Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Chương 8
Giang Bạn
2025-03-20 12:45:23
Những người khác đang bóc nho cho ta, xoa vai, có người còn nhảy múa. Tuy là nam nhân nhưng dáng vẻ còn mềm mại hơn cả nhiều nữ tử, không biết cha ta tìm đâu ra những nhân tài như vậy.
Họ thi nhau biểu diễn hết mình, khiến các tỳ nữ không ngừng vỗ tay cổ vũ: "Hay!"
Còn ta chỉ có thể uể oải thốt ra giọng điệu phung phí: "Thưởng, thưởng hết."
"Tạ ơn tiểu thư."
Lực đạo xoa vai không biết từ lúc nào trở nên mạnh hơn, độ thoải mái vừa đúng, rất giống với cách Tống Yến Châu xoa vai cho ta trước kia trong thôn.
"A Man thấy lực độ này có ổn không?"
Khoan đã!
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta lật người lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, kinh ngạc kêu lên: "Tống Yến Châu? Sao ngươi lại ở đây? !"
Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi ta, hơi thở nóng phả vào mặt ta, giọng trầm thấp mang theo chút oán trách: "Nhớ A Man."
Sở Thanh trên sân khấu không biết từ lúc nào đã ngừng hát, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Tống Yến Châu đột ngột xuất hiện.
"Tên trộm từ đâu tới, mau buông tiểu thư nhà ta ra!"
Các tỳ nữ định gọi người, nhưng bị ta vung tay ngăn lại.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Khi không còn ai, Tống Yến Châu liền nằm xuống bên cạnh ta, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao trên trời.
Ta cũng không nói gì, xem ai bất an trước.
Sau một lúc lâu, hai người gần như đồng thời hỏi:
"Ngươi đã có người mới, sao còn đến tìm ta?"
"Người đó là phu quân mới của nàng sao?"
15
"Phụt." Ta cười thành tiếng, đung đưa bàn chân móc vào gấu áo của hắn, cố tình trêu chọc: "Đúng vậy, ngươi trông rất giống A Thanh."
Tống Yến Châu u uất nhìn ta, như thể cam chịu số phận, ôm ta vào lòng: "Vậy ta sẽ làm tiểu tướng công của A Man."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một câu tiểu tướng công này đã thành công xoa dịu tất cả những uất ức trong lòng ta.
Tống Yến Châu nói, hắn không có người mới nào cả, hôn ước trước đây là do người nhà sắp đặt, hắn và Lạc thị nữ cũng không hề qua lại.
Sau khi trở về kinh thành, một nửa thời gian hắn dành để chữa thương và khôi phục ký ức, nửa thời gian còn lại làm việc cho Tam Hoàng tử.
Kết quả không ngờ, khi trở lại thôn tìm ta, hắn không còn thấy bóng dáng ta đâu nữa.
Hắn hỏi thăm khắp nơi về tung tích của ta, cuối cùng chỉ có manh mối mơ hồ chỉ về Tiền phủ.
Ta ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Vậy ban ngày ngươi còn tặng ngọc bội cho Lạc tiểu thư, còn cười rất là đắc ý."
Tuyệt đối không thể thừa nhận hành động lén lút bỏ trốn của mình! !
Tống Yến Châu ôn hòa giải thích: "Ngọc bội là tín vật trao đổi khi hai nhà định hôn ước trước đây, ta đã hủy hôn ước với nàng ta, nên ngọc bội tất nhiên phải trả lại."
Hôn ước không phải muốn hủy là hủy được, những người quyền quý đều coi trọng thể diện, hai nhà Tống Lạc muốn kết thân nên mới kết thông gia.
Mà Lạc Mật lại không có lỗi gì, cứ nhất định đòi hủy hôn chỉ khiến hai nhà bất hòa, còn hủy hoại danh tiếng của người ta.
May mà Tam Hoàng tử đứng ra gánh vác trách nhiệm này, mới thuyết phục được Lạc gia.
"Cũng có nghĩa là. . . Lạc tiểu thư đã trở thành Ngụy Vương phi? !"
Tống Yến Châu gật đầu, đây cũng là lý do tại sao hắn sẵn lòng hao tâm tổn trí làm việc cho Tam Hoàng tử.
Đây là kiểu phát triển thần kỳ gì vậy?
Phải chăng đây chính là hiệu ứng cánh bướm từ một kẻ ngoài cuộc (ta) sao? !
16
Ta và Tống Yến Châu tạm coi như đã nửa hòa giải.
Còn tại sao chỉ là một nửa, là vì hắn quá bận rộn.
Hiện nay thánh thượng càng ngày càng già yếu, những động thái nhỏ của các Hoàng tử cũng ngày càng nhiều, cộng với miền Nam thường xuyên có lũ lụt, mọi việc đều dồn vào một lúc.
Thành Quốc công phủ là phe vững chắc của Tam Hoàng tử, bản thân Tống Yến Châu cũng có chức quan, mỗi ngày đều tan triều rất muộn.
Ngay cả cha ta, gần đây cũng hiếm khi ở nhà.
Nhưng bất kể muộn đến mấy, cỗ xe ngựa treo bài "Tống" vẫn sẽ dừng lại trước cổng Tiền phủ một lúc.
Họ thi nhau biểu diễn hết mình, khiến các tỳ nữ không ngừng vỗ tay cổ vũ: "Hay!"
Còn ta chỉ có thể uể oải thốt ra giọng điệu phung phí: "Thưởng, thưởng hết."
"Tạ ơn tiểu thư."
Lực đạo xoa vai không biết từ lúc nào trở nên mạnh hơn, độ thoải mái vừa đúng, rất giống với cách Tống Yến Châu xoa vai cho ta trước kia trong thôn.
"A Man thấy lực độ này có ổn không?"
Khoan đã!
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta lật người lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, kinh ngạc kêu lên: "Tống Yến Châu? Sao ngươi lại ở đây? !"
Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi ta, hơi thở nóng phả vào mặt ta, giọng trầm thấp mang theo chút oán trách: "Nhớ A Man."
Sở Thanh trên sân khấu không biết từ lúc nào đã ngừng hát, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Tống Yến Châu đột ngột xuất hiện.
"Tên trộm từ đâu tới, mau buông tiểu thư nhà ta ra!"
Các tỳ nữ định gọi người, nhưng bị ta vung tay ngăn lại.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Khi không còn ai, Tống Yến Châu liền nằm xuống bên cạnh ta, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao trên trời.
Ta cũng không nói gì, xem ai bất an trước.
Sau một lúc lâu, hai người gần như đồng thời hỏi:
"Ngươi đã có người mới, sao còn đến tìm ta?"
"Người đó là phu quân mới của nàng sao?"
15
"Phụt." Ta cười thành tiếng, đung đưa bàn chân móc vào gấu áo của hắn, cố tình trêu chọc: "Đúng vậy, ngươi trông rất giống A Thanh."
Tống Yến Châu u uất nhìn ta, như thể cam chịu số phận, ôm ta vào lòng: "Vậy ta sẽ làm tiểu tướng công của A Man."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một câu tiểu tướng công này đã thành công xoa dịu tất cả những uất ức trong lòng ta.
Tống Yến Châu nói, hắn không có người mới nào cả, hôn ước trước đây là do người nhà sắp đặt, hắn và Lạc thị nữ cũng không hề qua lại.
Sau khi trở về kinh thành, một nửa thời gian hắn dành để chữa thương và khôi phục ký ức, nửa thời gian còn lại làm việc cho Tam Hoàng tử.
Kết quả không ngờ, khi trở lại thôn tìm ta, hắn không còn thấy bóng dáng ta đâu nữa.
Hắn hỏi thăm khắp nơi về tung tích của ta, cuối cùng chỉ có manh mối mơ hồ chỉ về Tiền phủ.
Ta ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Vậy ban ngày ngươi còn tặng ngọc bội cho Lạc tiểu thư, còn cười rất là đắc ý."
Tuyệt đối không thể thừa nhận hành động lén lút bỏ trốn của mình! !
Tống Yến Châu ôn hòa giải thích: "Ngọc bội là tín vật trao đổi khi hai nhà định hôn ước trước đây, ta đã hủy hôn ước với nàng ta, nên ngọc bội tất nhiên phải trả lại."
Hôn ước không phải muốn hủy là hủy được, những người quyền quý đều coi trọng thể diện, hai nhà Tống Lạc muốn kết thân nên mới kết thông gia.
Mà Lạc Mật lại không có lỗi gì, cứ nhất định đòi hủy hôn chỉ khiến hai nhà bất hòa, còn hủy hoại danh tiếng của người ta.
May mà Tam Hoàng tử đứng ra gánh vác trách nhiệm này, mới thuyết phục được Lạc gia.
"Cũng có nghĩa là. . . Lạc tiểu thư đã trở thành Ngụy Vương phi? !"
Tống Yến Châu gật đầu, đây cũng là lý do tại sao hắn sẵn lòng hao tâm tổn trí làm việc cho Tam Hoàng tử.
Đây là kiểu phát triển thần kỳ gì vậy?
Phải chăng đây chính là hiệu ứng cánh bướm từ một kẻ ngoài cuộc (ta) sao? !
16
Ta và Tống Yến Châu tạm coi như đã nửa hòa giải.
Còn tại sao chỉ là một nửa, là vì hắn quá bận rộn.
Hiện nay thánh thượng càng ngày càng già yếu, những động thái nhỏ của các Hoàng tử cũng ngày càng nhiều, cộng với miền Nam thường xuyên có lũ lụt, mọi việc đều dồn vào một lúc.
Thành Quốc công phủ là phe vững chắc của Tam Hoàng tử, bản thân Tống Yến Châu cũng có chức quan, mỗi ngày đều tan triều rất muộn.
Ngay cả cha ta, gần đây cũng hiếm khi ở nhà.
Nhưng bất kể muộn đến mấy, cỗ xe ngựa treo bài "Tống" vẫn sẽ dừng lại trước cổng Tiền phủ một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro