Tên gọi Oa Oa
Thanh Qua Vị Thử Phiến Đích Hồi Đáp
2025-03-21 21:45:36
{05}
Biết hắn là Tứ hoàng tử, là chuyện sau khi rời trường học. Hôm đó đại ca đến trường tìm tiên sinh, hỏi về tiến độ học tập của ta, để sau này tiện dạy dỗ ta.
Trên đường về, huynh ấy nói với ta: "Tiểu muội có bạn bè thân thiết nào ở trường học không?" Khi đó ta nghĩ ngợi một chút, cảm thấy tiểu nam hài hay nói giúp ta, có lẽ coi như là bạn bè, bèn gật đầu.
"Vậy lúc rời đi phải chào tạm biệt người ta cho đàng hoàng, đừng để người ta lo lắng." Đại ca lại nói.
Ta lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Hôm nay có một tiểu tử, cứ cách ba bữa nửa ngày lại đến tìm tiên sinh, hỏi Oa Oa đi đâu rồi, Oa Oa sao không đến trường."
Đại ca cười cười, "Ta còn đang nghĩ là tiểu tử nhà ai lại nhớ tiểu muội nhà ta như vậy, quay đầu nhìn lại, thì ra là Khương Tự."
Oa Oa là tiểu danh của ta, bởi vì từ một tuổi rưỡi ta đã biết nói, rất hay nói, mỗi ngày đều ồn ào như tiếng ếch kêu, nên phụ thân gọi ta là Oa Oa. Khương Tự đã hỏi tiểu danh của ta, ta liền viết cho hắn xem, từ đó về sau hắn cứ gọi ta là Oa Oa. Hắn còn nói hắn không có tiểu danh, nhưng có biểu tự, là Tử Du.
Sau đó đại ca lại nói cho ta biết, hắn là nhi tử thứ tư của đương kim thánh thượng và hoàng hậu. Là Tứ hoàng tử, quan hệ rất tốt với Thái tử khi đó. Hai huynh đệ đều rất được hoàng thượng yêu thích.
{06}
Lúc đó ta lại đến trường một lần, nhưng không tìm thấy hắn, hỏi tiên sinh mới biết hôm đó hắn không đến học. Bèn có chút thất vọng trở về nhà. Đại ca nói với ta, Khương Tự đã xuống Nam Thành, không biết khi nào mới quay lại.
Rồi sau đó...
Không còn sau đó nữa.
Ta mười tuổi không đến trường nữa, đã bảy năm trôi qua.
Đôi khi ta sẽ nhớ đến người bạn học cố chấp này, nhưng hình dáng của hắn cũng chỉ dừng lại ở năm mười tuổi đó.
Ta cũng không biết hắn có trở về hay không. Kinh thành rộng lớn như vậy, bảy năm qua, ta chưa từng gặp lại hắn.
{07}
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta có chút ngẩn ngơ. Phụ thân hỏi ta ý kiến thế nào, ta lại không từ chối nữa.
"Thật sự thích tiểu tử đó sao?" Đại ca ghé sát tai ta nhỏ giọng hỏi, "Hai người lần trước gặp mặt là khi nào, còn nhớ hắn trông như thế nào không?"
Trong ấn tượng của đại ca, Khương Tự chỉ là một người bạn của ta trước đây, một người bạn trước đây, thậm chí bây giờ còn không biết có tính là bạn bè hay không. Còn tại sao huynh ấy lại hỏi câu hỏi như vậy.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Năm đó ta tìm mẫu thân, học thêu thùa, vụng về thêu suốt mấy ngày, mới làm xong một cái túi thơm. Ban đầu định khi chia tay với Khương Tự, sẽ tặng nó cho hắn làm quà chia tay.
Nhưng lại không tặng được. Đại ca đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Có lẽ lúc đó huynh ấy đã nghĩ, không xong rồi, đứa nhỏ mười tuổi đã biết yêu rồi.
{08}
Tiên hoàng băng hà là chuyện của ba năm trước, Thái tử thuận lợi đăng cơ, Khương Tự cũng từ Tứ hoàng tử trở thành Tứ vương gia. Ta không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến hắn, nhớ đến cái túi thơm nằm dưới đáy rương, vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Có người gõ cửa phòng ta.
"Là ta." Đại ca nói ở ngoài cửa.
Ta mở cửa cho huynh ấy.
"Oa Oa, nghĩ kỹ chưa, nếu muội không muốn, chúng ta sẽ từ chối." Đại ca nói.
Hôn sự này đương nhiên có thể từ chối. Phụ thân và tiên hoàng là bạn chí cốt, là người nhìn đương kim thánh thượng lớn lên, ngài ấy gặp phụ thân ta cũng phải cung kính ba phần. Ta cũng không hiểu tại sao hoàng thượng lại đột nhiên muốn ban hôn.
Ta nhìn đại ca. Đại ca nhướng mày nhìn ta.
"Là tiểu tử đó đi tìm Khương Trầm đấy." Đại ca cười nói, "Xem ra muội muội nhà ta vẫn rất có mị lực."
Ta cầm bút, viết lên giấy một chữ.
Cút.
"Được rồi." Đại ca nhanh chóng rời khỏi phòng ta.
Biết hắn là Tứ hoàng tử, là chuyện sau khi rời trường học. Hôm đó đại ca đến trường tìm tiên sinh, hỏi về tiến độ học tập của ta, để sau này tiện dạy dỗ ta.
Trên đường về, huynh ấy nói với ta: "Tiểu muội có bạn bè thân thiết nào ở trường học không?" Khi đó ta nghĩ ngợi một chút, cảm thấy tiểu nam hài hay nói giúp ta, có lẽ coi như là bạn bè, bèn gật đầu.
"Vậy lúc rời đi phải chào tạm biệt người ta cho đàng hoàng, đừng để người ta lo lắng." Đại ca lại nói.
Ta lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Hôm nay có một tiểu tử, cứ cách ba bữa nửa ngày lại đến tìm tiên sinh, hỏi Oa Oa đi đâu rồi, Oa Oa sao không đến trường."
Đại ca cười cười, "Ta còn đang nghĩ là tiểu tử nhà ai lại nhớ tiểu muội nhà ta như vậy, quay đầu nhìn lại, thì ra là Khương Tự."
Oa Oa là tiểu danh của ta, bởi vì từ một tuổi rưỡi ta đã biết nói, rất hay nói, mỗi ngày đều ồn ào như tiếng ếch kêu, nên phụ thân gọi ta là Oa Oa. Khương Tự đã hỏi tiểu danh của ta, ta liền viết cho hắn xem, từ đó về sau hắn cứ gọi ta là Oa Oa. Hắn còn nói hắn không có tiểu danh, nhưng có biểu tự, là Tử Du.
Sau đó đại ca lại nói cho ta biết, hắn là nhi tử thứ tư của đương kim thánh thượng và hoàng hậu. Là Tứ hoàng tử, quan hệ rất tốt với Thái tử khi đó. Hai huynh đệ đều rất được hoàng thượng yêu thích.
{06}
Lúc đó ta lại đến trường một lần, nhưng không tìm thấy hắn, hỏi tiên sinh mới biết hôm đó hắn không đến học. Bèn có chút thất vọng trở về nhà. Đại ca nói với ta, Khương Tự đã xuống Nam Thành, không biết khi nào mới quay lại.
Rồi sau đó...
Không còn sau đó nữa.
Ta mười tuổi không đến trường nữa, đã bảy năm trôi qua.
Đôi khi ta sẽ nhớ đến người bạn học cố chấp này, nhưng hình dáng của hắn cũng chỉ dừng lại ở năm mười tuổi đó.
Ta cũng không biết hắn có trở về hay không. Kinh thành rộng lớn như vậy, bảy năm qua, ta chưa từng gặp lại hắn.
{07}
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta có chút ngẩn ngơ. Phụ thân hỏi ta ý kiến thế nào, ta lại không từ chối nữa.
"Thật sự thích tiểu tử đó sao?" Đại ca ghé sát tai ta nhỏ giọng hỏi, "Hai người lần trước gặp mặt là khi nào, còn nhớ hắn trông như thế nào không?"
Trong ấn tượng của đại ca, Khương Tự chỉ là một người bạn của ta trước đây, một người bạn trước đây, thậm chí bây giờ còn không biết có tính là bạn bè hay không. Còn tại sao huynh ấy lại hỏi câu hỏi như vậy.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Năm đó ta tìm mẫu thân, học thêu thùa, vụng về thêu suốt mấy ngày, mới làm xong một cái túi thơm. Ban đầu định khi chia tay với Khương Tự, sẽ tặng nó cho hắn làm quà chia tay.
Nhưng lại không tặng được. Đại ca đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Có lẽ lúc đó huynh ấy đã nghĩ, không xong rồi, đứa nhỏ mười tuổi đã biết yêu rồi.
{08}
Tiên hoàng băng hà là chuyện của ba năm trước, Thái tử thuận lợi đăng cơ, Khương Tự cũng từ Tứ hoàng tử trở thành Tứ vương gia. Ta không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến hắn, nhớ đến cái túi thơm nằm dưới đáy rương, vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Có người gõ cửa phòng ta.
"Là ta." Đại ca nói ở ngoài cửa.
Ta mở cửa cho huynh ấy.
"Oa Oa, nghĩ kỹ chưa, nếu muội không muốn, chúng ta sẽ từ chối." Đại ca nói.
Hôn sự này đương nhiên có thể từ chối. Phụ thân và tiên hoàng là bạn chí cốt, là người nhìn đương kim thánh thượng lớn lên, ngài ấy gặp phụ thân ta cũng phải cung kính ba phần. Ta cũng không hiểu tại sao hoàng thượng lại đột nhiên muốn ban hôn.
Ta nhìn đại ca. Đại ca nhướng mày nhìn ta.
"Là tiểu tử đó đi tìm Khương Trầm đấy." Đại ca cười nói, "Xem ra muội muội nhà ta vẫn rất có mị lực."
Ta cầm bút, viết lên giấy một chữ.
Cút.
"Được rồi." Đại ca nhanh chóng rời khỏi phòng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro