Chương 5
Lý Yểm Ly
2025-03-31 08:00:37
Hôm đó, hoàng hậu đã cho người triệu tập rất nhiều thái y trong cung, nhưng không một ai dám cả gan chữa trị cho Phó ma ma.
Đến khi bà ấy cuối cùng cũng tỉnh lại, hoàng hậu ôm mặt khóc nức nở: "Ma ma, ta sẽ đưa người ra khỏi cung, ma ma... xin người đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa."
Phó Ma ma vừa lắc đầu, vừa yếu ớt gọi tên nàng: "Minh Châu... con làm sao bây giờ... Đại cô nương của ta ơi..."
Họ khóc lóc rất lâu, cũng không biết hoàng hậu đã cầu xin hoàng thượng thế nào.
Tóm lại, ngày hôm sau, nàng đã đưa Phó ma ma ra khỏi cung.
Ngày hôm đó, hoàng hậu liền cáo bệnh.
Phượng ấn quản lý hậu cung cũng được giao cho Minh phi.
Mùa đông mưa phùn, Hạ Mãn cũng hiếm khi giữ được vẻ hoạt bát thường ngày,
Thư Uẩn im lặng nhìn những giọt mưa tí tách rơi trên mái ngói.
Còn trong lòng ta, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bã, xót xa khó tả.
Bên cạnh hoàng hậu nương nương, tất cả mọi người đều đã rời đi.
Nàng chỉ còn lại một mình Vân Lai bên cạnh.
"Ta? Nương nương, Vân Lai ở lại với thần thiếp không hợp lắm đâu ạ."
Ta kinh ngạc đến mức đặt vội chén trà xuống, ngước mắt nhìn hoàng hậu.
Chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng rồi, hoàng hậu cho người mời ta đến cung.
Ta không ngờ, vừa mở miệng, nàng đã muốn Vân Lai sau này hầu hạ ta.
Vân Lai đôi mắt đỏ hoe, khẽ đỡ hoàng hậu đi tới.
Nàng ấy gầy đi trông thấy, trong phòng than lửa được đốt rất nhiều, nhưng nàng ấy vẫn phải khoác thêm một chiếc áo choàng dày cộm.
"Không phải bây giờ," Nàng khẽ lắc đầu, "Là đợi đến khi ta đi rồi."
"Phúc Vinh? Ta có thể gọi muội như vậy không?"
Ta khẽ gật đầu, nàng liền nở một nụ cười nhạt: "Ngay từ lần đầu gặp muội, ta đã cảm thấy muội rất giống muội muội của ta.”
“Nó mới mười mấy tuổi, hoạt bát hơn muội một chút. Chỉ là từ khi ta vào cung, rất khó có cơ hội gặp mặt. Nhìn thấy muội, lại nảy sinh vài phần thân thiết."
Nói xong một tràng dài như vậy, nàng lại che miệng ho khan vài tiếng: "Những ngày này, ta luôn suy nghĩ xem còn có chuyện gì chưa sắp xếp ổn thỏa không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Vân Lai, nàng từ nhỏ đã đi theo ta, hiểu rõ quy củ, lại trung thành tận tụy. Muội mới đến đây, nàng sẽ giúp muội được rất nhiều. Khụ khụ khụ..."
Ta mím môi đưa cho nàng một chén nước ấm, nàng mới đỡ hơn chút, rồi lại tiếp tục nói: "Phó Ma ma đã là người ta cố gắng hết sức mới có thể đưa được ra khỏi cung. Vân Lai thì không có cách nào khác rồi.”
“Nói với người nhà, tuy họ có thể giúp đỡ, nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung. Nuôi nấng ta gần hai mươi năm, chưa từng mang lại vinh quang gì cho họ thì thôi, ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ nữa..."
"Vâng, thưa nương nương, thần thiếp xin đồng ý với người."
Nàng ấy có một phần giống với mẫu phi ta.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nghĩ, nếu mẫu phi ta có được thân thế như nàng ấy, liệu có phải cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không?
Nhưng giờ xem ra, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cho nên, ta không đành lòng để nàng ấy phải nói năng vất vả như vậy.
Cho dù nàng tìm đến ta, cũng chỉ vì trong cung trên dưới, chỉ có ta là người từ nơi khác đến, không có bất kỳ ai giúp đỡ.
Vậy nên, xét về mọi mặt, ta đều là sự lựa chọn tốt nhất cho Vân Lai.
Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, nỗi buồn vương vấn giữa đôi mày cũng vơi đi phần nào.
"Vậy thì đa tạ muội."
Ta khẽ hít mũi, hỏi nàng: "Người còn có thể cố gắng được bao lâu nữa?"
Nàng có chút sững sờ, dường như cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi giọng điệu ôn hòa đáp: "Ta cố gắng hết sức, qua được năm mới thôi."
Nhưng chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết.
Ta có chút hoảng hốt nói: "Có phải các thái y đã không khám kỹ cho người không? Hay là mời thêm nhiều người đến xem lại, sao lại..."
"Sao lại nhanh đến vậy?" Nàng mỉm cười, rót thêm trà cho ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có lẽ, khi mọi việc xung quanh đã được sắp xếp ổn thỏa, trông nàng ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Còn ta, cúi đầu nhìn bàn tay gầy guộc đưa trà cho mình, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, nàng ấy gầy đến nỗi dường như chỉ còn da bọc xương.
"Không tính là nhanh."
Nàng khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, "Ta đã biết từ một năm trước, khi còn ở phủ Thái Tử, chỉ là lúc đó mọi người đều rất bận rộn, ta cũng không biết phải mở lời thế nào."
Phó Ma ma nói không sai, hoàng hậu nương nương quả thực từ nhỏ đã có thể chất yếu ớt, chỉ là hoàng thượng không tin điều đó.
Năm ấy, khi phát hiện ra bệnh tình của mình, hoàng hậu không biết phải nói với phu quân của mình thế nào.
Sau này, khi có Minh phi xuất hiện, nàng lại càng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Đến khi bà ấy cuối cùng cũng tỉnh lại, hoàng hậu ôm mặt khóc nức nở: "Ma ma, ta sẽ đưa người ra khỏi cung, ma ma... xin người đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa."
Phó Ma ma vừa lắc đầu, vừa yếu ớt gọi tên nàng: "Minh Châu... con làm sao bây giờ... Đại cô nương của ta ơi..."
Họ khóc lóc rất lâu, cũng không biết hoàng hậu đã cầu xin hoàng thượng thế nào.
Tóm lại, ngày hôm sau, nàng đã đưa Phó ma ma ra khỏi cung.
Ngày hôm đó, hoàng hậu liền cáo bệnh.
Phượng ấn quản lý hậu cung cũng được giao cho Minh phi.
Mùa đông mưa phùn, Hạ Mãn cũng hiếm khi giữ được vẻ hoạt bát thường ngày,
Thư Uẩn im lặng nhìn những giọt mưa tí tách rơi trên mái ngói.
Còn trong lòng ta, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bã, xót xa khó tả.
Bên cạnh hoàng hậu nương nương, tất cả mọi người đều đã rời đi.
Nàng chỉ còn lại một mình Vân Lai bên cạnh.
"Ta? Nương nương, Vân Lai ở lại với thần thiếp không hợp lắm đâu ạ."
Ta kinh ngạc đến mức đặt vội chén trà xuống, ngước mắt nhìn hoàng hậu.
Chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng rồi, hoàng hậu cho người mời ta đến cung.
Ta không ngờ, vừa mở miệng, nàng đã muốn Vân Lai sau này hầu hạ ta.
Vân Lai đôi mắt đỏ hoe, khẽ đỡ hoàng hậu đi tới.
Nàng ấy gầy đi trông thấy, trong phòng than lửa được đốt rất nhiều, nhưng nàng ấy vẫn phải khoác thêm một chiếc áo choàng dày cộm.
"Không phải bây giờ," Nàng khẽ lắc đầu, "Là đợi đến khi ta đi rồi."
"Phúc Vinh? Ta có thể gọi muội như vậy không?"
Ta khẽ gật đầu, nàng liền nở một nụ cười nhạt: "Ngay từ lần đầu gặp muội, ta đã cảm thấy muội rất giống muội muội của ta.”
“Nó mới mười mấy tuổi, hoạt bát hơn muội một chút. Chỉ là từ khi ta vào cung, rất khó có cơ hội gặp mặt. Nhìn thấy muội, lại nảy sinh vài phần thân thiết."
Nói xong một tràng dài như vậy, nàng lại che miệng ho khan vài tiếng: "Những ngày này, ta luôn suy nghĩ xem còn có chuyện gì chưa sắp xếp ổn thỏa không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Vân Lai, nàng từ nhỏ đã đi theo ta, hiểu rõ quy củ, lại trung thành tận tụy. Muội mới đến đây, nàng sẽ giúp muội được rất nhiều. Khụ khụ khụ..."
Ta mím môi đưa cho nàng một chén nước ấm, nàng mới đỡ hơn chút, rồi lại tiếp tục nói: "Phó Ma ma đã là người ta cố gắng hết sức mới có thể đưa được ra khỏi cung. Vân Lai thì không có cách nào khác rồi.”
“Nói với người nhà, tuy họ có thể giúp đỡ, nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung. Nuôi nấng ta gần hai mươi năm, chưa từng mang lại vinh quang gì cho họ thì thôi, ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ nữa..."
"Vâng, thưa nương nương, thần thiếp xin đồng ý với người."
Nàng ấy có một phần giống với mẫu phi ta.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nghĩ, nếu mẫu phi ta có được thân thế như nàng ấy, liệu có phải cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không?
Nhưng giờ xem ra, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cho nên, ta không đành lòng để nàng ấy phải nói năng vất vả như vậy.
Cho dù nàng tìm đến ta, cũng chỉ vì trong cung trên dưới, chỉ có ta là người từ nơi khác đến, không có bất kỳ ai giúp đỡ.
Vậy nên, xét về mọi mặt, ta đều là sự lựa chọn tốt nhất cho Vân Lai.
Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, nỗi buồn vương vấn giữa đôi mày cũng vơi đi phần nào.
"Vậy thì đa tạ muội."
Ta khẽ hít mũi, hỏi nàng: "Người còn có thể cố gắng được bao lâu nữa?"
Nàng có chút sững sờ, dường như cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi giọng điệu ôn hòa đáp: "Ta cố gắng hết sức, qua được năm mới thôi."
Nhưng chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết.
Ta có chút hoảng hốt nói: "Có phải các thái y đã không khám kỹ cho người không? Hay là mời thêm nhiều người đến xem lại, sao lại..."
"Sao lại nhanh đến vậy?" Nàng mỉm cười, rót thêm trà cho ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có lẽ, khi mọi việc xung quanh đã được sắp xếp ổn thỏa, trông nàng ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Còn ta, cúi đầu nhìn bàn tay gầy guộc đưa trà cho mình, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, nàng ấy gầy đến nỗi dường như chỉ còn da bọc xương.
"Không tính là nhanh."
Nàng khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, "Ta đã biết từ một năm trước, khi còn ở phủ Thái Tử, chỉ là lúc đó mọi người đều rất bận rộn, ta cũng không biết phải mở lời thế nào."
Phó Ma ma nói không sai, hoàng hậu nương nương quả thực từ nhỏ đã có thể chất yếu ớt, chỉ là hoàng thượng không tin điều đó.
Năm ấy, khi phát hiện ra bệnh tình của mình, hoàng hậu không biết phải nói với phu quân của mình thế nào.
Sau này, khi có Minh phi xuất hiện, nàng lại càng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro