Nhận Lầm Hồng Nhan

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:17

Trong quân chỉ nhận lệnh bài, hơn nữa năm năm qua ta dụng tâm sắp đặt, điều binh khiển tướng cũng xem như thuận lợi.

 

Ta thu lại tâm tư, nhắc nhở y:

 

"Vương gia, lần này đến là để nghị hòa, hay chỉ để ôn chuyện?"

 

Y xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt rơi trên mặt ta, trầm trọng mà phức tạp.

 

Hồi lâu mới cất lời:

 

"Mạnh Tri Tuế, nàng không có tim sao?"

 

Ta ngỡ ngàng nhìn y.

 

Không hiểu y có ý gì.

 

Ánh mắt Tiêu Chiêm quét qua gương mặt ta, sau cùng lộ ra vẻ đau đớn khôn tả.

 

Y nghiến răng: "Hóa ra, chỉ có ta là đơn phương vọng tưởng."

 

Ngực ta khẽ siết lại.

 

Lặng lẽ chuyển dời chủ đề:

 

"Vương gia cưới ta, chẳng qua là vì ngọc bội, phải không? Có lời đồn rằng, Hoàng Thái nữ đã trao chìa khóa kho báu cho con gái duy nhất của người."

 

"Chỉ e, khiến vương gia thất vọng rồi. Ta không phải con gái Hoàng Thái nữ."

 

Y đột ngột ngẩng đầu.

 

Ta tiếp lời: "Ta vốn mang họ Thẩm, tên Chiếu Tuế, là con gái độc nhất của trưởng nữ Thẩm gia."

 

24

 

"Không sai."

 

Một bóng người cao gầy vén rèm bước vào.

 

Ta vội đứng dậy.

 

"Điện hạ."

 

Tiêu Chiêm kinh ngạc đến mức đánh đổ chén trà.

 

"Hóa ra là ngươi!"

 

Năm đó, Hoàng Thái nữ đột ngột băng hà, để bảo toàn huyết mạch của người, phụ thân đã bí mật đưa công chúa đến phủ Thẩm gia, nuôi dưỡng như con trai, tuyên bố với bên ngoài thân thể yếu nhược, không tiện gặp người ngoài.

 

Lấy tên Thẩm Tề Bạch.

 

Còn ta, được mang vào kinh thành, dùng để đánh lạc hướng.

 

Ngay cả Hứa Tư Yên cũng là một quân cờ trong đó.

 

Lần này ta tiến kinh, trước bị từ hôn, sau lại thành thân, hết thảy đều là để thu hút sự chú ý của các thế lực khắp nơi.

 

Nhằm tạo điều kiện cho điện hạ chiêu binh mua mã nơi biên cương.

 

Giờ đây, Thẩm Tề Bạch không còn dáng vẻ bệnh nhược năm nào, nàng khoác bạch y kỵ trang, phong tư hiên ngang.

 

Sau khi an tọa, nàng chậm rãi cất lời:

 

"Tiêu tướng quân, ta biết năm xưa không ngươi hề tham dự vào chuyện hãm hại mẫu phi ta. Nhưng hôm nay, dù sao ngươi cũng là kẻ dưới trướng của Hoàng đế, giữa chúng ta, không có gì để bàn luận cả."

 

"Hoàng đế hiện tại bạo chính, sưu cao thuế nặng, biên cương hỗn loạn, tâm nghi kỵ ngày một sâu, bách tính lầm than, Tiêu tướng quân không phải không thấy chứ?"

 

Tiêu Chiêm lặng người.

 

Hồi lâu.

 

Cuối cùng y khom mình thật sâu.

 

"Điện hạ nhân đức, mong điện hạ đối đãi rộng lượng với quân sĩ dưới trướng ta."

 

"Đó là lẽ tất nhiên. Hiện giờ bọn họ nghe theo sự điều động của ta, tự nhiên sẽ nhận được sự bảo hộ của ta."

 

Nghe được lời này.

 

Tiêu Chiêm không nói thêm gì nữa.

 

Trước khi rời đi, y quay đầu nhìn ta một lần cuối.

 

Ta cúi mắt, vô thức né tránh.

 

Bóng lưng y xa dần.

 

Hoàng đế vốn lòng dạ nghi ngờ, sớm đã ngờ rằng Tiêu Chiêm thừa dịp thành hôn đưa lệnh bài cho ta, ngầm giúp ta trốn đi.

 

Lần quay đầu này của y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

 

Khi tin Tiêu Chiêm bị ban rượu độc truyền đến, ta đang bồi điện hạ luyện kiếm.

 

Nàng ngừng tay, ánh mắt hướng về phía kinh thành xa xăm.

 

"Không hối hận sao?"

 

Tin tức này, là ta cố ý để lộ cho hoàng đế.

 

Y vì hoàng đế bán mạng, c.h.ế.t trong tay hoàng đế, cũng không thiệt thòi gì.

 

Trời chiều buông xuống.

 

Ta đứng trên cao nhìn về xa.

 

Dáng chiều như lửa, nhuộm đỏ cả đất trời.

 

"Không hối hận."

 

25

 

Năm Gia Hòa thứ hai mươi tư.

 

Thẩm Tề Bạch công khai thân phận hoàng thất, đổi lại tên Giang Tề Bạch, nhất hô bá ứng.

 

Nàng suất lĩnh đại quân công phá kinh thành, Hoàng đế tự sát trong Kim Loan điện, Thái tử chủ động đầu hàng, đi đến phiên địa, không có chiếu chỉ cả đời không được ra khỏi.

 

Tân đế đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thần Tuế.

 

Từ đó, quốc gia yên ổn, giảm nhẹ thuế khóa, bách tính an cư lạc nghiệp.

 

Nữ tướng quân đầu tiên, Thẩm Chiếu Tuế.

 

Từ đó quy ẩn núi rừng, cả đời chưa từng tái xuất.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

26

 

Trường Sinh điện, chùa Hàn Sơn.

 

"Phụ mẫu, con gái đã báo thù cho người. Mong rằng dưới suối vàng, phụ mẫu có thể an nghỉ."

 

Thắp xong nén hương cuối cùng.

 

Ta không rời đi, ngược lại tiến sâu vào trong điện.

 

Sau dãy linh vị ngay ngắn, là một án thư đặt giữa hai ngọn nến, bên trên là một lư hương.

 

Ánh đèn dầu lặng lẽ bập bùng, chiếu sáng linh vị phía trước.

 

Trên đó chỉ có mấy chữ.

 

"Trung dũng đại tướng quân Tiêu Chiêm chi linh vị."

 

Góc phải bên dưới đề:

 

"Thê, Thẩm Chiếu Tuế lập."

 

"Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta đến gặp chàng. Ân oán giữa chúng ta, từ nay chấm dứt. Hãy an tâm rời đi đi."

 

Gió thoảng qua.

 

Ngọn nến lay động, lửa kéo thành một dải dài.

 

Ta đứng dậy, xoay người ra ngoài.

 

Trước cổng chùa, một cây đại thụ cao vút, trên cành treo đầy những dải lụa đỏ.

 

Ta bước tới.

 

Một vị tăng nhân liền đến gần.

 

"A Di Đà Phật, thí chủ lần trước đến đây, điều cầu nguyện có được như ý chăng?"

 

Ta nhìn về một chỗ, giọng nói nhẹ bẫng như khói mây.

 

"Xem như được."

 

Rồi không chần chừ thêm nữa, xoay người xuống núi.

 

Gió núi thổi qua, dải lụa phai màu khẽ động, lật ra mặt có chữ.

 

Nét mực đã mờ.

 

Nhưng vẫn còn có thể nhận ra.

 

Trên đó viết: "Tiêu Chiêm."

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhận Lầm Hồng Nhan

Số ký tự: 0