Nhan Sắc Khuynh Thành, Độc Nhất Vô Nhị

Chương 4

Trần Trần

2025-03-10 08:00:20

Sau bữa ăn, người giúp việc dọn lên trà và điểm tâm.

 

Chúng tôi ngồi xuống sofa trong phòng khách.

 

Cha tôi dịu dàng nói:

 

"Nhan Nhan, đã về rồi thì đừng đi nữa. Con đã về nước, ở bên ngoài mãi cũng không ổn."

 

Tôi cười nhạt: "Trước đó con phải điều chỉnh múi giờ, lại bận rộn nhiều việc, nên không muốn làm phiền ba và dì. Nhưng bây giờ thì đã quen rồi, ba, đương nhiên con sẽ về nhà."

 

Trước mặt ông ta, tôi vẫn là cô con gái ngoan.

 

Thấy vậy, cha tôi thẳng lưng ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ ra vẻ suy tính.

 

Quan hệ giữa Tống Y Nhân và Thẩm Chi Dật đã xuất hiện vết nứt, cha tôi là người tinh ranh, đương nhiên hiểu rằng nhà họ Thẩm không còn là chỗ dựa lâu dài.

 

Ông ta phải tính đường khác.

 

Và đúng lúc này, tôi quay về.

 

Không chỉ mang theo nguồn lực từ nước ngoài, mà còn trở lại ngay thời điểm chính phủ bắt đầu gỡ bỏ các hạn chế đối với vốn đầu tư nước ngoài trong ngành sản xuất.

 

Trong mắt ông ta, đứa con gái cả từng bị bỏ quên, mẹ mất sớm, chẳng ai quan tâm như tôi, giờ đây lại có thể mở đường m.á.u cho ông ta.

 

Địa vị của tôi, chí ít là tạm thời, đã vượt lên trên mẹ con Tào Lệ Hà.

 

Sự ngoan ngoãn của tôi khiến cha tôi lâng lâng, cuối cùng, ông ta lại bắt đầu thể hiện dáng vẻ của một người cha.

 

Ông ta lập tức gọi quản gia:

 

"Từ hôm nay, tiểu thư sẽ về nhà ở. Mau dọn dẹp lại phòng của tiểu thư."

 

Tào Lệ Hà nghiến chặt răng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hiền hòa:

 

"Nhan Nhan à, mấy năm nay ở nước ngoài, con đã tìm được bạn trai chưa?"

 

"Con cũng không còn nhỏ nữa, nên sớm tính chuyện kết hôn đi."

 

"Phụ nữ chúng ta, tìm một người đàn ông tốt vẫn là quan trọng nhất."

 

"Y Nhân bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Thẩm, chỉ cần sinh con, đứa bé đó tương lai chính là người nắm quyền của nhà họ Thẩm. Con bé không cần dì lo lắng nữa, bây giờ, dì chỉ lo cho con thôi."

 

5

 

Người phụ nữ này, năm xưa trước mặt mẹ tôi cũng giữ cái thái độ ấy:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Phụ nữ chỉ có thể dựa vào đàn ông để sống, nếu muốn trách thì trách xã hội này đi."

 

"Hơn nữa, cô không giữ được trái tim chồng mình, thì liên quan gì đến tôi? Nếu cô đủ tốt, thì dù tôi có cố gắng quyến rũ thế nào cũng vô ích. Nói cho cùng, vấn đề vẫn là do cô mà ra."

 

"Cô nên đồng ý ly hôn đi, tự mình rời đi còn tốt hơn là bị đuổi ra ngoài."

 

Mẹ tôi rời khỏi nhà trong cơn tức giận, kết quả gặp tai nạn xe, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.

 

Trước mặt cha tôi, Tào Lệ Hà lại đổi sang một bộ mặt khác, khóc lóc nói:

 

"Đều là lỗi của em. Em chỉ vì quá yêu anh, mới muốn chị ấy nhường anh lại cho em. Em không nên nói những lời đó với chị ấy."

 

Cha tôi còn cảm thấy bà ta lương thiện, ôm bà ta vào lòng mà an ủi:

 

"Không phải lỗi của em, anh và cô ấy đã hết duyên. Là cô ấy tự lao ra đường, đó cũng là số phận của cô ấy mà thôi."

 

Số phận.

 

Lần này tôi trở về, chính là muốn nói cho bọn họ biết—lần này, số phận của họ nằm trong tay tôi.

 

Tôi mỉm cười, nhìn sang ba tôi: "Ba, con đã có đối tượng kết hôn rồi."

 

Ánh mắt cha tôi lập tức sáng lên: "Nhà cậu ấy làm gì?"

 

Tôi cười nhạt: "Một câu cũng không nói hết được, ngành nghề cũng khá đa dạng. Chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty."

 

Chỉ nói đến đây là đủ.

 

Quả nhiên, cha tôi hài lòng gật đầu. Điều ông ta quan tâm chỉ là đối phương có thể mang lại lợi ích cho công ty hay không, chứ không phải hạnh phúc của tôi.

 

Thực tế, tôi căn bản không có đối tượng kết hôn nào cả.

 

Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình giành lấy. Tôi không cần dựa vào đàn ông ban phát.

 

Đây chính là điểm khác biệt giữa tôi và mẹ con Tào Lệ Hà.

 

Bọn họ chỉ biết dùng sắc đẹp để nịnh bợ đàn ông.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Còn tôi, tôi chỉ tin vào bản thân.

 

Tôi mỉm cười nhìn về phía Tào Lệ Hà, vừa hay bắt gặp ánh mắt ghen tị và căm hận lóe lên trong đáy mắt bà ta.

 

"Vậy nên, dì không cần phải lo lắng cho con nữa đâu."

 

Tào Lệ Hà gượng cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhan Sắc Khuynh Thành, Độc Nhất Vô Nhị

Số ký tự: 0