Người Đã Vô Tình, Vậy Thì Ta Dứt Tình

Chương 3

Zhihu

2025-03-12 09:01:05

5

Tôi kết bạn với Giang Dao trên WeChat, thực ra chỉ là một sự tình cờ.

 

Nửa tháng trước, tôi tìm thấy một chiếc thẻ sinh viên trong túi Kỳ Tu.

 

Ngôi trường nằm ở đại học Giao Thông, cách đây tận 27km.

 

Tôi chụp lại thẻ, bắt đầu tìm kiếm thông tin về cô ta theo tên và trường học, rồi đọc được một bài báo cô ta từng viết.

 

Ôm tâm lý thử xem sao, tôi gửi yêu cầu kết bạn.

 

Và được chấp nhận.

 

Tôi không biết Giang Dao có nhận ra tôi không, nhưng khi lướt qua trang cá nhân của cô ta, tôi thấy đầy rẫy dấu vết tình yêu giữa cô ta và Kỳ Tu.

 

Cùng uống chung một ly trà sữa, những bao lì xì với con số đặc biệt, những đoạn hội thoại với cái tên lưu là "DoraA Tu"...

 

Tay chân tôi lạnh ngắt.

 

Nhưng trong lòng bỗng chốc sáng tỏ—thì ra, mỗi lần anh ta nói làm thêm giờ, đi công tác, sợ làm phiền tôi lúc nửa đêm… đều là vì bên cạnh có người khác.

 

Kỳ Tu chẳng qua chỉ đang nắm chắc tâm lý rằng tôi sẽ không buông bỏ.

 

Chắc chắn tôi vẫn còn lưu luyến sáu năm tình nghĩa, hơn nữa, giờ tôi đã 28 tuổi rồi, rời khỏi anh ta, liệu tôi còn có thể tìm được người nào tốt hơn sao?

 

Anh ta tự tin như thế.

 

Nhưng anh ta quên mất—chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên tại cuộc thi tranh biện ở trường.

 

Mà đề tài hôm đó chính là:

 

"Nếu có siêu năng lực khiến người mình yêu cũng yêu mình, bạn sẽ dùng hay không?"

 

Khi ấy, tôi chọn không dùng.

 

Cũng như bây giờ, khi tình yêu đã đi đến hồi kết, tôi lựa chọn ra đi.

 

Người đã vô tình, vậy thì ta dứt tình.

 

6

Tôi quyết định rời khỏi Bắc Kinh.

 

Nhưng không biết vì sao, tôi bỗng đổ bệnh, sốt cao đến mức toàn thân rã rời, đầu óc choáng váng.

 

Vậy nên, khi tài xế hỏi tôi muốn đi đâu…

 

Tôi vô thức trả lời: "Đường Kim Đài."

 

Đến khi xe chạy giữa chừng, tôi mới chợt nhớ ra—chúng tôi đã lâu lắm rồi không còn sống ở đó.

 

Căn nhà ấy là nơi đầu tiên Kỳ Tu mua được sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên từ khởi nghiệp.

 

Anh ta gọi đó là "nhà cưới".

 

Chúng tôi cùng nhau thiết kế, cùng đi chọn từng món đồ nội thất, từng chút từng chút một biến nó thành tổ ấm trong mơ.

 

Nhưng đã rất lâu rồi không về.

 

Sau này, vài năm ngắn ngủi, sự nghiệp Kỳ Tu ngày càng phát triển, căn hộ nhỏ ở đường Kim Đài dần trở nên không xứng đáng.

 

Chúng tôi chuyển đến Triều Hà Lý.

 

Nhà cửa ngày càng rộng rãi, nhưng khoảng cách giữa tôi và Kỳ Tu cũng ngày một xa hơn.

 

Trước khi đi, coi như đến chào tạm biệt một lần.

 

Tôi lên tầng 19, mở cửa nhà.

 

Nhưng không giống như những lần trước, lần này, căn nhà không còn lạnh lẽo im lìm.

 

Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng cười nũng nịu của một cô gái.

 

"A Tu, em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?"

 

"Em còn phải hỏi sao?"

 

Quần áo vứt từ phòng khách đến tận phòng ngủ, thậm chí ngay cả cửa cũng không buồn đóng.

 

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Giang Dao.

 

Không ngờ, lại trong một cảnh tượng đầy nhơ nhuốc thế này.

 

Cô gái có gương mặt thanh tú chu môi, hôn lên cằm Kỳ Tu một cái chụt.

 

"Vậy khi nào anh chia tay cô ta?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kỳ Tu im lặng một lát, rồi với tay lấy điếu thuốc trên tủ đầu giường.

 

"Đợi thêm chút nữa."

 

Lòng tôi đau nhói.

 

Như thể có ai đó tàn nhẫn khoét một lỗ sâu hoắm vào tim.

 

Dù đã sớm nhận ra dấu hiệu anh ta phản bội, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn không thể kìm nén cơn đau.

 

"Không cần đợi nữa."

 

Tôi rút điện thoại, chụp lại cảnh tượng dơ bẩn trước mặt.

 

"Kỳ Tu, hôm nay người cũng đông đủ rồi, ta nói cho rõ ràng."

 

"Chúng ta, chấm dứt."

 

7

Kỳ Tu xưa nay luôn trầm ổn.



Đây là lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt anh ta đặc sắc đến vậy.

 

Đầu tiên là hoảng loạn nhặt quần áo mặc vào nhưng nhận ra vô ích, rất nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy chăn bọc chặt Giang Dao.

 

"Em đi trước đi."

 

Giang Dao chớp đôi mắt ướt nước, thò đầu ra từ trong chăn, liếc nhìn Kỳ Tu, rồi lại rụt rè nhìn tôi.



Cô ta không nhúc nhích.

 

Kỳ Tu chắn trước mặt tôi, không để tôi đến gần, lông mày nhướng cao, trong mắt ẩn chứa cảm xúc cuồn cuộn bị kìm nén.



Như thể đang chất vấn:

 

"Em theo dõi anh à?"

 

"Tình cờ đi ngang qua thôi, không ngờ lại trùng hợp thế này." Tôi sốt cao đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn nhận ra Giang Dao yếu ớt kéo tay áo Kỳ Tu.

 

"Anh Tu, cô ấy chụp ảnh rồi."

 

"Em sợ lắm..."

 

Kỳ Tu vỗ vỗ mu bàn tay cô ta.

 

Anh ta túm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra phòng khách, trong mắt không giấu nổi cơn giận.

 

"Đưa điện thoại cho anh."

 

Buồn cười thật.

 

"Thì ra anh cũng biết những việc mình làm không thể để người khác thấy sao?"

 

Ánh mắt Kỳ Tu dừng lại trên người tôi.



Nhưng ánh nhìn ấy như có thực thể, xuyên qua làn da, cắt nát m.á.u thịt, ăn mòn tận xương, khiến tôi choáng váng.

 

"Nếu tôi không xóa thì sao?"

 

Ánh mắt Kỳ Tu lóe lên cơn sóng ngầm.

 

"Ngôn Ngôn, rốt cuộc em muốn gì?"

 

Tôi cố tình chọc tức anh ta.

 

"Kỳ Tu, theo anh sáu năm, giờ chia tay rồi, anh phải bồi thường cho tôi chứ. Năm mươi triệu, tôi giao ảnh cho anh."

 

Kỳ Tu bật cười lạnh.

 

Thật mất mặt.



Trước khi anh ta kịp đá tôi, tôi lại là người nói chia tay trước.

 

Anh ta nghiến răng đồng ý.

 

"Được."

 

Sau đó, ký ngay một tấm séc, giật lấy điện thoại trong tay tôi, đập xuống đất.

 

Điện thoại vỡ thành từng mảnh.



Giống như sáu năm của tôi và Kỳ Tu.

 

"Như em muốn, chúng ta chia tay rồi."

 

"Lạc Ngôn, đừng có hối hận."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đã Vô Tình, Vậy Thì Ta Dứt Tình

Số ký tự: 0