Nghiện Ngọt

Chương 26

Một miếng bánh mì

2025-03-12 09:02:28

Phiên ngoại 1:

 

Hạ Đường luôn cho rằng bản thân là một người trơ lì về cảm xúc. 

 

Những đứa trẻ chưa từng nhận được tình yêu thương như cô, khi lớn lên thường có xu hướng phân thành hai cực: 

 

Hoặc là khao khát tình yêu một cách mãnh liệt. 

 

Hoặc là luôn tìm cách để trốn tránh nó. 

 

Rõ ràng, Hạ Đường thuộc về vế sau. 

 

Với cô mà nói, yêu một người hay được một người yêu đều là những thứ vô nghĩa. 

 

Bởi lẽ những nỗi đau quá rõ ràng trong quá khứ đã biến thành những vết thương mưng mủ trong lòng cô từ bao giờ.

 

Thế nên Hạ Đường quyết định dựng lên một bức tường chắn thật cao, trên đó phủ đầy rêu xanh ẩm ướt và tăm tối.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cô không thể bước ra, cũng chẳng có ai có thể tiến vào được.

 

Sau này, Hạ Đường cố ý tiếp cận Tống Diễm, hai người bắt đầu yêu đương. 

 

Thời gian dần trôi, bức tường trong lòng cô dần xuất hiện những vết nứt. 

 

Cô không biết phải đối diện với những vết nứt này như thế nào, chỉ cảm thấy hoang mang đến mức bất lực. 

 

May mắn thay, mẹ của Tống Diễm đã kịp thời xuất hiện, chỉ cho Hạ Đường một con đường rõ ràng. 

 

Vậy nên cô liền rời đi mà không hề luyến tiếc. 

 

Đối với Hạ Đường, tình yêu chỉ là thứ gì đó quá hư ảo và xa vời, không thể nào so sánh được với tương lai ngay trước mắt của cô được.

 

Hạ Đường không hối hận về quyết định của mình, cũng không cố nhớ lại chàng trai kiêu ngạo trong ký ức nữa.

 

Nhưng ngày trở về nước hôm ấy, trong thang máy, cô lại một lần nữa gặp lại Tống Diễm.  

 

Cơn gió của tám năm trước lại ùa về, xen lẫn với tuyết, len lỏi qua những khe nứt của bức tường.

 

Sau đó, Hạ Đường lại nhìn thấy chiếc nhẫn ba mươi ba tệ năm nào.

 

Khoảnh khắc ấy, cũng chính là lúc mà bức tường cao lớn trong cô hoàn toàn sụp đổ. 

 

Phiên ngoại 2:

 

Trước đây, Tống Diễm chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ không sống nổi nếu có ai đó rời đi. 

 

Cho đến khi chia tay Hạ Đường.

 

Những ngày tháng đó, mẹ nó khó chịu đến phát điên. 

 

Anh luôn say mèm vào nửa đêm, rồi cứ thế mà nhớ lại ngày chia tay. 

 

Rõ ràng anh đã xé rách cả mặt mũi rồi, vậy mà Hạ Đường vẫn lạnh lùng như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý vứt bỏ anh.

 

Lẽ ra anh nên nhận ra sớm hơn mới đúng.

 

 Cô ấy nói: “Em làm sao có thể thích loại người như anh.” 

 

Mẹ nó thật quá tàn nhẫn. 

 

Khoảnh khắc đó, khi Tống Diễm ôm chặt lấy Hạ Đường, anh mới biết cô được đúc ra từ dao. 

 

Chỉ cần ôm lấy, liền sẽ bị cứa đến m.á.u chảy đầm đìa. 

 

Đúng vậy, loại người vô dụng, chẳng ra gì như anh, bị vứt bỏ cũng là điều đương nhiên.

 



 

Năm thứ hai sau khi chia tay Hạ Đường, Tống Diễm bắt đầu học vẽ.

 

Bởi vì mỗi lần cầm bút, kẻ nóng nảy ấy lại trở nên trầm lặng. 

 

Tựa như trong anh lại xuất hiện thêm một nhân cách thứ hai, có thêm một thân phận mới - là hoạ sĩ. 

 

Tranh anh vẽ cũng tạm ổn, thỉnh thoảng còn có vài phóng viên đến phỏng vấn.

 

Trên các bài báo, bọn họ đều viết rằng Tống Diễm là một người vừa nhã nhặn vừa lương thiện. 

 

Thú vị thật.

 

Không biết khi Hạ Đường nhìn thấy mấy bài báo này, nhìn thấy anh của bây giờ, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? 

 

Liệu cô ấy có thấy vui không? 

 

Đúng là đồ vô dụng, Tống Diễm tự mắng chính mình. 

 

Đã bị Hạ Đường vứt bỏ thê thảm như thế rồi mà vẫn không thể quên được cô. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



 

Sau đó, Tống Diễm đã đến Anh rất nhiều lần.

 

Hầu như mỗi tháng anh đều lên máy bay một lần.

 

Nếu có bạn bè hỏi tới, Tống Diễm cũng chỉ bảo là đi công tác. 

 

Anh còn có thể nói thế nào nữa chứ? 

 

Ngàn dặm xa xôi, vất vả mệt nhọc.

 

Cuối cùng Tống Diễm cũng có mặt ở Anh. 

 

Ánh mắt anh từ từ quét qua đám đông nhộn nhịp trước mặt. 

 

Rốt cuộc đang chờ đợi điều gì, cũng chỉ có anh mới biết mà thôi.

 

Nước Anh rộng lớn, Tống Diễm không biết Hạ Đường đang ở đâu. 

 

Anh chỉ có thể đánh cược với vận may, nhưng chưa bao giờ thực sự có được may mắn. 

 

Có lúc đứng ở ngã tư, Tống Diễm sẽ tự hỏi nếu gặp được Hạ Đường thì sẽ nói gì?

 

Là câu: Lâu rồi không gặp?

 

Hay là: Long time no see?

 

Liệu cô gái xấu xa đó có còn nhớ cách nói tiếng Trung không? 

 

Chắc là không nhớ gì đâu. 

 

Cũng chẳng nhớ anh…

 



Năm thứ tư sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Diễm uống vài ly rượu rồi gọi điện cho cô.

 

Bắt máy là một người đàn ông. 

 

Tống Diễm thừa nhận. 

 

Khoảnh khắc đó, anh thực sự muốn dùng một dao, đ.â.m xuyên qua cả anh và Hạ Đường.

 

Chỉ cần ch cùng nhau, thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi. 

 

Âm thanh ở đầu dây bên kia rất ồn ào, có vẻ là đang tổ chức tiệc tùng.

 

Đều là những tiếng cười đùa vui vẻ, xem ra Hạ Đường đã có thêm rất nhiều bạn mới. 

 

Không có anh, cô ấy sống rất tốt.

 

Sự thật này suýt chút nữa đã khiến Tống Diễm sụp đổ. 

 

Anh vui vì Hạ Đường đạt được những gì cô muốn.

 

Nhưng trong tất cả những điều đó, lại chẳng có chỗ dành cho anh.

 

Tống Diễm từng nghĩ rằng, hay là cứ kết thúc bằng việc tự đ.â.m ch mình cho xong.

 



 

Năm thứ tám sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Diễm nhìn thấy một câu nói trên mạng:

 

"Trên thế giới này, điều duy nhất không thay đổi chính là mọi thứ luôn luôn thay đổi. Đừng để quá khứ giữ chân mình, mà hãy tiến về phía trước."

 

Một chân lý đơn giản, khiến anh cảm thấy mình nên buông bỏ. 

 

Có lẽ thời gian thật sự có thể xoa dịu mọi thứ.

 

Tống Diễm quyết định sẽ đến Anh thêm lần nữa, coi là đặt một dấu chấm hết cho chuyện này. 

 

Hôm đó anh xuống lầu, chuẩn bị ra sân bay.

 

Thì “cô ấy” - hình bóng mà anh suốt ngày nhớ mong, lại xuất hiện trong tầm mắt.

 

Người phụ nữ mảnh mai đứng bên ngoài thang máy, cô ấy mở đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào anh. 

 

Khoảnh khắc đó, trái tim Tống Diễm liền đập chậm lại, từng nhịp từng nhịp vang vọng trong lồng ngực.

 

Anh thực sự không thể lừa dối chính mình.

 

Anh không làm được, không thể buông bỏ được Hạ Đường.

 

Số mệnh của anh vốn đã định, rằng anh phải dính lấy người trước mặt này đến suốt đời. 

[Hoàn]

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiện Ngọt

Số ký tự: 0