Người Có Tâm, Duyên Sẽ Đến

Chương 4

Lệ Chi Khí Thủy Thủy

2025-03-28 14:23:58

Tôi cắn môi, cẩn thận nhận lỗi: 

 

“Thật sự là em không cố ý. Chỉ là đột ngột bị tụt đường huyết nên—” 

 

“Điện thoại.” 

 

Anh cắt ngang lời tôi, đưa tay ra trước mặt. 

 

“Á! Cảm ơn sư huynh!” 

 

Tôi vội vàng nhận lấy, không ngừng nói cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm. 

 

Ở nhà đợi đến hơn mười giờ, Thư Minh Nam mới bước vào cửa, khuôn mặt đỏ ửng, trên người phảng phất mùi rượu. 

 

Tôi nhìn anh ấy cúi đầu thay giày, vẻ mặt đầy vui sướng, liền hỏi thẳng: 

 

“Không phải anh đã hứa sẽ giữ khoảng cách với Ninh Hoan Hoan rồi sao?” 

 

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt không vui: 

 

“Em lại làm sao nữa? Anh không ăn cơm với cô ấy mà!” 

 

Tôi nhắm mắt, cố gắng kiềm chế: 

 

“Vậy còn tối nay thì sao?” 

 

Anh hơi sững người, sau đó khẽ bật cười khinh bỉ: 

 

“Không phải chứ, em gọi điện hỏi nhà hàng à? Đúng, tối nay anh đi ăn với Ninh Tiểu Cường. Nhà hàng nói không thể đổi lịch hẹn, chẳng lẽ anh phải để lãng phí cơ hội này? Em bận không đi được, mà cô ấy thì đúng lúc rảnh, nên anh đi với cô ấy thôi.” 

 

“Nhưng anh đã hứa—” 

 

“Tống Gia!” Anh bất ngờ gầm lên, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi. 

 

“Bây giờ em đã trở thành loại phụ nữ nhỏ nhen và hẹp hòi thế này sao? Đồng nghiệp đi ăn với nhau là chuyện bình thường, em còn tra khảo cả thế nữa? Không rảnh làm gì khác à?” 

 

Tôi hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên trước mặt anh ấy. 

 

“Thật sự em không rảnh để theo dõi anh, đây là tin nhắn Ninh Tiểu Cường gửi cho em.” 

 

Anh nheo mắt nhìn qua, rồi thản nhiên nói: 

 

“Cô ấy chưa từng ăn ở nhà hàng đắt tiền thế này, gửi tin nhắn cảm ơn em, vậy thôi. Em sao không trả lời cô ấy? Cô ấy lại nghĩ nhiều bây giờ.” 

 

Tôi khó tin hỏi lại: 

 

“Anh nghĩ cô ta chỉ đơn thuần cảm ơn em sao?” 

 

“Nếu không thì là gì? Tống Gia, em có thể đừng suốt ngày suy diễn, nghĩ người ta xấu xa như vậy được không?” 

 

Tôi ngây người nhìn anh, phát hiện khuôn mặt giận dữ méo mó của anh trở nên xa lạ vô cùng. 

 

Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác trống rỗng, bơ vơ. 

 

Tôi không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng ngủ. 

 

Tôi và Thư Minh Nam chiến tranh lạnh suốt một tuần. 

 

Đến ngày thứ tám, anh ấy tan làm về nhà, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, giơ túi cá và sườn heo trong tay lên, mỉm cười nói: 

 

“Kinh nguyệt của em sắp tới rồi đúng không? Hôm nay anh nấu cho em một bữa ngon để bồi bổ nhé.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nhìn anh ấy, trong lòng khẽ thở dài. 

 

“Để em rửa rau.” 

 

Tôi và Thư Minh Nam dường như đã quay lại nhịp sống thường ngày. 

 

Anh ấy thường gửi cho tôi một tấm ảnh vào buổi trưa. 

 

Một chiếc bàn của một người. Một bữa cơm của một người. 

 

Tôi nghĩ, có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi. 

 

04 

 

Trong phòng thí nghiệm xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều sững sờ. 

 

Kỷ Tuấn Tu chủ động đề xuất và tự bỏ tiền, lắp đặt thêm một góc trà chiều trong phòng thí nghiệm. Góc này được trang bị đầy đủ các loại đồ ăn vặt, cà phê, thậm chí còn có cả tủ lạnh và máy pha cà phê. 

 

Các sư huynh sư tỷ đều trố mắt kinh ngạc. 

 

“Đại sư huynh bị điên rồi sao?” 

 

Giáo sư hớn hở bước tới, cầm một miếng bánh quế hoa bắt đầu ăn ngon lành. 

 

“Tôi đã đề xuất ý kiến này từ lâu, chắc chắn là vì nể mặt tôi nên cậu ấy mới làm. Mấy đứa đều được thơm lây từ tôi đó.” 

 

Mọi người đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ không tin. 

 

“Vì thầy mà chi ra một khoản tiền lớn như vậy sao?” 

 

Giáo sư bĩu môi: 

 

“Chút tiền này là gì chứ? Ba của cậu ấy đứng đầu trong danh sách các nhà tài trợ cho trường chúng ta, chẳng thấm vào đâu!” 

 

Dù chẳng hiểu lý do tại sao, nhưng có đồ ăn miễn phí thì không thể không ăn. 

 

Tôi cũng rất vui. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ít nhất, khi bị tụt đường huyết, tôi không cần phải lén lút ăn bánh bao nguội nữa. 

 



 

Đến buổi họp lớp thường niên, tôi và Thư Minh Nam đều được mời tham gia. 

 

Chúng tôi vốn học cùng khoa, nên mọi người đều rất quen thuộc. 

 

Khi còn đi học, Thư Minh Nam trong mắt nam sinh là người trượng nghĩa, trong mắt nữ sinh là chàng trai ấm áp, nên quan hệ xã hội của anh ấy rất tốt. Vừa đến, anh ấy lập tức trở thành trung tâm của đám đông. 

 

Mọi người rôm rả hàn huyên, còn tôi thì bụng hơi khó chịu, lặng lẽ ngồi xuống một góc. 

 

Có người lên tiếng trêu chọc tôi. 

 

“Mọi người nói xem, Tống Gia đúng là nhặt được bảo bối rồi. Anh Nam của chúng ta giỏi như vậy, vừa tốt nghiệp đã vào được công ty đầu ngành. Tương lai, cậu chỉ cần hưởng phúc từ chồng thôi!” 

 

“Chẳng những sự nghiệp sáng lạn, mà quan trọng là anh Nam còn có ngoại hình, phẩm hạnh đều tuyệt vời! Tính tình tốt, biết làm việc nhà, sống lành mạnh lại chung thủy. Một người chồng hoàn hảo như thế, Tống Gia, chắc kiếp trước cậu đã cứu cả ngân hà rồi!” 

 

“Tống Gia, cậu nhất định phải giữ chặt anh ấy đấy. Lỡ sơ sẩy một chút là bị người khác cướp mất ngay!” 

 

Tôi mỉm cười, không nói gì. 

 

Bụng dưới tôi đau âm ỉ, thực sự chẳng còn chút sức lực nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Có Tâm, Duyên Sẽ Đến

Số ký tự: 0