàng hậu nương nương lại bắt hắn phải xin lỗi ta.
Lúc này, ta lại ngạc nhiên.
Dù còn nhỏ, nhưng ta cũng biết, hắn là hoàng tử, hơn nữa lại là ta động thủ trước, sao lại có chuyện hắn xin lỗi ta?
Nhưng Hoàng hậu nương nương đã nói vậy.
Ta lén nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn nhíu chặt mày, không biết là xấu hổ hay tức giận, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào mọi người.
Rồi hắn không nói một lời, liền chạy biến đi.
Hoàng hậu nương nương dường như cười độ lượng: "Trẻ con đánh nhau thôi, bỏ qua đi."
Nhưng ta rõ ràng thấy, lúc đó bà đã nhíu mày một chút.
Sau đó, mẫu thân kéo ta ra một góc, chỉnh lại y phục cho ta, lo lắng hỏi: "Con có bị thương không?"
Ta lắc đầu.
Cẩn thận hỏi: "Mẫu thân, con có làm sai không?"
Mẫu thân nhìn ta một cái: "Dù thế nào cũng không nên động thủ chứ!"
Ta gật đầu, nghĩ lại thì đúng là lỗi của ta rồi.
Hồng Trần Vô Định
Bà tiếp tục nói: "Nói mới nhớ, ta cũng nghe chuyện về Tứ hoàng tử, năm đó Quý phi nương nương khó sinh mà mất, Hoàng thượng từ đó không quan tâm đến hắn nữa. Trong cung, thái độ của Hoàng thượng đại diện cho tất cả, những người khác, dù là chủ tử hay nô tài, đương nhiên sẽ khinh thường hắn."
Nghe đến đây, ta bỗng thấy lòng chùng xuống.
Cùng là đánh nhau, mẫu thân ở đây an ủi và quan tâm ta, nhưng hắn thì sao? Điều duy nhất ta biết chắc là, hắn không có mẫu thân.
Ta quay người chạy đi.
"Con đi đâu đấy?" Mẫu thân gọi với theo.
"Con đi tìm hắn xin lỗi!" Ta đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro