Nữ Phụ Bị Cộng Đồng Mạng Đeo Bám
Chương 11
Hoắc Lão Thực
2025-03-18 20:48:14
Chỉ hai ngày sau, tôi làm việc cả ngày xong trở về nhà.
Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy bên trong ồn ào huyên náo, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng dỗ trẻ con.
Đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến huyệt thái dương tôi giật liên hồi.
Tủ quần áo của tôi bị mở toang, bên trong bị lục tung, quần áo vứt vương vãi khắp nơi.
Chiếc khăn trùm đầu mới mua bị ném xuống đất, trên đó còn hằn rõ dấu chân đen sì.
Dưới bếp, vỏ trứng vỡ vứt đầy sàn.
Linh cảm chẳng lành, tôi vội chạy đến tủ quần áo. Quả nhiên, hơn hai mươi quả trứng tôi cất kỹ bên trong đã biến mất không dấu vết.
Trong chiếc hộp thiếc còn chưa kịp đậy nắp, bột mạch nha cũng chỉ còn lại một nửa.
Quan trọng nhất là bốn mươi đồng tôi dành dụm bấy lâu, cùng với mấy phiếu lương thực, cũng không thấy đâu!
Nhà tôi bị trộm đột nhập à?
Nhìn sang chiếc giường sưởi tôi vừa mới quét dọn sáng nay, chỗ nào cũng đầy dấu chân và vụn đất.
Hai ông bà già đang ngồi xếp bằng trên đó, giày cũng không buồn cởi, vẻ mặt hiền từ trêu đùa đứa trẻ.
Thẩm Hoài Xuyên và Lâm Vãn Vãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, chẳng khác nào một gia đình thực sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không, đúng ra là họ vốn chính là một gia đình.
Nhưng mà, cả nhà các người đến nhà tôi làm gì?!
Tôi tức đến mức môi run rẩy:
“Ai cho phép mấy người động vào đồ của tôi?!”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lúc này, cả nhà họ mới để ý đến tôi.
Hai ông bà già hừ lạnh một tiếng, mặt đầy bất mãn nhìn tôi:
“Hoài Xuyên, đây là cô gái tốt bụng mà con nói à? Mẹ thấy cũng chẳng ra sao!”
“Chỉ ăn một chút đồ của nó thôi mà cũng dám bày sắc mặt với chúng ta? Đúng là không biết phép tắc! Nếu không chịu sửa đổi, mẹ không đồng ý cho nó bước vào cửa nhà họ Thẩm!”
Thẩm Hoài Xuyên vội vàng dỗ dành:
“Ba mẹ đừng nóng, Tri Ý vốn là cô gái lương thiện, chỉ là nhất thời hồ đồ, ba mẹ đừng chấp với cô ấy. Để con bảo cô ấy xin lỗi hai người ngay.”
Nói rồi, anh ta điên cuồng nháy mắt ra hiệu với tôi.
“Em có thái độ gì vậy? Dù gì ba mẹ anh cũng là trưởng bối của em, lặn lội từ thành phố về quê để dưỡng bệnh, tiện thể giúp em chăm con, em biếu chút đồ ăn chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Tôi: …!
Tôi run rẩy giơ tay chỉ thẳng vào mặt bọn họ:
“Đừng có bôi nhọ tôi! Tôi còn chưa lấy chồng, lấy đâu ra con mà cần họ chăm giúp?!”
“Mau dọn dẹp sạch sẽ căn nhà cho tôi, đền lại tất cả những thứ mấy người đã làm hỏng, còn nữa, trả hết tiền và phiếu lương thực của tôi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro