Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 2

Hắc Dương Ư Hà

2025-03-23 21:02:20

3



Trong khoảnh khắc, ta tưởng mình nghe nhầm.



Nhưng khi ta quay đầu lại, quả thật, ở cửa là Lục Vân Giản với gương mặt đã méo mó vì giận dữ.



Ta không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt.



Hắn đã đứng đó bao lâu rồi, nghe được bao nhiêu?



Nhìn thấy hắn đang tiến về phía mình, tim ta đập loạn nhịp.



Ta lập tức quay lại, nghiêm túc nhìn Hoa tần, nói: "Hoa tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta không nói gì cả, đúng không?"



Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.



Dù Lục Vân Giản nghe được bao nhiêu, chỉ cần ta không thừa nhận, thì không ai có thể làm gì ta.



Vì vậy, khi thấy hắn từng bước tiến gần, ta phải nhanh chóng đạt được thỏa thuận với đồng minh nhỏ của mình, điên cuồng ra hiệu cho Hoa tần.



Nhưng đúng lúc quan trọng, Hoa tần lại biến thành một cái bình hoa, bị dọa đến ngốc luôn.



Nàng hoảng hốt đứng dậy, rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống trước Lục Vân Giản đang ngày càng đến gần, miệng lớn tiếng kêu: "Bệ hạ thứ tội!"



Ta đứng sững tại chỗ.



Giờ thì vấn đề lại phát sinh, ta nên quỳ theo hay đứng lên giải thích đây?



Khi đang do dự, Lục Vân Giản đã bước đến trước mặt, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"



Còn đợi gì nữa, ta lập tức đứng dậy định chạy.



Nhưng lại bị hắn dùng một tay đè đầu ta xuống, ép ta ngồi lại.



Hoa tần vẫn đang quỳ dưới đất run rẩy, chắc là chân mềm nhũn rồi.



Vì vậy, Lục Vân Giản lại gầm lên: "Cút ra ngoài!"



Lúc này, Hoa tần mới lăn lộn mà chạy biến ra ngoài.



Còn ta thì vẫn bị hắn đè lên giường, bàn tay to của hắn đặt trên đỉnh đầu ta, khiến ta phải ngửa mặt lên nhìn hắn.



"Vừa rồi ngươi nói, ai không được hả?"



Hắn tất nhiên không có vẻ gì là vui.



"Ta không có nói." Ta lập tức lắc đầu, lắc như trống lắc.



Hắn liền dùng hai tay kẹp lấy mặt ta, giữ chặt.



Sắc mặt trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lùng: "Lừa dối vua là tội phải c.h.é.m đầu."



Ta sững người.



Ta luôn quên mất hắn đã trở thành Hoàng đế, và khi hắn lên ngôi đã g.i.ế.c không ít người, có thể nói là điển hình của kẻ tàn nhẫn, ta không thể tiếp tục đối xử với hắn như trước đây được.



"Được rồi, là ta đã nói."



Vì vậy, ta lập tức thay đổi lời nói.



Hắn tiến thêm một bước, ta bị hắn giam cầm, không thể động đậy.



Nhìn hắn ngày càng tiến sát, ta bắt đầu lo lắng.



"Ta được hay không, ngươi có muốn thử xem không?"



Trong ánh mắt hắn dâng lên một loại cảm xúc mà ta không thể hiểu, trông như thể hắn muốn nuốt chửng ta.



Ta bỗng nhiên có chút sợ hãi.



Bất giác nhớ đến lúc vào cung, cha ta đã đưa cho ta nhiều sách về cung đấu, như "Chân Hoàn Truyện," "Như Ý Truyện" và chỉ vào những phi tần bị ban c.h.ế.t trong sách mà thở dài: "Ngốc nghếch, hôm nay là họ, ngày mai có thể sẽ là con."



Nghe lời cha nói, ta thật muốn khóc.



Giờ đây lời nói đó như thành hiện thực.



Ta nhìn vào đôi mắt đầy tính xâm lược của hắn, đột nhiên hoảng sợ.



Hắn có thể sẽ thật sự g.i.ế.c ta chăng?



Điều đó không phải là không thể, vì ta và hắn vốn là kẻ thù.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn để ta vào cung, cũng chỉ là để trả thù.



Vậy nên nếu hắn g.i.ế.c ta, cũng không phải là vô lý.



Trong lòng ta bỗng trở nên vô cùng hoang mang, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, lại thêm một chút ấm ức không biết từ đâu đến.



Cũng không biết mình ấm ức vì điều gì.



Rồi ta bắt đầu khóc.



Nước mắt "tách tách" rơi xuống không ngừng.



Không hề có dấu hiệu báo trước.



Hắn dường như cũng hoảng hốt.



Thả lỏng tay đang giữ chặt ta.



Ánh mắt nhìn ta trở nên bất lực.



"Ngươi khóc cái gì chứ." Hắn nâng mặt ta lên, nói.

 

4



"Ngươi sắp g.i.ế.c ta rồi, ta khóc một chút cũng không được sao!"



Ta tự cho rằng lý do của mình rất hợp lý, nên không hề ngần ngại, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa.



"Ta nói muốn g.i.ế.c ngươi khi nào..."



Giọng của hắn lại càng thêm bất lực, lấy ống tay áo lau mặt cho ta.



Cuối cùng còn tỏ vẻ như rất ghét bỏ.



Ta không thể tin được.



Người này sao lại có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy, rõ ràng vừa rồi...



Nhớ kỹ lại cuộc đối thoại của chúng ta.



Hắn hình như, thực sự chưa từng nói sẽ g.i.ế.c ta.



Nước mắt ta dần ngừng lại.



Vẻ mặt từ ngơ ngác dần chuyển thành lúng túng.



Vậy vừa nãy, tại sao ta lại cảm thấy ấm ức đến thế?



Chẳng lẽ chỉ vì một ánh mắt của hắn mà bị dọa sợ?



Hắn nhìn thấy biểu cảm thay đổi của ta, đứng bên cười lạnh: "Giờ thì nghĩ thông suốt rồi?"



Ta hắng giọng, không muốn bắt bẻ thêm.



Hắn cầm lấy tách trà đã nguội uống một ngụm, che giấu sự lúng túng của mình.



Hắn phẩy tay áo, dường như lơ đãng nói: "Gan của ngươi bây giờ so với khi còn nhỏ đúng là kém xa."



Nghe nhắc đến thời thơ ấu, ta khựng lại một chút.



Nhìn hắn mặc y phục màu đen, đứng chắp tay, từng cử chỉ đều vô tình toát lên khí thế của một bậc đế vương.



Trong lòng thầm nghĩ, còn ngươi thì sao.



Ngươi chẳng phải đã không còn là chàng trai đánh nhau với ta trên tuyết ngày xưa.



Nghĩ đến đây, tâm trạng của ta càng trở nên chùng xuống.



Nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, bắt đầu bấm ngón tay tính toán từng chuyện một: "Sáng nay ngươi đã đá ta một cái, vừa rồi còn dám công khai nói trước mặt người khác rằng ta không được, sau đó lại cố tình đổ oan cho ta rằng ta muốn g.i.ế.c ngươi, ngươi nói xem, một hoàng đế như ta, vô duyên vô cớ bị ngươi gây oan ức nhiều thế, người đáng phải ấm ức phải là ta mới đúng chứ."



Ta tức đến phát điên: "Ngươi là đàn ông, những chuyện này cũng đi tính toán, sao mà nhỏ mọn vậy!"



Hồng Trần Vô Định

Ta thật phục cái miệng của mình, đến nước này rồi mà nó vẫn không chịu thua.



Hắn gật đầu nghiêm túc: "Rất tốt, lại thêm một tội, nói ta nhỏ mọn."



Nói xong, hắn liếc ta một cái với ánh mắt "Ngươi tiêu đời rồi."



Ta muốn khóc mà không có nước mắt.



Thôi thì đã phá nồi thì đập luôn cho vỡ.



"Dù sao ta cũng đã nói rồi, ngươi thích làm gì thì làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Số ký tự: 0