Người Đã Vô Tình, Vậy Thì Ta Dứt Tình
Chương 8
Zhihu
2025-03-12 09:01:05
Tôi không còn ngước nhìn anh ta, không cần tình yêu của anh ta, cũng không cần lời xin lỗi của anh ta nữa.
Tôi đã tự vá lành chính mình.
Khi tôi đã trao đi trọn vẹn một lần nữa, Kỳ Tu lại xuất hiện, mong tôi quay đầu.
Thế gian này không có đạo lý như vậy.
Sẽ không ai dừng lại mãi để chờ đợi một kẻ bội bạc.
"Bây giờ, anh nói xong chưa?"
"Trời sắp tối rồi, chúng tôi phải về nhà."
21
Hôm ấy, Cảng Thành không mưa, cũng không có gió.
Tôi và Thẩm Nghiễn Thu bước đi trên đường.
Không ai nói lời nào, nhưng chỉ cần biết anh ở bên cạnh, tôi đã thấy an lòng.
"Thẩm Nghiễn Thu."
Tôi gọi tên anh.
"Anh cũng thấy rồi đấy, tôi thực sự là một người hẹp hòi, trong mắt không thể chịu nổi hạt cát nào. Ngay cả mối tình sáu năm với Kỳ Tu, tôi cũng có thể dứt khoát cắt đứt."
Thẩm Nghiễn Thu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay tôi.
"Em thấy đau lòng."
"Tiểu Ngôn, năm đó rõ ràng chúng ta đã gặp nhau cùng một lúc, nhưng vì hắn ta lì lợm bám riết, hắn đã ở lại bên em, còn anh lại bị em xem như một đàn anh tình cờ gặp gỡ."
Tôi bật cười.
"Vì anh là Thẩm Nghiễn Thu mà."
Hoa cao vời vợi như Thẩm Nghiễn Thu, sao có thể bước xuống khỏi thần đàn?
"Không."
Thẩm Nghiễn Thu lắc đầu, ánh mắt trầm lắng.
"Năm đó, anh còn quá non nớt, kiêu ngạo nhưng lại tự ti, quên mất rằng muốn theo đuổi một người, điều quan trọng nhất là dùng chân thành để chinh phục cô ấy."
"Chứ không phải thử qua thử lại."
Tôi thở dài.
"Đây có lẽ là có duyên nhưng không phận."
"Không đúng đâu, Tiểu Ngôn."
Ngón tay anh dịu dàng lướt qua mu bàn tay tôi.
"Chúng ta là duyên trời định, chỉ là năm đó lỡ bước sai đường."
"Nhiều năm trước, anh đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó kết hôn, anh hy vọng người đó là em."
"Năm ấy anh chậm một bước, bây giờ, em có đồng ý lấy anh không?"
Tôi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Nghiễn Thu.
Kẻ quyền lực bậc nhất Cảng Thành, chưa từng nghiêm túc như lúc này.
Như có một thế lực nào đó dẫn dắt, tôi nhẹ gật đầu.
"Được."
22
Về đến nhà, tôi mới phát hiện WeChat đã nổ tung.
Tin nhắn từ Kỳ Tu quá 99+, rất nhiều bạn cũ nhắn hỏi tôi và Thẩm Nghiễn Thu có phải sắp có tin vui không.
Thông báo "thả tim" trong vòng bạn bè cũng quá tải.
Chẳng phải chỉ là đăng một bức tranh thôi sao?
Đến khi lướt thấy bài đăng của Thẩm Nghiễn Thu, tôi mới biết, anh hiếm khi đăng trạng thái.
Có hai bức ảnh.
Một bức là tranh của tôi, bức còn lại là con dấu ngọc thạch.
Dòng chữ kèm theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi thấy muôn loài đều là cỏ cây, duy chỉ thấy em là núi xanh."
Tôi cầm điện thoại đi tìm Thẩm Nghiễn Thu, anh đang đứng trong bếp, đeo tạp dề, nói rằng muốn hầm canh.
"Anh đăng gì trên vòng bạn bè thế kia?"
Anh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc.
"Em có để tâm không?"
Tôi ngẩn người.
"Hả?"
"Để tâm tiểu tâm tư của anh."
"Để tâm việc anh muốn giấu em sau lưng, nhưng lại cũng muốn giới thiệu em với tất cả mọi người, nói rằng đây là người anh yêu."
"Để tâm việc anh chưa xin phép em đã công khai chủ quyền."
Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài là tạp dề hình gấu dâu tây.
Lúc này, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.
Giống như biết bao lần trong đêm tối, anh nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, khi chúng tôi vừa giằng co vừa thử thăm dò lẫn nhau.
"Nếu là anh..."
"Tôi có thể không để tâm."
23
Tôi và Thẩm Nghiễn Thu công khai.
Mẹ anh vội vã gọi đến, hỏi khi nào tổ chức hôn lễ, danh sách khách mời đã chốt chưa…
Bà nôn nóng muốn lo liệu mọi thứ chỉ trong một hơi thở.
Tôi không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng Thẩm Nghiễn Thu nói:
"Đừng sợ, có anh đây."
Anh trở nên bận rộn chưa từng có.
Và cũng vào lúc này, Kỳ Tu tìm đến tôi.
"Tiểu Ngôn, em không thể trốn tránh anh cả đời."
Anh ta đứng dựa vào chiếc siêu xe quen thuộc, nhưng lại toát lên vẻ xa sút chưa từng có.
"Nhà em ở Bắc Kinh, ba mẹ em cũng an táng ở đó, thầy cô, bạn bè em cũng đều ở đó... Em không muốn bọn họ vì em mà bị tổn thương, đúng không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Tu nhìn tôi, giọng điệu đột nhiên mềm mỏng hơn.
"Tiểu Ngôn, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
Tôi mệt mỏi.
"Kỳ Tu, chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Ngay lúc anh ngủ với Giang Dao, dùng chi phiếu 50 triệu để tống tôi đi, tất cả đã chấm dứt rồi!"
"Anh biết anh sai rồi."
Kỳ Tu bước nhanh về phía tôi, nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Ngôn, nhìn thấy em ở bên người khác, anh mới nhận ra anh đã sai lầm đến mức nào."
"Là anh không thể rời xa em."
Tôi thật sự phát cáu.
"Kỳ Tu, bớt tự cảm động đi."
"Nếu anh từng quan tâm đến tôi dù chỉ một chút, anh sẽ không quên sinh nhật tôi, quên sở thích và ghét bỏ của tôi."
"Anh rõ ràng đã chán ghét tôi từ lâu."
"Bây giờ như vậy không phải yêu, mà chỉ là bệnh chiếm hữu của anh trỗi dậy thôi."
"Anh không cam lòng vì tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của anh."
Tôi hất tay Kỳ Tu ra.
Tôi đã tự vá lành chính mình.
Khi tôi đã trao đi trọn vẹn một lần nữa, Kỳ Tu lại xuất hiện, mong tôi quay đầu.
Thế gian này không có đạo lý như vậy.
Sẽ không ai dừng lại mãi để chờ đợi một kẻ bội bạc.
"Bây giờ, anh nói xong chưa?"
"Trời sắp tối rồi, chúng tôi phải về nhà."
21
Hôm ấy, Cảng Thành không mưa, cũng không có gió.
Tôi và Thẩm Nghiễn Thu bước đi trên đường.
Không ai nói lời nào, nhưng chỉ cần biết anh ở bên cạnh, tôi đã thấy an lòng.
"Thẩm Nghiễn Thu."
Tôi gọi tên anh.
"Anh cũng thấy rồi đấy, tôi thực sự là một người hẹp hòi, trong mắt không thể chịu nổi hạt cát nào. Ngay cả mối tình sáu năm với Kỳ Tu, tôi cũng có thể dứt khoát cắt đứt."
Thẩm Nghiễn Thu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay tôi.
"Em thấy đau lòng."
"Tiểu Ngôn, năm đó rõ ràng chúng ta đã gặp nhau cùng một lúc, nhưng vì hắn ta lì lợm bám riết, hắn đã ở lại bên em, còn anh lại bị em xem như một đàn anh tình cờ gặp gỡ."
Tôi bật cười.
"Vì anh là Thẩm Nghiễn Thu mà."
Hoa cao vời vợi như Thẩm Nghiễn Thu, sao có thể bước xuống khỏi thần đàn?
"Không."
Thẩm Nghiễn Thu lắc đầu, ánh mắt trầm lắng.
"Năm đó, anh còn quá non nớt, kiêu ngạo nhưng lại tự ti, quên mất rằng muốn theo đuổi một người, điều quan trọng nhất là dùng chân thành để chinh phục cô ấy."
"Chứ không phải thử qua thử lại."
Tôi thở dài.
"Đây có lẽ là có duyên nhưng không phận."
"Không đúng đâu, Tiểu Ngôn."
Ngón tay anh dịu dàng lướt qua mu bàn tay tôi.
"Chúng ta là duyên trời định, chỉ là năm đó lỡ bước sai đường."
"Nhiều năm trước, anh đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó kết hôn, anh hy vọng người đó là em."
"Năm ấy anh chậm một bước, bây giờ, em có đồng ý lấy anh không?"
Tôi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Nghiễn Thu.
Kẻ quyền lực bậc nhất Cảng Thành, chưa từng nghiêm túc như lúc này.
Như có một thế lực nào đó dẫn dắt, tôi nhẹ gật đầu.
"Được."
22
Về đến nhà, tôi mới phát hiện WeChat đã nổ tung.
Tin nhắn từ Kỳ Tu quá 99+, rất nhiều bạn cũ nhắn hỏi tôi và Thẩm Nghiễn Thu có phải sắp có tin vui không.
Thông báo "thả tim" trong vòng bạn bè cũng quá tải.
Chẳng phải chỉ là đăng một bức tranh thôi sao?
Đến khi lướt thấy bài đăng của Thẩm Nghiễn Thu, tôi mới biết, anh hiếm khi đăng trạng thái.
Có hai bức ảnh.
Một bức là tranh của tôi, bức còn lại là con dấu ngọc thạch.
Dòng chữ kèm theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi thấy muôn loài đều là cỏ cây, duy chỉ thấy em là núi xanh."
Tôi cầm điện thoại đi tìm Thẩm Nghiễn Thu, anh đang đứng trong bếp, đeo tạp dề, nói rằng muốn hầm canh.
"Anh đăng gì trên vòng bạn bè thế kia?"
Anh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc.
"Em có để tâm không?"
Tôi ngẩn người.
"Hả?"
"Để tâm tiểu tâm tư của anh."
"Để tâm việc anh muốn giấu em sau lưng, nhưng lại cũng muốn giới thiệu em với tất cả mọi người, nói rằng đây là người anh yêu."
"Để tâm việc anh chưa xin phép em đã công khai chủ quyền."
Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài là tạp dề hình gấu dâu tây.
Lúc này, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.
Giống như biết bao lần trong đêm tối, anh nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, khi chúng tôi vừa giằng co vừa thử thăm dò lẫn nhau.
"Nếu là anh..."
"Tôi có thể không để tâm."
23
Tôi và Thẩm Nghiễn Thu công khai.
Mẹ anh vội vã gọi đến, hỏi khi nào tổ chức hôn lễ, danh sách khách mời đã chốt chưa…
Bà nôn nóng muốn lo liệu mọi thứ chỉ trong một hơi thở.
Tôi không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng Thẩm Nghiễn Thu nói:
"Đừng sợ, có anh đây."
Anh trở nên bận rộn chưa từng có.
Và cũng vào lúc này, Kỳ Tu tìm đến tôi.
"Tiểu Ngôn, em không thể trốn tránh anh cả đời."
Anh ta đứng dựa vào chiếc siêu xe quen thuộc, nhưng lại toát lên vẻ xa sút chưa từng có.
"Nhà em ở Bắc Kinh, ba mẹ em cũng an táng ở đó, thầy cô, bạn bè em cũng đều ở đó... Em không muốn bọn họ vì em mà bị tổn thương, đúng không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Tu nhìn tôi, giọng điệu đột nhiên mềm mỏng hơn.
"Tiểu Ngôn, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
Tôi mệt mỏi.
"Kỳ Tu, chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Ngay lúc anh ngủ với Giang Dao, dùng chi phiếu 50 triệu để tống tôi đi, tất cả đã chấm dứt rồi!"
"Anh biết anh sai rồi."
Kỳ Tu bước nhanh về phía tôi, nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Ngôn, nhìn thấy em ở bên người khác, anh mới nhận ra anh đã sai lầm đến mức nào."
"Là anh không thể rời xa em."
Tôi thật sự phát cáu.
"Kỳ Tu, bớt tự cảm động đi."
"Nếu anh từng quan tâm đến tôi dù chỉ một chút, anh sẽ không quên sinh nhật tôi, quên sở thích và ghét bỏ của tôi."
"Anh rõ ràng đã chán ghét tôi từ lâu."
"Bây giờ như vậy không phải yêu, mà chỉ là bệnh chiếm hữu của anh trỗi dậy thôi."
"Anh không cam lòng vì tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của anh."
Tôi hất tay Kỳ Tu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro