Như Ý Cô Nương

Chương 7

Vệ Vũ

2025-03-01 19:53:13

14



Má Triệu dù sao cũng là người lăn lộn trong chốn phong nguyệt, miệng lưỡi vô cùng lanh lợi.



Má trước tiên nói với Giang Dung Cẩn rằng, chuyện này không hợp với quy củ của Hồng Túy Lâu, nên tuyệt đối không thể được.



Sau khi sắc mặt Giang Dung Cẩn trầm xuống, má lại dịu giọng, tỏ ý nếu thêm chút ngân lượng nữa, có lẽ có thể thu xếp.



Má thậm chí còn nói với Giang Dung Cẩn rằng, có vị quý khách khác cũng muốn mua Như Ý cô nương, khiến Giang Dung Cẩn càng thêm căng thẳng.



Cuối cùng, sau khi Giang Dung Cẩn nâng giá lên gấp năm lần ban đầu, má Triệu rốt cuộc cũng mềm lòng đồng ý.



Má rơm rớm nước mắt, để lộ hai vệt phấn trắng loang lổ trên má, trông vô cùng chân thành tha thiết: "Hầu gia, thực ra không phải vì tiền đâu, mà là vì nhìn ra được tấm lòng của ngài đối với Như Ý cô nương."



Má Triệu vừa lau nước mắt vừa tiễn Giang Dung Cẩn đi, sau đó ôm khư khư ngân phiếu chạy về phòng, sai người đến ngân hàng đổi hết ngân lượng ra, tối nay má nhất định phải ngủ trên đống ngân lượng mới được.



Ta cũng rất vui.



Má Triệu vui vì kiếm được một khoản tiền lớn.



Còn ta vui vì, Hầu phủ chi ra một khoản tiền lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến một số người.



15



Quả nhiên, tối đó, cả Kinh thành đều xôn xao vì một tin bát quái lớn.



Chính thất Hầu phủ, Tạ Yên dẫn người xông thẳng vào Hồng Túy Lâu.



"Không hay rồi, cô nương mau trốn đi..."



Tiểu Duệ xông vào báo tin cho ta, nhưng ngay sau đó đã bị người ta đạp văng ra.



Đó là một mụ già béo ú, ăn vận lòe loẹt, khuôn mặt phì nộn hằm hằm sát khí.



Ta ngước mắt nhìn.



Ồ, người quen cũ.



Người này không phải Trương thị thì là ai.



Chắc là sau khi Trương Yên Nhi gả vào Hầu phủ, lại lấy danh nghĩa nhũ mẫu đón Trương thị đến.



Trương thị dẫn đầu, phía sau là một đám nô bộc, bọn họ vây quanh người chính là Hầu phủ chủ mẫu, Đại tiểu thư Tạ gia – Tạ Yên.



Đương nhiên, thân phận thật sự của ả là Trương Yên Nhi.



Có thể thấy, Trương Yên Nhi lúc mới trở thành ta đã cố gắng gồng mình lên, lâu dần, trong cách ăn mặc trang điểm đã quay về gu thẩm mỹ vốn có của ả.



Một thân váy dài màu hồng đào, khoác áo ngoài màu đỏ  gạch.



Áo thêu hoa hải đường, trên đầu cài trâm hoa mẫu đơn.



Cổ tay và cổ đều đeo vòng vàng, thêm vào đó là chỉ vàng thêu trên áo, mỗi khi cử động cả người đều lấp lánh.



"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta liếc mắt một cái đã vội dời đi.



Quê mùa quá thể.



Chỉ thiếu mỗi việc xăm năm chữ "Bà đây không thiếu tiền" lên trán nữa thôi.



Trương Yên Nhi không biết ta đang xấu hổ thay ả, còn tưởng ta dời mắt là biểu hiện của sự chột dạ, lập tức tiến lên, giơ tay chỉ thẳng vào mũi ta.



"Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Hầu gia mà ngươi cũng dám quyến rũ!"



Ta lại bắt đầu mắc chứng bệnh xấu hổ thay người khác rồi.



Phải biết rằng, các phu nhân quý tộc ở Kinh thành không ai muốn chồng mình nạp thiếp cả.



Nhưng mọi người đều phải giữ bộ mặt hiền lương độ lượng, dù sau lưng có đấu đá sống chết, thủ đoạn gì cũng dám dùng, ngoài mặt vẫn phải hòa khí vui vẻ.



Dù sao đối với nhà quyền thế mà nói, thể diện mới là quan trọng nhất.



Trương Yên Nhi trực tiếp dẫn người xông thẳng đến Hồng Túy Lâu, làm mất mặt Hầu phủ và Tạ gia.



Nhưng thì sao chứ? Đây chính là điều ta cần.



Mỉm cười nhìn Trương Yên Nhi, ta chậm rãi nói: "Phu nhân, không có bằng chứng thì không thể nói bừa được, ta và Hầu gia trong sạch, chỉ là quan hệ người đàn gảy kẻ đàn nghe mà thôi. Phu nhân bây giờ nói ta quyến rũ ngài ấy, vừa là vũ nhục ta, cũng là vũ nhục Hầu gia đấy."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trương Yên Nhi thấy ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, càng thêm tức giận.



"Miệng lưỡi cứng rắn thế, xem ra là thiếu đòn."



"Người đâu, tát miệng nó cho ta!"



Hai mụ già lập tức một trái một phải đè chặt ta lại.



Ta giãy giụa: "Phu nhân, giữa thanh thiên bạch nhật, phu nhân đánh người cũng phải cho một cái lý do chứ."



Như nghe được chuyện cười nực cười nhất trên đời, Trương Yên Nhi cười ha hả.



"Lý do?"



"Ta là Hầu phủ phu nhân, Đại tiểu thư Tạ gia, ngươi chỉ là một con nô tỳ hèn mọn."



"Ta đánh ngươi còn cần lý do sao?"



Xem kìa, rất nhiều người khi còn là kẻ yếu, thì gào thét bất công.



Nhưng khi bọn họ có cơ hội leo lên vị trí cao hơn, sự ức h.i.ế.p của bọn họ đối với kẻ yếu thậm chí còn tàn bạo hơn.



Ta bị đám nô bộc đè chặt, Trương thị tiến lên, giơ tay định cho ta một bạt tai.



Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.



"Khoan đã."





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Như Ý Cô Nương

Số ký tự: 0