Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn
Chương 10
Hắc Dương Ư Hà
2025-03-23 21:02:20
Khi nhìn thấy Lục Vân Giản, ta sững người.
Ngoài lần ta đến phủ An Vương tìm hắn khi hắn bị thương, thì đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau sau một thời gian dài.
Ngoài trời mưa như trút nước, hắn đứng dưới mưa, không che ô, toàn thân đã ướt đẫm.
"Mau... mau vào trong..."
Ta không kịp suy nghĩ, vội kéo hắn vào phòng, luống cuống tìm đồ để lau người cho hắn.
Nhưng hắn bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ, ta vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trong mắt hắn hiện lên những cảm xúc khó hiểu, sau một lúc, hắn cười nhạt, nói: "Lâu rồi không gặp, ta đến xem ngươi còn sống không."
Ta đứng lặng, chợt nhớ lại đêm đầy sao đó, hắn cũng từng nói những lời tương tự.
Khi ấy ta đã trằn trọc cả đêm vì hắn, không ngờ chỉ là mình đơn phương.
Thế nên cơn giận trong ta bùng lên, ta mỉa mai: "Ngươi cứ yên tâm, trước khi ngươi chết, ta chắc chắn sẽ sống tốt!"
Không ngờ hắn lại cười: "Vậy coi như đã nói xong."
Ta càng thêm khó hiểu: "Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?"
Hồng Trần Vô Định
Ánh mắt hắn lơ đãng, như thể chỉ nói bâng quơ: "Không có gì, chỉ muốn xem ngươi thế nào thôi."
Ta đáp rằng ta vẫn khỏe.
Hắn do dự một lúc, rồi vẫn cười: "Ta nghe nói ngươi hay bị chóng mặt phải không?"
Ta khẽ nhíu mày: "Ai nói vậy?"
Nụ cười trên môi hắn đông cứng lại, ánh mắt hắn đầy lo lắng: "Vậy là thật sao?"
Ta nói qua loa: "Có một chút, chắc do thời tiết ấm lên, cơ thể mệt mỏi thôi."
Môi hắn khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì.
Ta ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, liền đưa tay lên trán hắn: "Ngươi không bị sốt vì dầm mưa đấy chứ."
Hắn gượng cười: "Làm sao có thể."
Cả hai chúng ta đều im lặng, không ai nói thêm gì.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang lên, như nhắc nhở ta, ta vội quay vào trong: "Ta tìm đồ lau cho ngươi."
Hắn lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, ngươi hãy tự bảo trọng."
Nói rồi, hắn quay lưng, biến mất trong màn đêm.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả, ta cảm thấy muốn khóc.
Nhớ lại đêm đó, hắn đứng trước phòng ta dưới bầu trời đầy sao, hỏi ta có muốn làm hòa với hắn không.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi tức giận: Tại sao ta phải làm hòa với hắn chứ?!
13
Những ngày sau đó, ta ở nhà không ra ngoài.
Điều ta không ngờ là cha ta bỗng nhiên cáo bệnh ở nhà.
Nhìn thấy hạ nhân tất bật, ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cha ta nghiêm nghị nói: "Thái tử và An Vương đã đánh nhau rồi!"
Ta chưa kịp hiểu: "Ai thắng?"
Cha ta tức giận hỏi lại: "Con có phải bị ngốc không?"
Ta không muốn cãi với ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe Thúy Nhi kể lại, ta mới biết "đánh nhau" ở đây có nghĩa là đánh trận.
Hoàng thượng đang nằm chờ c.h.ế.t trong cung, nhưng họ đã không thể chờ đợi thêm nữa.
Lúc đó, ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ta hỏi cha, nếu thua thì sẽ ra sao?
Cha ta cũng rất nghiêm trọng: "Thành vương bại khấu, con nghĩ thế nào?"
Cuộc chiến này kéo dài nửa tháng, trong nửa tháng đó, ta sống trong lo lắng không yên.
Không chỉ ta, mà tất cả những ai nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc đều cảm thấy bất an.
Thúy Nhi luôn ở bên ta, liên tục nói: "Hy vọng Thái tử thắng, nếu An Vương thắng thì tiểu thư sẽ gặp rắc rối."
Ta hiểu tại sao nàng lại nghĩ vậy, thứ nhất, trong mắt mọi người, quan hệ giữa ta và Lục Vân Giản vốn dĩ không tốt, thứ hai, ta hiện là vị hôn thê của Thái tử, rõ ràng ta đang đứng về phía Thái tử, nếu An Vương thắng, hắn sẽ không có lý do gì để không trừng phạt ta.
Vì vậy, họ đều hy vọng Thái tử sẽ thắng.
Nhưng nửa tháng sau, tin tức Thái tử qua đời, Hoàng thượng truyền ngôi cho An Vương được lan truyền.
Trong lúc ta còn đang kinh ngạc, thì một phần nào đó trong ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, vị Thái tử mới lên ngôi đã thể hiện sự tàn bạo đối với những người chống đối.
Nghe tin cha ta mang về, phần lớn những người ủng hộ Thái tử đều bị g.i.ế.c hoặc bị lưu đày.
Ngoại trừ tướng quân Lâm Thăng.
An Vương g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng cuối cùng lại không g.i.ế.c Lâm Thăng.
Mọi người đều nói, An Vương không g.i.ế.c Lâm Thăng là vì Lâm Uyển.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng thượng cuối cùng cũng không qua khỏi và băng hà.
Triều thần lấy lý do "quốc không thể một ngày không vua" mà thúc giục hắn lên ngôi, quốc tang được tổ chức đơn giản.
Tiếp theo là bắt đầu luận công ban thưởng.
Nhìn cha ta suốt ngày bận rộn, có thể thấy triều đình đang rất hỗn loạn.
Những người có công với Lục Vân Giản, ngoài việc được thăng chức thì cũng được ban thưởng.
Cha ta vì giữ mình, nên vẫn giữ nguyên vị trí, tiếp tục là Thái phó.
Thái tử đã chết, hôn ước giữa ta và hắn dĩ nhiên không còn giá trị.
Lâm Thăng dẫn Lâm Uyển đi biên cương một năm...
Dù thế nào đi nữa, mọi việc cuối cùng cũng đã ngã ngũ.
Sau đó, theo đề nghị của các triều thần, một cuộc tuyển tú hoành tráng được tổ chức.
Các cô con gái của những người có công lần lượt được đưa vào cung, điều này tất nhiên không có gì bất ngờ.
Điều làm mọi người ngạc nhiên là trong số đó lại có cả ta.
Không chỉ họ, mà chính ta cũng ngạc nhiên.
Nếu xét kỹ, Lục Vân Giản đối đầu với Thái tử, ta là vị hôn thê của Thái tử, về lý thì ta cũng được coi là kẻ thù của hắn.
Thêm vào đó, quan hệ giữa chúng ta trước đây vốn đã không tốt, trừ khi hắn muốn công khai trả thù, ta không nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng ta cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
14
Khi từng mảnh ký ức vụt qua trong tâm trí, ta bất chợt tỉnh dậy và nhận ra mình đã trở về thực tại từ giấc mộng.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn quanh căn phòng trang trí vừa lạ vừa quen, ta biết mình vẫn đang ở trong Thái Hòa Điện.
Ta không khỏi đỏ mặt, dù tự nhận tửu lượng không tệ, nhưng không ngờ chỉ uống một ly đã say, hơn nữa còn say nhanh như vậy.
Ngoài lần ta đến phủ An Vương tìm hắn khi hắn bị thương, thì đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau sau một thời gian dài.
Ngoài trời mưa như trút nước, hắn đứng dưới mưa, không che ô, toàn thân đã ướt đẫm.
"Mau... mau vào trong..."
Ta không kịp suy nghĩ, vội kéo hắn vào phòng, luống cuống tìm đồ để lau người cho hắn.
Nhưng hắn bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ, ta vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trong mắt hắn hiện lên những cảm xúc khó hiểu, sau một lúc, hắn cười nhạt, nói: "Lâu rồi không gặp, ta đến xem ngươi còn sống không."
Ta đứng lặng, chợt nhớ lại đêm đầy sao đó, hắn cũng từng nói những lời tương tự.
Khi ấy ta đã trằn trọc cả đêm vì hắn, không ngờ chỉ là mình đơn phương.
Thế nên cơn giận trong ta bùng lên, ta mỉa mai: "Ngươi cứ yên tâm, trước khi ngươi chết, ta chắc chắn sẽ sống tốt!"
Không ngờ hắn lại cười: "Vậy coi như đã nói xong."
Ta càng thêm khó hiểu: "Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?"
Hồng Trần Vô Định
Ánh mắt hắn lơ đãng, như thể chỉ nói bâng quơ: "Không có gì, chỉ muốn xem ngươi thế nào thôi."
Ta đáp rằng ta vẫn khỏe.
Hắn do dự một lúc, rồi vẫn cười: "Ta nghe nói ngươi hay bị chóng mặt phải không?"
Ta khẽ nhíu mày: "Ai nói vậy?"
Nụ cười trên môi hắn đông cứng lại, ánh mắt hắn đầy lo lắng: "Vậy là thật sao?"
Ta nói qua loa: "Có một chút, chắc do thời tiết ấm lên, cơ thể mệt mỏi thôi."
Môi hắn khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì.
Ta ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, liền đưa tay lên trán hắn: "Ngươi không bị sốt vì dầm mưa đấy chứ."
Hắn gượng cười: "Làm sao có thể."
Cả hai chúng ta đều im lặng, không ai nói thêm gì.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang lên, như nhắc nhở ta, ta vội quay vào trong: "Ta tìm đồ lau cho ngươi."
Hắn lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, ngươi hãy tự bảo trọng."
Nói rồi, hắn quay lưng, biến mất trong màn đêm.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả, ta cảm thấy muốn khóc.
Nhớ lại đêm đó, hắn đứng trước phòng ta dưới bầu trời đầy sao, hỏi ta có muốn làm hòa với hắn không.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi tức giận: Tại sao ta phải làm hòa với hắn chứ?!
13
Những ngày sau đó, ta ở nhà không ra ngoài.
Điều ta không ngờ là cha ta bỗng nhiên cáo bệnh ở nhà.
Nhìn thấy hạ nhân tất bật, ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cha ta nghiêm nghị nói: "Thái tử và An Vương đã đánh nhau rồi!"
Ta chưa kịp hiểu: "Ai thắng?"
Cha ta tức giận hỏi lại: "Con có phải bị ngốc không?"
Ta không muốn cãi với ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe Thúy Nhi kể lại, ta mới biết "đánh nhau" ở đây có nghĩa là đánh trận.
Hoàng thượng đang nằm chờ c.h.ế.t trong cung, nhưng họ đã không thể chờ đợi thêm nữa.
Lúc đó, ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ta hỏi cha, nếu thua thì sẽ ra sao?
Cha ta cũng rất nghiêm trọng: "Thành vương bại khấu, con nghĩ thế nào?"
Cuộc chiến này kéo dài nửa tháng, trong nửa tháng đó, ta sống trong lo lắng không yên.
Không chỉ ta, mà tất cả những ai nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc đều cảm thấy bất an.
Thúy Nhi luôn ở bên ta, liên tục nói: "Hy vọng Thái tử thắng, nếu An Vương thắng thì tiểu thư sẽ gặp rắc rối."
Ta hiểu tại sao nàng lại nghĩ vậy, thứ nhất, trong mắt mọi người, quan hệ giữa ta và Lục Vân Giản vốn dĩ không tốt, thứ hai, ta hiện là vị hôn thê của Thái tử, rõ ràng ta đang đứng về phía Thái tử, nếu An Vương thắng, hắn sẽ không có lý do gì để không trừng phạt ta.
Vì vậy, họ đều hy vọng Thái tử sẽ thắng.
Nhưng nửa tháng sau, tin tức Thái tử qua đời, Hoàng thượng truyền ngôi cho An Vương được lan truyền.
Trong lúc ta còn đang kinh ngạc, thì một phần nào đó trong ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, vị Thái tử mới lên ngôi đã thể hiện sự tàn bạo đối với những người chống đối.
Nghe tin cha ta mang về, phần lớn những người ủng hộ Thái tử đều bị g.i.ế.c hoặc bị lưu đày.
Ngoại trừ tướng quân Lâm Thăng.
An Vương g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng cuối cùng lại không g.i.ế.c Lâm Thăng.
Mọi người đều nói, An Vương không g.i.ế.c Lâm Thăng là vì Lâm Uyển.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng thượng cuối cùng cũng không qua khỏi và băng hà.
Triều thần lấy lý do "quốc không thể một ngày không vua" mà thúc giục hắn lên ngôi, quốc tang được tổ chức đơn giản.
Tiếp theo là bắt đầu luận công ban thưởng.
Nhìn cha ta suốt ngày bận rộn, có thể thấy triều đình đang rất hỗn loạn.
Những người có công với Lục Vân Giản, ngoài việc được thăng chức thì cũng được ban thưởng.
Cha ta vì giữ mình, nên vẫn giữ nguyên vị trí, tiếp tục là Thái phó.
Thái tử đã chết, hôn ước giữa ta và hắn dĩ nhiên không còn giá trị.
Lâm Thăng dẫn Lâm Uyển đi biên cương một năm...
Dù thế nào đi nữa, mọi việc cuối cùng cũng đã ngã ngũ.
Sau đó, theo đề nghị của các triều thần, một cuộc tuyển tú hoành tráng được tổ chức.
Các cô con gái của những người có công lần lượt được đưa vào cung, điều này tất nhiên không có gì bất ngờ.
Điều làm mọi người ngạc nhiên là trong số đó lại có cả ta.
Không chỉ họ, mà chính ta cũng ngạc nhiên.
Nếu xét kỹ, Lục Vân Giản đối đầu với Thái tử, ta là vị hôn thê của Thái tử, về lý thì ta cũng được coi là kẻ thù của hắn.
Thêm vào đó, quan hệ giữa chúng ta trước đây vốn đã không tốt, trừ khi hắn muốn công khai trả thù, ta không nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng ta cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
14
Khi từng mảnh ký ức vụt qua trong tâm trí, ta bất chợt tỉnh dậy và nhận ra mình đã trở về thực tại từ giấc mộng.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn quanh căn phòng trang trí vừa lạ vừa quen, ta biết mình vẫn đang ở trong Thái Hòa Điện.
Ta không khỏi đỏ mặt, dù tự nhận tửu lượng không tệ, nhưng không ngờ chỉ uống một ly đã say, hơn nữa còn say nhanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro