Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Chương 5
Giang Bạn
2025-03-20 12:45:23
Ta: "? ? ?"
Giày xéo cái gì chứ? Cha nghe phiên bản thêm mắm thêm muối nào vậy!
Ta nhìn về phía Tiểu Oanh đang đứng cúi đầu không xa, quả nhiên thấy vẻ mặt đầy chột dạ của nàng ấy.
Ta vội vàng phủ nhận: "Không có đâu, hôm qua lúc về quên khoác áo nên mới bị nhiễm phong hàn."
Nhưng cha chẳng thèm nghe lời giải thích của ta, ông ấy xoa xoa cằm rồi lại so đo trên mặt ta vài cái, đau đớn vô cùng: "Gầy đi rồi! Con ta khi nào phải chịu khổ như thế này!"
". . ."
Nếu không phải thời gian qua ngày nào ta cũng ăn giò heo hầm tương của Tống Yến Châu, có lẽ ta đã tin rồi.
Cha không trách ta làm bậy, ngược lại còn an ủi: "Mãn Mãn à, trên đời nam tử nhiều vô kể, nữ nhi đáng giá trăm vạn của ta, muốn lấy ai thì lấy!"
"Lấy Hoàng tử được không?"
"Mãn Mãn, cha đã bao giờ nói với con rằng làm người phải thực tế chưa? Ngoan, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế như vậy."
Sĩ, nông, công, thương, địa vị thương nhân xếp cuối cùng. Dù cha ta là hoàng thương, cũng không thể tác động đến ý định của các Hoàng tử.
Cũng may, ta không thích Hoàng tử.
9
Ta nằm ở nhà chán chường một thời gian.
Hàng ngày nằm trên giường đọc thoại bản, hoặc bảo Tiểu Oanh đi dò hỏi tin tức về Thành Quốc công phủ và Tướng phủ.
Ta có thể kiềm chế không đi quấy rầy Tống Yến Châu, nhưng vẫn tham lam muốn biết tin tức về hắn.
Cha biết chuyện này nên ngồi không yên, dẫn theo vài chục nam tử diện mạo tuán mỹ phi phàm vào viện.
Họ đứng thành hàng ngay ngắn, tha thiết nhìn ta, có người lón gan đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Mười người này mỗi người một đặc điểm, điểm chung duy nhất là đều vô cùng xuất sắc, đường nét trên khuôn mặt còn hơi giống một người nào đó.
"Con gái ta, con xem có ai vừa mắt không, chọn lại để hầu hạ con."
Chẳng lẽ muốn chơi trò thế thân à?
Ta nghe xong kinh sợ vô cùng: "Không được đâu! Cha, con không muốn chọn!"
Cha ta lại bừng tỉnh nói: "Là cha suy nghĩ không chu đáo, con không còn là đứa trẻ nữa, không cần phải lựa chọn."
Ông ấy vẫy tay: "Tất cả đều ở lại đi."
Đúng lúc này, hạ nhân đột nhiên báo lại có một công tử đến thăm, đã đưa thiếp và đang đợi ở cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
Cha nhận lấy thiếp xem, lông mày dần nhíu lại:
"Thành Quốc công phủ? Họ đến làm gì? Nhà ta bình thường chẳng có qua lại gì với họ. . . Thôi được, dẫn vào đi."
Xoảng!
Chén trà sứ men xanh với hoa văn mây từ tay ta rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh.
Ta không rảnh bận tâm, căng thẳng ngẩng đầu hỏi: "Có phải Thành Quốc công phủ họ Tống đó không?"
"Ngoài họ ra thì không có nhà nào khác."
Không xong rồi, không biết người này có phải Tống Yến Châu không.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
"Vậy cha tiếp đãi trước đi, có ngoại nam nên con nữ nhi lui về tránh trước."
Ngay khi ta vén váy định chạy trốn, thì một kẻ liếc mắt đưa tình trong số mười người ban nãy đột nhiên kéo tay áo ta lại.
Đôi mắt phượng của hắn ta đầy vẻ trêu ghẹo, giọng nói nghe là biết người có chất giọng hát hay:
"Xin thứ lỗi cho Sở Thanh vô lễ, tiểu thư, vậy những nam nhân trong nhà chúng ta thì sao?"
Ta cố gắng giật lại tay áo, không giật được, đành từ bỏ.
"Cùng đi đi."
So với việc chạm mặt Tống Yến Châu, còn không bằng để bọn họ đi theo, sau này đuổi đi là được.
Lúc này trong đầu ta toàn là suy nghĩ về Tống Yến Châu.
Người đến có phải là hắn không?
Hắn đến nhà có phải là đến đòi một lời giải thích?
Nhưng hắn đã có giai nhân bên cạnh rồi, sao còn nhớ đến "người vợ tào khang" này nữa?
Trong lòng ta không biết là lo lắng hay mong đợi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ở góc hành lang, xa xa ta thấy tiểu đồng dẫn một người đi vào viện.
Thanh niên mặc áo bào màu lam, dáng người cao ráo, lưng đeo đồ trang sức bằng ngọc.
Chính là Tống Yến Châu mà ta đang nhớ nhung.
Hắn dường như tiều tụy đi nhiều, làn da tái nhợt, đôi mắt tuấn tú đầy mỏi mệt, khí chất quanh người so với trước đây lại thêm phần trầm ổn.
Giày xéo cái gì chứ? Cha nghe phiên bản thêm mắm thêm muối nào vậy!
Ta nhìn về phía Tiểu Oanh đang đứng cúi đầu không xa, quả nhiên thấy vẻ mặt đầy chột dạ của nàng ấy.
Ta vội vàng phủ nhận: "Không có đâu, hôm qua lúc về quên khoác áo nên mới bị nhiễm phong hàn."
Nhưng cha chẳng thèm nghe lời giải thích của ta, ông ấy xoa xoa cằm rồi lại so đo trên mặt ta vài cái, đau đớn vô cùng: "Gầy đi rồi! Con ta khi nào phải chịu khổ như thế này!"
". . ."
Nếu không phải thời gian qua ngày nào ta cũng ăn giò heo hầm tương của Tống Yến Châu, có lẽ ta đã tin rồi.
Cha không trách ta làm bậy, ngược lại còn an ủi: "Mãn Mãn à, trên đời nam tử nhiều vô kể, nữ nhi đáng giá trăm vạn của ta, muốn lấy ai thì lấy!"
"Lấy Hoàng tử được không?"
"Mãn Mãn, cha đã bao giờ nói với con rằng làm người phải thực tế chưa? Ngoan, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế như vậy."
Sĩ, nông, công, thương, địa vị thương nhân xếp cuối cùng. Dù cha ta là hoàng thương, cũng không thể tác động đến ý định của các Hoàng tử.
Cũng may, ta không thích Hoàng tử.
9
Ta nằm ở nhà chán chường một thời gian.
Hàng ngày nằm trên giường đọc thoại bản, hoặc bảo Tiểu Oanh đi dò hỏi tin tức về Thành Quốc công phủ và Tướng phủ.
Ta có thể kiềm chế không đi quấy rầy Tống Yến Châu, nhưng vẫn tham lam muốn biết tin tức về hắn.
Cha biết chuyện này nên ngồi không yên, dẫn theo vài chục nam tử diện mạo tuán mỹ phi phàm vào viện.
Họ đứng thành hàng ngay ngắn, tha thiết nhìn ta, có người lón gan đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Mười người này mỗi người một đặc điểm, điểm chung duy nhất là đều vô cùng xuất sắc, đường nét trên khuôn mặt còn hơi giống một người nào đó.
"Con gái ta, con xem có ai vừa mắt không, chọn lại để hầu hạ con."
Chẳng lẽ muốn chơi trò thế thân à?
Ta nghe xong kinh sợ vô cùng: "Không được đâu! Cha, con không muốn chọn!"
Cha ta lại bừng tỉnh nói: "Là cha suy nghĩ không chu đáo, con không còn là đứa trẻ nữa, không cần phải lựa chọn."
Ông ấy vẫy tay: "Tất cả đều ở lại đi."
Đúng lúc này, hạ nhân đột nhiên báo lại có một công tử đến thăm, đã đưa thiếp và đang đợi ở cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
Cha nhận lấy thiếp xem, lông mày dần nhíu lại:
"Thành Quốc công phủ? Họ đến làm gì? Nhà ta bình thường chẳng có qua lại gì với họ. . . Thôi được, dẫn vào đi."
Xoảng!
Chén trà sứ men xanh với hoa văn mây từ tay ta rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh.
Ta không rảnh bận tâm, căng thẳng ngẩng đầu hỏi: "Có phải Thành Quốc công phủ họ Tống đó không?"
"Ngoài họ ra thì không có nhà nào khác."
Không xong rồi, không biết người này có phải Tống Yến Châu không.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
"Vậy cha tiếp đãi trước đi, có ngoại nam nên con nữ nhi lui về tránh trước."
Ngay khi ta vén váy định chạy trốn, thì một kẻ liếc mắt đưa tình trong số mười người ban nãy đột nhiên kéo tay áo ta lại.
Đôi mắt phượng của hắn ta đầy vẻ trêu ghẹo, giọng nói nghe là biết người có chất giọng hát hay:
"Xin thứ lỗi cho Sở Thanh vô lễ, tiểu thư, vậy những nam nhân trong nhà chúng ta thì sao?"
Ta cố gắng giật lại tay áo, không giật được, đành từ bỏ.
"Cùng đi đi."
So với việc chạm mặt Tống Yến Châu, còn không bằng để bọn họ đi theo, sau này đuổi đi là được.
Lúc này trong đầu ta toàn là suy nghĩ về Tống Yến Châu.
Người đến có phải là hắn không?
Hắn đến nhà có phải là đến đòi một lời giải thích?
Nhưng hắn đã có giai nhân bên cạnh rồi, sao còn nhớ đến "người vợ tào khang" này nữa?
Trong lòng ta không biết là lo lắng hay mong đợi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ở góc hành lang, xa xa ta thấy tiểu đồng dẫn một người đi vào viện.
Thanh niên mặc áo bào màu lam, dáng người cao ráo, lưng đeo đồ trang sức bằng ngọc.
Chính là Tống Yến Châu mà ta đang nhớ nhung.
Hắn dường như tiều tụy đi nhiều, làn da tái nhợt, đôi mắt tuấn tú đầy mỏi mệt, khí chất quanh người so với trước đây lại thêm phần trầm ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro