Chương 9
慕西baby
2025-03-12 08:45:21
Tôi kéo vali quay lại thì nhìn thấy Diệp Cẩn Sâm, người này không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
"Cậu chủ." Tôi cười tươi chào anh.
Những gì tôi vừa nói, nhất định anh cũng nghe được.
Diệp Cẩn Sâm gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi."
"Cảm ơn cậu chủ!"
Tôi bước lên chiếc xe sang trọng của Diệp Cẩn Sâm mà không e dè gì. Tuy nhiên, trên đường đi, Diệp Cẩn Sâm liếc nhìn tôi vài lần, có vẻ như có điều muốn nói.
"Sau này có lẽ sẽ không gặp lại cậu chủ nữa..."
"Cậu không còn là quản gia của tôi nữa, không cần phải gọi tôi như vậy."
“Ồ.” Tôi mím môi, mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh…Anh Diệp.”
Sau một thời gian làm việc ở đây, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ Diệp Cẩn Sâm. Đến tận lúc tôi nghỉ việc thì anh ấy vẫn lại đưa thêm cho tôi 500.000 tệ.
“Không cần, cậu xứng đáng với tất cả những gì tôi cho cậu.” Anh quay lại nhìn tôi hỏi: “Sau khi về quê, cậu có dự định gì không?”
"Anh Diệp, số tiền anh đưa cho tôi đủ để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Tuy chỗ chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, không thể kiếm được nhiều tiền nhưng có thể kiếm được phần nào chi phí trang trải cuộc sống."
"Thế thì tốt rồi."
Một lúc lâu cũng không nghe thấy anh nói gì. Ngay lúc tôi tưởng anh sẽ giữ im lặng mãi, lại nghe thấy anh ngập ngừng hỏi: “Cậu… cái đó… cậu như vậy… người nhà của cậu có biết không?”
"Tôi chưa hiểu?"
"Đó là...chuyện cậu đã nói tối qua."
"Chuyện đó?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chuyện gì nhỉ?
Diệp Cẩn Sâm nhẹ nhàng thở dài, "Cậu thích đàn ông... Người nhà cậu có biết không?"
"..."
Quả nhiên không thể nói dối được mà!
May là tôi đã xin nghỉ việc, nếu còn ở lại, chắc chắn Diệp Cẩn Sâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi một khi anh phát hiện ra tôi lừa dối anh.
"À thì, gia đình em... khá cởi mở với chuyện này."
Diệp Cẩn Sâm nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Vậy thì tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
33.
Đến lúc thật sự phải nói lời chia tay, tôi mới phát hiện trong lòng mình... có chút bất đắc dĩ khi phải rời xa Diệp Cẩn Sâm. Ông chủ này quá dễ mến và tốt bụng. Tôi nghĩ rằng sau này tôi sẽ không bao giờ quên được anh.
Lý giải cho cảm giác hiện tại, tôi cho rằng là do mình đã quá quen với việc ở bên anh. Cảm giác này chắc cũng giống như một người tri kỷ gắn bó bên nhau đã lâu, ngày chia tay sẽ luôn có cảm giác không muốn buông tay.
Trái tim con người đâu phải sắt đá. Nếu nói tôi không cảm thấy buồn khi chia tay Diệp Cẩn Sâm thì tôi thực sự vô tâm quá rồi!
Một tuần trôi qua, đôi lúc tôi vẫn có cảm giác “nhớ” Diệp Cẩn Sâm nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi đã không liên lạc với anh. Anh cũng không có chuyện gì tìm tôi.
Thật ra chúng tôi cũng không có quá nhiều liên quan đến nhau. Anh bận việc của anh, còn tôi bận việc của tôi. Sau môt thời gian chắc mọi thứ sẽ ổn hơn.
Tuy nhiên, mười ngày,...nửa tháng, rồi một tháng...Tôi chợt phát hiện ra một sự thật mà tôi không thể phủ nhận:
Tôi thế mà nhớ Diệp Cẩn Sâm rồi!
34.
Đó là kiểu tự nhiên tôi bất chợt nhớ tới anh, còn tưởng tưởng ra mình gặp anh, cứ như thể tôi bị ma ám vậy. Trước đây, ngoại trừ lúc anh đi công tác, ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh, tôi không ngờ rằng có một ngày tôi lại nhớ anh…Trước khi chuyện này xảy ra, tôi nghĩ nó chẳng bao giờ có thể xảy đến với mình.
Tôi ở bên cạnh và phục vụ anh hết lòng, trước hết là vì tiền của anh, thứ hai là nhân cơ hội tận hưởng cảm giác ngắm trai đẹp miễn phí mỗi ngày. Rốt cuộc, ai lại có thể cưỡng lại sức hút của mỹ nam ngay trước mắt chứ?
Tuy nhiên, đối với tôi, Diệp Cẩn Sâm dù có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là một “hình mẫu lý tưởng” mà thôi. Có lẽ, nếu một ngày nào đó tôi gặp may mắn, tôi có có được anh chăng?
Và Diệp Cẩn Sâm luôn chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi thực sự... đã yêu nhân vật hư cấu này rồi!
35.
Thứ bảy, em gái tôi, Diệp Châu không phải đến trường. Bình thường em ấy học và ở lại ký túc xá trong trường, thứ bảy hàng tuần mới trở về nhà. Buổi tối, tôi đưa em ấy đến con phố chợ đêm nổi tiếng nhất thị trấn.
"Chị à, chỗ này có một quán có đồ ăn rất ngon." Diệp Châu rất thông thuộc nơi này, em ấy dẫn đường cho tôi. Chúng tôi trò chuyện trong khi ăn.
“Chị và chị Văn Thanh đang định mở một quán bán thịt nướng ở đây.”
"Chị Văn Thanh sao?"
Văn Thanh là bạn thân từ nhỏ của nguyên chủ, cô ấy không có việc làm nhưng lại rất đam mê nấu nướng các loại món ăn ngon. Tính tình cô ấy hiền lành, tốt bụng và rất chăm chỉ. Thật sự là một đối tác tốt.
Tôi cũng đã có suy nghĩ tìm việc ở đây, tuy nhiên việc làm ở thị trấn khó tìm và lương không cao. Vì thế nên tôi dự định bắt đầu kinh doanh.
Tôi bắt tay vào tiến hành từng bước một, trước tiên là tìm chỗ bầy gian hàng và khảo sát chợ trước.
“Tớ sẽ cung cấp toàn bộ kinh phí ban đầu, sau này lợi nhuận sẽ chia 50-50 cho bọn mình. Ngoài hai đứa mình ra, tớ nghĩ chúng ta sẽ nhờ thêm hai cô phụ việc nữa.”
Văn Thanh gật đầu: “Chỉ cần cậu thích là được, mọi việc đêu nghe theo cậu.”
"Cậu chủ." Tôi cười tươi chào anh.
Những gì tôi vừa nói, nhất định anh cũng nghe được.
Diệp Cẩn Sâm gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi."
"Cảm ơn cậu chủ!"
Tôi bước lên chiếc xe sang trọng của Diệp Cẩn Sâm mà không e dè gì. Tuy nhiên, trên đường đi, Diệp Cẩn Sâm liếc nhìn tôi vài lần, có vẻ như có điều muốn nói.
"Sau này có lẽ sẽ không gặp lại cậu chủ nữa..."
"Cậu không còn là quản gia của tôi nữa, không cần phải gọi tôi như vậy."
“Ồ.” Tôi mím môi, mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh…Anh Diệp.”
Sau một thời gian làm việc ở đây, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ Diệp Cẩn Sâm. Đến tận lúc tôi nghỉ việc thì anh ấy vẫn lại đưa thêm cho tôi 500.000 tệ.
“Không cần, cậu xứng đáng với tất cả những gì tôi cho cậu.” Anh quay lại nhìn tôi hỏi: “Sau khi về quê, cậu có dự định gì không?”
"Anh Diệp, số tiền anh đưa cho tôi đủ để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Tuy chỗ chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, không thể kiếm được nhiều tiền nhưng có thể kiếm được phần nào chi phí trang trải cuộc sống."
"Thế thì tốt rồi."
Một lúc lâu cũng không nghe thấy anh nói gì. Ngay lúc tôi tưởng anh sẽ giữ im lặng mãi, lại nghe thấy anh ngập ngừng hỏi: “Cậu… cái đó… cậu như vậy… người nhà của cậu có biết không?”
"Tôi chưa hiểu?"
"Đó là...chuyện cậu đã nói tối qua."
"Chuyện đó?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chuyện gì nhỉ?
Diệp Cẩn Sâm nhẹ nhàng thở dài, "Cậu thích đàn ông... Người nhà cậu có biết không?"
"..."
Quả nhiên không thể nói dối được mà!
May là tôi đã xin nghỉ việc, nếu còn ở lại, chắc chắn Diệp Cẩn Sâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi một khi anh phát hiện ra tôi lừa dối anh.
"À thì, gia đình em... khá cởi mở với chuyện này."
Diệp Cẩn Sâm nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Vậy thì tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
33.
Đến lúc thật sự phải nói lời chia tay, tôi mới phát hiện trong lòng mình... có chút bất đắc dĩ khi phải rời xa Diệp Cẩn Sâm. Ông chủ này quá dễ mến và tốt bụng. Tôi nghĩ rằng sau này tôi sẽ không bao giờ quên được anh.
Lý giải cho cảm giác hiện tại, tôi cho rằng là do mình đã quá quen với việc ở bên anh. Cảm giác này chắc cũng giống như một người tri kỷ gắn bó bên nhau đã lâu, ngày chia tay sẽ luôn có cảm giác không muốn buông tay.
Trái tim con người đâu phải sắt đá. Nếu nói tôi không cảm thấy buồn khi chia tay Diệp Cẩn Sâm thì tôi thực sự vô tâm quá rồi!
Một tuần trôi qua, đôi lúc tôi vẫn có cảm giác “nhớ” Diệp Cẩn Sâm nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi đã không liên lạc với anh. Anh cũng không có chuyện gì tìm tôi.
Thật ra chúng tôi cũng không có quá nhiều liên quan đến nhau. Anh bận việc của anh, còn tôi bận việc của tôi. Sau môt thời gian chắc mọi thứ sẽ ổn hơn.
Tuy nhiên, mười ngày,...nửa tháng, rồi một tháng...Tôi chợt phát hiện ra một sự thật mà tôi không thể phủ nhận:
Tôi thế mà nhớ Diệp Cẩn Sâm rồi!
34.
Đó là kiểu tự nhiên tôi bất chợt nhớ tới anh, còn tưởng tưởng ra mình gặp anh, cứ như thể tôi bị ma ám vậy. Trước đây, ngoại trừ lúc anh đi công tác, ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh, tôi không ngờ rằng có một ngày tôi lại nhớ anh…Trước khi chuyện này xảy ra, tôi nghĩ nó chẳng bao giờ có thể xảy đến với mình.
Tôi ở bên cạnh và phục vụ anh hết lòng, trước hết là vì tiền của anh, thứ hai là nhân cơ hội tận hưởng cảm giác ngắm trai đẹp miễn phí mỗi ngày. Rốt cuộc, ai lại có thể cưỡng lại sức hút của mỹ nam ngay trước mắt chứ?
Tuy nhiên, đối với tôi, Diệp Cẩn Sâm dù có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là một “hình mẫu lý tưởng” mà thôi. Có lẽ, nếu một ngày nào đó tôi gặp may mắn, tôi có có được anh chăng?
Và Diệp Cẩn Sâm luôn chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi thực sự... đã yêu nhân vật hư cấu này rồi!
35.
Thứ bảy, em gái tôi, Diệp Châu không phải đến trường. Bình thường em ấy học và ở lại ký túc xá trong trường, thứ bảy hàng tuần mới trở về nhà. Buổi tối, tôi đưa em ấy đến con phố chợ đêm nổi tiếng nhất thị trấn.
"Chị à, chỗ này có một quán có đồ ăn rất ngon." Diệp Châu rất thông thuộc nơi này, em ấy dẫn đường cho tôi. Chúng tôi trò chuyện trong khi ăn.
“Chị và chị Văn Thanh đang định mở một quán bán thịt nướng ở đây.”
"Chị Văn Thanh sao?"
Văn Thanh là bạn thân từ nhỏ của nguyên chủ, cô ấy không có việc làm nhưng lại rất đam mê nấu nướng các loại món ăn ngon. Tính tình cô ấy hiền lành, tốt bụng và rất chăm chỉ. Thật sự là một đối tác tốt.
Tôi cũng đã có suy nghĩ tìm việc ở đây, tuy nhiên việc làm ở thị trấn khó tìm và lương không cao. Vì thế nên tôi dự định bắt đầu kinh doanh.
Tôi bắt tay vào tiến hành từng bước một, trước tiên là tìm chỗ bầy gian hàng và khảo sát chợ trước.
“Tớ sẽ cung cấp toàn bộ kinh phí ban đầu, sau này lợi nhuận sẽ chia 50-50 cho bọn mình. Ngoài hai đứa mình ra, tớ nghĩ chúng ta sẽ nhờ thêm hai cô phụ việc nữa.”
Văn Thanh gật đầu: “Chỉ cần cậu thích là được, mọi việc đêu nghe theo cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro