Như Châu Tựa Bảo

Chương 10

Ngâm Tinh

2025-03-12 22:16:25

Một ánh sáng lạnh lẽo hiện lên. 

Định thần lại, chỉ thấy một thanh Tú Xuân Đao gác lên cổ hắn.

Hoắc đại nhân cười lạnh nói: “Như thế nào? Người của ta cũng dám đoạt, hay là ta thật sự mời ngươi vào Chiêu Ngục nhé!”

Ta là người của hắn ư?

Ta kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, nhưng sắc mặt của hắn bình tĩnh, không có chỗ nào không ổn cả.

Nguỵ Cảnh Hoa vốn có chút điên cuồng đến giờ lập tức tỉnh táo lại, mỉa mai cười: “Quả nhiên các ngươi đã sớm có tư tình. Hừ, ngay giữa ban ngày g.i.ế.c hại quan viên thượng kinh, tội danh này Hoắc Chiêu ngươi gánh nổi không?”

Hoắc đại nhân cười nhạo: “Quan viên thượng kinh c.h.ế.t trong tay Hoắc mỗ rất nhiều, thêm Nguỵ đại nhân cũng không sao.”

Khuôn mặt của Nguỵ Cảnh Hoa tái nhợt, nhìn về ta xin giúp đỡ.

Ta lôi ống tay áo của Hoắc đại nhân: “Hoắc đại nhân, thả hắn đi!”

Trong mắt Hoắc đại nhân đọng lại băng sương, bỏ đao khỏi cổ Nguỵ Cảnh Hoa.

Trong mắt Nguỵ Cảnh Hoa vui vẻ: “Như Châu, ta biết muội vẫn quan tâm ta, thích ta, chúng ta…”

“Nguỵ đại nhân hiểu lầm rồi!” Ta ngắn lời hắn, “Không phải là quan tâm ngài, mà không muốn Hoắc đại nhân gặp thêm phiền toái.”

Hắn đứng im tại chỗ, giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng.

Ta thi lễ với Hoắc đại nhân: “Hôm nay xin nhờ Hoắc đại nhân chứng kiến, hôn ước của dân nữ cùng với Nguỵ Cảnh Hoa phá bỏ đi, sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau nữa. Sau này nếu hắn dám huỷ thanh danh của ta, cho dù chịu ba mươi trượng, dân nữ cũng sẽ gõ trống Đăng Văn để tố cáo.”

Cuối cùng, đáy mắt của Hoắc đại nhân mới có một tia vui vẻ.

Hắn nâng ta dậy: “Được, Phương Tiến, đưa tin cho tri phủ đại nhân, bảo hắn sau này nhớ đừng nghe lời tiểu nhân, làm sai án.”

Sau đó liếc nhìn Nguỵ Cảnh Hoa: “Nguỵ đại nhân nghe rõ chưa? Người đâu, tiễn khách!”

13.

Nguỵ Cảnh Hoa lại không tới tìm ta nữa.

Nhưng chuyện tân nương của Nguỵ gia đào hôn lại ầm ĩ ở thượng kinh, không ít người đồng tình với Nguỵ Cảnh Hoa, mắng tân nương tử có mắt không tròng, nói là chắc chắn hành vi của nàng không tốt, cùng người tư bôn. 

Kết quả khong đến hai ngày, các rạp hát ở kinh thành đều hát xướng một vở kịch nữ tử chân tình không màng gian nguy ngàn dặm đi cứu hôn phu, ai ngờ là bị hắn lừa đối. 

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Ở kinh thành làm gì có ai là không rõ, đều rõ ràng đây là đang nói về Nguỵ Cảnh Hoa, vừa xem kịch vừa mắng hắn đáng đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một tháng sau, công việc của Nguỵ Cảnh Hoa thay đổi, bị điều đến một huyện hẻo lánh làm quan, trước khi đi hắn có lời muốn ăn trứng vịt muối do ta làm một lần.

Trùng hợp, có một vại sắp xong.

Nhưng ta còn chưa lên tiếng, Hoắc đại nhân đã đè lại nắp vại, lạnh mặt nói: “Vại này ta muốn!”

Đối với ta, hắn rất ít khi mạnh mẽ như vậy. 

Ta hiểu rõ hắn, rũ mắt cười nói: “Vốn cũng không định đưa cho người khác.”

Đáy mắt hắn như có ý cười, giống như ánh mặt trời đầu đông, khiến cho trong lòng ta cảm thấy ấm áp, lại cũng khiến ta cảm thấy khổ sở một chút.

“Đại nhân, ta muốn về Cao Châu.”

Ý cười trong mắt hắn bị dập tắt.

Ngực của ta cảm thấy hơi đau, lại vẫn nói: “Nhờ có ân tình của đại nhân, trả lại trong sạch cho Tiết gia ta, ta muốn trở về Cao Châu để hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, làm cho trứng vịt muối của chúng ta nổi danh khắp thiên hạ.”

“Chuyện này ở thượng kinh cũng có thể làm, không nhất định phải trở về.” Hắn nói.

Ta lắc đầu: “Những lời đồn ở kinh sư rất nhiều, ta không muốn đại nhân trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của người khác chỉ vì ta.”

Chuyện của ta cùng với Nguỵ Cảnh Hoa ở kinh thành tạo nên không ít phong ba, không ít người đều đang đoán người muốn minh oan cho ta là ai, giữa ta và hắn có tình ý gì không thể cho người khác biết. Ta ở lại kinh thành thế nào cũng bị người khác nhận ra, đến lúc đó không biết phải làm thế nào.

“Ta không để bụng.”

“Nhưng ta để ý.” Ta nhìn về phía hắn, “Trong lòng ta, đại nhân giống như gió mát trăng thanh, ta cũng muốn bảo hộ điều đó.”

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Có một chút tấm lòng, được miêu tả sinh động, rồi lại trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Rốt cuộc, hắn giấu đi tâm trạng cuồn cuộn trong đáy mắt, trầm giọng nói: “Được!”

Ngoài phòng ánh sáng ấm áp, nhưng hình dáng cao lớn thẳng tắp kia, lại có vẻ cô tịch.

Ngực ta có cảm giác đau âm ỉ, lần đầu tiên dũng cảm như vậy. 

Ta ôm lấy hắn: “Đại nhân, ta sẽ rất nhanh trở lại, nếu lúc đó đại nhân vẫn cần ta…”

Một đôi cánh tay vô cùng mạnh mẽ ôm lấy ta: “Được, ta chờ nàng.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Như Châu Tựa Bảo

Số ký tự: 0