Nữ Phụ Ác Độc Sức Trâu Theo Đuổi Nam Chính Ngôn Tình
Chương 6
Zhihu
2025-03-28 06:34:59
15
Về đến nhà thì trời đã tối hẳn.
Tôi sống ở khu dân cư cũ, chỗ đậu xe rất căng thẳng.
Cố Cẩn Tri đành phải đỗ xe ở ngoài khu, lấy ô ra, đi bộ đưa tôi vào trong khu.
Tôi tốt bụng nói: "Thật ra đưa đến cổng khu là được rồi, đoạn đường này tôi tự đi được."
Cố Cẩn Tri chuyên tâm nhìn đường, thuận miệng nói:
"Trời tối rồi, không an toàn, đã nói đưa cô về nhà thì phải đảm bảo cô vào đến tận cửa."
Tôi có hơi bất ngờ.
Sao lại nhiệt tình vậy?
Quả nhiên lời đồn không đáng tin.
Đến dưới lầu, tôi nói:
"Vai anh ướt hết rồi, hay là lên nhà, tôi tìm khăn cho anh lau nhé?"
Chỉ cần anh ta lên nhà, không có ai khác, chúng tôi có thể kéo kéo đẩy đẩy rồi!
Hệ thống chế nhạo.
"Cô để ý đến nghệ thuật ngôn ngữ chút đi, quyến rũ trắng trợn thế này, anh ta theo cô lên mới lạ."
Cố Cẩn Tri nhìn tôi mấy giây với ánh mắt sâu thẳm, rồi đột nhiên bật cười.
"Được thôi, vậy thì cảm ơn cô."
Hệ thống: "...... Nhưng mà nghĩ lại thì..."
16
Lên lầu, tôi mời Cố Cẩn Tri ngồi xuống sofa, còn mình thì đi tìm khăn mới.
Tôi nói: "Để tôi lau cho anh."
Vừa nói, tay tôi đã đặt lên vai anh ta, giả vờ lau lau.
Cố Cẩn Tri không né tránh, cũng không nói gì.
Chỉ lạnh lùng nhìn tay tôi di chuyển xuống dưới.
Tôi cố nhịn sự xấu hổ tột độ, kéo cổ áo anh ta.
Cố Cẩn Tri đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh như băng giá.
"Hứa Ý Hoan, cô đang quyến........"
Cố Cẩn Tri vừa nói, tôi liền căng thẳng.
Một chút không khống chế được lực đạo ———————.
Áo sơ mi bung cúc, rách toạc ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không một chút phòng bị, tôi nhìn thấy n.g.ự.c trắng nõn và cơ bụng đẹp như tạc tượng của Cố Cẩn Tri.
Cố Cẩn Tri: "..."
Tôi: "!!!"
17
Trong phòng im lặng một hồi lâu.
Cố Cẩn Tri cười lạnh một tiếng: "Hứa Ý Hoan, cô có dám nhìn thẳng vào mắt tôi không?"
Tôi bật người một cái, nhảy sang góc sofa bên kia, cúi gằm mặt xuống.
"Không dám, không dám."
Tôi nghe thấy Cố Cẩn Tri hít sâu một hơi.
"Giá chiếc áo sơ mi này là ———————"
Tôi mong chờ: "Chín bảng mười lăm pence?"
"Ba mươi tám nghìn tệ. Nhân dân tệ."
Đây là cái giá mà tôi không thể đền nổi.
Thế là tôi lớn tiếng kêu lên: "Áo sơ mi gì mà đắt thế, anh lừa tôi à?"
"Đồ đặt may riêng."
Khó trách sờ vào mềm mại như vậy.
Tôi nghẹn lời: "…………… Hay là, tôi viết giấy nợ cho anh nhé?"
Cố Cẩn Tri nhíu mày.
"Cô không phải là minh tinh sao? Đến ba mươi tám nghìn tệ cũng không có?"
"Không có ạ."
Tôi vừa đếm ngón tay vừa tính toán cho anh ta nghe.
"Anh xem này, tôi chỉ là một nghệ sĩ hạng ba mươi tám, làm gì có công việc tốt nào?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Hơn nữa tiền cát-xê ít ỏi như vậy, công ty còn lấy đi một phần. Chưa kể bình thường còn phải tham gia sự kiện, đi thảm đỏ các kiểu, phải thuê quần áo, thuê trang sức, lo trang điểm, làm gì còn tiền dư?"
Cố Cẩn Tri im lặng một lát.
"Thôi bỏ đi, cứ vậy đi, tôi về trước đây, cô nhớ đóng cửa cẩn thận, nghỉ ngơi sớm đi."
Đi được vài bước, anh ta lại như nhớ ra điều gì đó, dừng lại, hơi nghiêng đầu.
"Hứa Ý Hoan."
"Dạ?"
"Tôi chỉ chấp nhận sự theo đuổi nghiêm túc. Cái kiểu mập mờ tán tỉnh kia không phải phong cách của tôi."
"Với lại, bớt ăn protein đi. Cô khỏe lắm rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro