Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn
Chương 18
Hắc Dương Ư Hà
2025-03-23 21:02:20
13
Ta bắt đầu lo lắng không yên, suy nghĩ xem nếu nàng thực sự giận thì ta nên làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định đi tìm nàng.
Nhưng vừa đến cửa thì nghe thấy có người đang nói chuyện.
Ta ngăn cung nhân thông báo và lén lút áp tai vào cửa để nghe.
Nghe đi nghe lại chỉ rút ra được hai từ—"không được!"
Ta: "..."
Haha, Ninh Hân.
Nàng đang thách thức lòng tự tôn của ta.
Ta đột ngột bước ra, quát lui không biết là vị phi tần nào.
Quyết định dọa nàng một phen, để nàng biết ta rốt cuộc có được hay không.
Nhưng ngay sau đó ta đã hối hận.
Ninh Hân đột nhiên mặt tái nhợt, ngồi phịch xuống đất, nàng lại bị chóng mặt.
Trái tim ta ngay lập tức thắt lại.
Nhưng may thay.
Lâm Uyển đã trở về.
Ta sắp xếp cho Lâm Uyển ở tại Cung Thừa Hương, tự mình ngày đêm giám sát nàng bào chế thuốc.
Cuối cùng giải dược cũng được chế xong, ta đi tìm Ninh Hân.
Nhưng nàng lại không có ở đó.
Sau khi hỏi cung nhân được giao nhiệm vụ theo dõi nàng, cuối cùng ta tìm thấy nàng ở Ngự Hoa Viên.
Vô tình nghe thấy nàng đang nói chuyện với các phi tần.
Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho các phi tần không được lên tiếng, rồi lại nghe thêm vài từ—
Nhỏ mọn! Bạo lực! Tàn nhẫn! Sắt đá!
Ta: "..."
Giỏi lắm, Ninh Hân.
Nàng đang đùa với lửa rồi đấy.
14
Ta kéo nàng vào Thái Hòa Điện, suốt dọc đường ta cứ nghĩ mãi.
Tại sao Ninh Hân lại hành động như vậy?
Tại sao nàng lại đồn đại sau lưng ta, khiến các phi tần sợ hãi ta?
Có phải là nàng đang ghen không?
Ta suy nghĩ trong hai giây.
Hóa ra là vậy, nàng đang ghen à!
Được thôi, nếu là đang ghen, ta quyết định tha thứ cho nàng.
Trong Thái Hòa Điện, ta đã sớm bảo Lâm Uyển chuẩn bị rượu thịt để chờ đợi.
Khi Ninh Hân vui mừng chạy đến, ta ra hiệu bằng mắt với Lâm Uyển.
Đừng nói cho nàng biết.
Những chuyện tối tăm, bẩn thỉu trong quá khứ, đừng nói cho nàng biết.
Để nàng giữ được niềm vui thế này là tốt rồi.
Khi uống rượu, Ninh Hân đột nhiên ngất đi, phải lâu lắm nàng mới tỉnh lại.
Ta xác nhận với Lâm Uyển một trăm lần rằng nàng thực sự không sao, rồi nhìn nàng uống hết chén thuốc không sót giọt nào, ta mới yên tâm.
Lâm Uyển đề nghị muốn ngủ lại với Ninh Hân đêm nay, ta nghĩ một lúc rồi đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao thì trong lòng Ninh Hân, nàng vẫn luôn là một người bạn.
Sau khi giải độc cho Ninh Hân, Lâm Uyển rời đi, trước khi đi nàng đã từ biệt cả ta và Ninh Hân.
Nàng nói muốn trở thành thầy thuốc lưu động, lang thang khắp nơi cứu người, trong lòng ta không khỏi cảm thấy có chút buồn bã.
Nghĩ về những ân oán trong quá khứ, ai cũng bị đẩy đi một cách bất đắc dĩ.
Hồng Trần Vô Định
Cuối cùng thì hôm nay cũng kết thúc rồi.
Tiễn Lâm Uyển đi, ta định ngay lập tức đến tìm Ninh Hân, nhưng giữa đường lại bị các phi tần chặn lại.
Họ quỳ gối thành hàng trước mặt ta.
Ta nhận ra mình không thể gọi tên từng người.
Tùy tiện chỉ vào người ăn mặc lộng lẫy nhất rồi hỏi họ có chuyện gì, thì thấy họ đưa cho ta một tấu chương.
Rồi nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ.
Ta cảm thấy rất phiền.
Không còn cách nào khác, ta đành đưa họ vào Thái Hòa Điện, nghe họ nói ra yêu cầu.
Họ nói muốn xuất cung.
Muốn xuất cung à?
Niềm vui bất ngờ khiến ta hơi bối rối.
Nếu đã muốn xuất cung...
Vậy có thể thương lượng thêm.
15
Ta thật không ngờ rằng những lời đồn mà Ninh Hân lan truyền lại hiệu quả đến vậy.
Chẳng cần ta ra tay, các phi tần đã tự động rời đi. Ta vốn định cứ để họ ở trong cung mà không quan tâm, nhưng nếu họ tự nguyện rời đi, thì cũng coi như xong việc.
Giỏi lắm, Ninh Hân. Không hổ danh là Ninh Hân của ta. Làm tốt lắm!
Vừa hài lòng tiễn các phi tần ra khỏi cung, ta còn chưa kịp đi tìm nàng thì đã nghe báo rằng Ninh Hân đã đến.
Ta vui mừng. Thầm nghĩ rằng chúng ta đúng là tâm ý tương thông.
Ta giả vờ trầm ngâm, chủ động bắt chuyện với nàng. Nhưng không ngờ khi nghe tin các phi tần sẽ rời cung, nàng liền quay người bỏ đi.
Ta vội vàng đứng dậy ngăn nàng lại.
Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao? Nàng chạy đi đâu thế này?
Kết quả là nàng với đôi mắt đỏ hoe hét lên với ta: "Còn không phải tại ngươi sao! Ngươi đã thích Uyển tỷ, sao còn phải làm khổ những cô gái khác!"
Ta sững sờ.
Ta thích Lâm Uyển?
Nàng liệt kê ra từng bằng chứng.
Ta chỉ biết cười trong bất lực.
Cô gái ngốc nghếch này, nàng hiểu lầm rồi.
Làm sao ta có thể thích người khác chứ.
Người ta yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là nàng.
Nhìn nàng với khuôn mặt đỏ bừng, bối rối, ta không thể kìm lòng mà ôm nàng vào lòng.
Làm sao có người lại đáng yêu đến thế này?
Người đáng yêu như vậy, cuối cùng sẽ thuộc về ta.
Đừng sợ, Ninh Hân của ta.
Ta nhất định sẽ thật dịu dàng, thật dịu dàng, thật dịu dàng với nàng.
Xuân tiêu khổ đoản, nhất khắc thiên kim.
Đôi khi ta tự hỏi, nếu không gặp được nàng, cuộc đời ta sẽ như thế nào?
Sau khi nghĩ xong, ta lại cảm thấy may mắn.
May mắn thay, không có "nếu như."
Ta bắt đầu lo lắng không yên, suy nghĩ xem nếu nàng thực sự giận thì ta nên làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định đi tìm nàng.
Nhưng vừa đến cửa thì nghe thấy có người đang nói chuyện.
Ta ngăn cung nhân thông báo và lén lút áp tai vào cửa để nghe.
Nghe đi nghe lại chỉ rút ra được hai từ—"không được!"
Ta: "..."
Haha, Ninh Hân.
Nàng đang thách thức lòng tự tôn của ta.
Ta đột ngột bước ra, quát lui không biết là vị phi tần nào.
Quyết định dọa nàng một phen, để nàng biết ta rốt cuộc có được hay không.
Nhưng ngay sau đó ta đã hối hận.
Ninh Hân đột nhiên mặt tái nhợt, ngồi phịch xuống đất, nàng lại bị chóng mặt.
Trái tim ta ngay lập tức thắt lại.
Nhưng may thay.
Lâm Uyển đã trở về.
Ta sắp xếp cho Lâm Uyển ở tại Cung Thừa Hương, tự mình ngày đêm giám sát nàng bào chế thuốc.
Cuối cùng giải dược cũng được chế xong, ta đi tìm Ninh Hân.
Nhưng nàng lại không có ở đó.
Sau khi hỏi cung nhân được giao nhiệm vụ theo dõi nàng, cuối cùng ta tìm thấy nàng ở Ngự Hoa Viên.
Vô tình nghe thấy nàng đang nói chuyện với các phi tần.
Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho các phi tần không được lên tiếng, rồi lại nghe thêm vài từ—
Nhỏ mọn! Bạo lực! Tàn nhẫn! Sắt đá!
Ta: "..."
Giỏi lắm, Ninh Hân.
Nàng đang đùa với lửa rồi đấy.
14
Ta kéo nàng vào Thái Hòa Điện, suốt dọc đường ta cứ nghĩ mãi.
Tại sao Ninh Hân lại hành động như vậy?
Tại sao nàng lại đồn đại sau lưng ta, khiến các phi tần sợ hãi ta?
Có phải là nàng đang ghen không?
Ta suy nghĩ trong hai giây.
Hóa ra là vậy, nàng đang ghen à!
Được thôi, nếu là đang ghen, ta quyết định tha thứ cho nàng.
Trong Thái Hòa Điện, ta đã sớm bảo Lâm Uyển chuẩn bị rượu thịt để chờ đợi.
Khi Ninh Hân vui mừng chạy đến, ta ra hiệu bằng mắt với Lâm Uyển.
Đừng nói cho nàng biết.
Những chuyện tối tăm, bẩn thỉu trong quá khứ, đừng nói cho nàng biết.
Để nàng giữ được niềm vui thế này là tốt rồi.
Khi uống rượu, Ninh Hân đột nhiên ngất đi, phải lâu lắm nàng mới tỉnh lại.
Ta xác nhận với Lâm Uyển một trăm lần rằng nàng thực sự không sao, rồi nhìn nàng uống hết chén thuốc không sót giọt nào, ta mới yên tâm.
Lâm Uyển đề nghị muốn ngủ lại với Ninh Hân đêm nay, ta nghĩ một lúc rồi đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao thì trong lòng Ninh Hân, nàng vẫn luôn là một người bạn.
Sau khi giải độc cho Ninh Hân, Lâm Uyển rời đi, trước khi đi nàng đã từ biệt cả ta và Ninh Hân.
Nàng nói muốn trở thành thầy thuốc lưu động, lang thang khắp nơi cứu người, trong lòng ta không khỏi cảm thấy có chút buồn bã.
Nghĩ về những ân oán trong quá khứ, ai cũng bị đẩy đi một cách bất đắc dĩ.
Hồng Trần Vô Định
Cuối cùng thì hôm nay cũng kết thúc rồi.
Tiễn Lâm Uyển đi, ta định ngay lập tức đến tìm Ninh Hân, nhưng giữa đường lại bị các phi tần chặn lại.
Họ quỳ gối thành hàng trước mặt ta.
Ta nhận ra mình không thể gọi tên từng người.
Tùy tiện chỉ vào người ăn mặc lộng lẫy nhất rồi hỏi họ có chuyện gì, thì thấy họ đưa cho ta một tấu chương.
Rồi nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ.
Ta cảm thấy rất phiền.
Không còn cách nào khác, ta đành đưa họ vào Thái Hòa Điện, nghe họ nói ra yêu cầu.
Họ nói muốn xuất cung.
Muốn xuất cung à?
Niềm vui bất ngờ khiến ta hơi bối rối.
Nếu đã muốn xuất cung...
Vậy có thể thương lượng thêm.
15
Ta thật không ngờ rằng những lời đồn mà Ninh Hân lan truyền lại hiệu quả đến vậy.
Chẳng cần ta ra tay, các phi tần đã tự động rời đi. Ta vốn định cứ để họ ở trong cung mà không quan tâm, nhưng nếu họ tự nguyện rời đi, thì cũng coi như xong việc.
Giỏi lắm, Ninh Hân. Không hổ danh là Ninh Hân của ta. Làm tốt lắm!
Vừa hài lòng tiễn các phi tần ra khỏi cung, ta còn chưa kịp đi tìm nàng thì đã nghe báo rằng Ninh Hân đã đến.
Ta vui mừng. Thầm nghĩ rằng chúng ta đúng là tâm ý tương thông.
Ta giả vờ trầm ngâm, chủ động bắt chuyện với nàng. Nhưng không ngờ khi nghe tin các phi tần sẽ rời cung, nàng liền quay người bỏ đi.
Ta vội vàng đứng dậy ngăn nàng lại.
Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao? Nàng chạy đi đâu thế này?
Kết quả là nàng với đôi mắt đỏ hoe hét lên với ta: "Còn không phải tại ngươi sao! Ngươi đã thích Uyển tỷ, sao còn phải làm khổ những cô gái khác!"
Ta sững sờ.
Ta thích Lâm Uyển?
Nàng liệt kê ra từng bằng chứng.
Ta chỉ biết cười trong bất lực.
Cô gái ngốc nghếch này, nàng hiểu lầm rồi.
Làm sao ta có thể thích người khác chứ.
Người ta yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là nàng.
Nhìn nàng với khuôn mặt đỏ bừng, bối rối, ta không thể kìm lòng mà ôm nàng vào lòng.
Làm sao có người lại đáng yêu đến thế này?
Người đáng yêu như vậy, cuối cùng sẽ thuộc về ta.
Đừng sợ, Ninh Hân của ta.
Ta nhất định sẽ thật dịu dàng, thật dịu dàng, thật dịu dàng với nàng.
Xuân tiêu khổ đoản, nhất khắc thiên kim.
Đôi khi ta tự hỏi, nếu không gặp được nàng, cuộc đời ta sẽ như thế nào?
Sau khi nghĩ xong, ta lại cảm thấy may mắn.
May mắn thay, không có "nếu như."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro