Chương 11
A Châu Á
2025-03-19 22:16:19
Anh cũng biết bố tôi tham lam và em trai tôi kiêu ngạo sẽ khiến tôi phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã.
Nhưng những năm qua, anh ta luôn tránh né việc cùng tôi về nhà, thậm chí phản bội tôi, muốn hủy hôn, để tôi phải một mình đối mặt với tất cả.
Khi tôi cần anh ta, anh ta không muốn.
Khi tôi không cần anh ta nữa, anh ta lại đ.â.m đầu vào giúp tôi.
Thật là đáng ghê tởm.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý để Lục Tước đi cùng tôi.
Dù sao, những gì tôi sắp làm, anh ta thực sự có thể hữu ích.
19
Sau vài ngày lang thang bên ngoài, Quý Trác cuối cùng cũng quay về nhà.
Vừa bước vào, việc đầu tiên cậu ta làm là tát tôi một cái.
Trên khuôn mặt cậu ta là vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
“Là cô khiến Phương Tích bỏ đi phải không?”
Lục Tước gần như ngay lập tức bước đến trước mặt tôi, đẩy Quý Trác ngã xuống đất.
Sau đó anh ta ấn Quý Trác xuống, mạnh mẽ đ.ấ.m vào mặt anh ta một cú.
Đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
“Cậu là cái thá gì, dám đánh Quý Đóa.”
Tôi nhếch môi cười, Lục Tước bây giờ giống hệt hồi học cấp ba.
Cả đời này không thể thay đổi được số phận.
Quý Trác bị đánh cho choáng váng, phải một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cậu ta tức giận đến đỏ mặt.
Từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều, ai ai cũng gọi cậu là thiếu gia.
Chưa từng bị đánh như thế bao giờ.
Cậu ta cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Tước, nhưng không thể.
“Anh là cái thá gì? Là chó của Quý Đóa à?”
“Quý Đóa, cô bảo anh ta buông tôi ra, không thì tôi sẽ nói với bố, cô không xong với tôi đâu.”
Tôi nhíu mày.
Cậu ta là cái gì mà dám có thái độ như vậy?
Có thật cậu ta nghĩ cả thế giới này phải quay quanh cậu ta, còn tất cả người khác là côn trùng sao?
Nhưng cũng không trách được cậu ta.
Dù sao bây giờ cậu ta như thế, không phải do tôi nuôi nấng sao?
20
Ngay từ ngày Quý Trác chào đời, tôi đã biết, cái cân của bố mẹ đã hoàn toàn nghiêng về cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù tôi có cố gắng thế nào, giỏi giang ra sao, họ cũng không nhìn thấy.
Vì vậy tôi đã âm thầm nuôi dưỡng Quý Trác thành một đứa vô dụng.
Cậu ta đánh nhau ở trường, tôi phải đi đền tiền và xin lỗi người ta.
Cậu ta trốn học và đua xe, tôi phải thỏa hiệp với giáo viên để giữ mối quan hệ.
Cậu ta đi bar đánh bạc, tôi lại theo sau trả nợ cho cậu ta.
Cậu ta yêu sớm, phát điên vì tình, tôi vẫn chiều theo, dung túng và giúp cậu ta giấu giếm bố mẹ.
Quý Trác cũng không phụ lòng tôi, trở thành một đứa con trai bạo lực, vô dụng, suốt ngày quậy phá.
Cậu ta cũng coi tôi như một kẻ hầu, sai bảo tôi như một con chó.
Khi bố mẹ phát hiện và muốn sửa lại cậu ta, đã quá muộn.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ tự tay đập vỡ cái bản lĩnh kiêu ngạo mà tôi đã nuôi dạy cậu ta.
Tôi tìm trong phòng dụng cụ một cây gậy bóng chày.
Dừng lại trước chân cậu ta, “Hình như cậu từng mắng tôi là tật nguyền đúng không, Quý Trác?”
“Cái… cái gì, chị muốn làm gì?”
Giọng anh ta run rẩy.
“Cậu tin không, tôi cũng có thể đánh gãy chân cậu đấy?”
“Chị điên rồi! Quý Đóa!”
Lục Tước nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, tay anh ta lại dùng sức.
Thôi đi, tôi nghĩ rằng cái bộ xương của cậu ta sẽ có giá trị lớn hơn nữa.
Chuông cửa vang lên, người đến rồi.
21
Trần Uyển mặc chiếc váy tím cổ vuông, đi giày cao gót bước vào.
Phía sau cô ta là một đám vệ sĩ mặc đồ đen.
Tôi đưa gậy bóng chày cho cô ta.
“Chỉ cần đừng làm cậu ta tàn phế, còn lại cứ để Trần tiểu thư xả giận.”
Tôi mở cửa và chuẩn bị rời đi, thì đằng sau truyền đến giọng nói run rẩy của Quý Trác.
“Chị, chị…”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cuối cùng cũng nói được lời người.
“Phương Tích đâu?”
Giọng cậu ta run rẩy vì sợ hãi, nhưng không phải là van xin, mà là gọi tên Phương Tích.
Tôi bật cười, thấy đứa em trai này thật sự không biết nên khen nó là tình yêu mù quáng hay mắng nó ngớ ngẩn.
Tôi quyết định giáng một đòn tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của nó.
“Quý Trác, cậu nghĩ Phương Tích thật sự yêu cậu sao?”
Nhưng những năm qua, anh ta luôn tránh né việc cùng tôi về nhà, thậm chí phản bội tôi, muốn hủy hôn, để tôi phải một mình đối mặt với tất cả.
Khi tôi cần anh ta, anh ta không muốn.
Khi tôi không cần anh ta nữa, anh ta lại đ.â.m đầu vào giúp tôi.
Thật là đáng ghê tởm.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý để Lục Tước đi cùng tôi.
Dù sao, những gì tôi sắp làm, anh ta thực sự có thể hữu ích.
19
Sau vài ngày lang thang bên ngoài, Quý Trác cuối cùng cũng quay về nhà.
Vừa bước vào, việc đầu tiên cậu ta làm là tát tôi một cái.
Trên khuôn mặt cậu ta là vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
“Là cô khiến Phương Tích bỏ đi phải không?”
Lục Tước gần như ngay lập tức bước đến trước mặt tôi, đẩy Quý Trác ngã xuống đất.
Sau đó anh ta ấn Quý Trác xuống, mạnh mẽ đ.ấ.m vào mặt anh ta một cú.
Đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
“Cậu là cái thá gì, dám đánh Quý Đóa.”
Tôi nhếch môi cười, Lục Tước bây giờ giống hệt hồi học cấp ba.
Cả đời này không thể thay đổi được số phận.
Quý Trác bị đánh cho choáng váng, phải một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cậu ta tức giận đến đỏ mặt.
Từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều, ai ai cũng gọi cậu là thiếu gia.
Chưa từng bị đánh như thế bao giờ.
Cậu ta cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Tước, nhưng không thể.
“Anh là cái thá gì? Là chó của Quý Đóa à?”
“Quý Đóa, cô bảo anh ta buông tôi ra, không thì tôi sẽ nói với bố, cô không xong với tôi đâu.”
Tôi nhíu mày.
Cậu ta là cái gì mà dám có thái độ như vậy?
Có thật cậu ta nghĩ cả thế giới này phải quay quanh cậu ta, còn tất cả người khác là côn trùng sao?
Nhưng cũng không trách được cậu ta.
Dù sao bây giờ cậu ta như thế, không phải do tôi nuôi nấng sao?
20
Ngay từ ngày Quý Trác chào đời, tôi đã biết, cái cân của bố mẹ đã hoàn toàn nghiêng về cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù tôi có cố gắng thế nào, giỏi giang ra sao, họ cũng không nhìn thấy.
Vì vậy tôi đã âm thầm nuôi dưỡng Quý Trác thành một đứa vô dụng.
Cậu ta đánh nhau ở trường, tôi phải đi đền tiền và xin lỗi người ta.
Cậu ta trốn học và đua xe, tôi phải thỏa hiệp với giáo viên để giữ mối quan hệ.
Cậu ta đi bar đánh bạc, tôi lại theo sau trả nợ cho cậu ta.
Cậu ta yêu sớm, phát điên vì tình, tôi vẫn chiều theo, dung túng và giúp cậu ta giấu giếm bố mẹ.
Quý Trác cũng không phụ lòng tôi, trở thành một đứa con trai bạo lực, vô dụng, suốt ngày quậy phá.
Cậu ta cũng coi tôi như một kẻ hầu, sai bảo tôi như một con chó.
Khi bố mẹ phát hiện và muốn sửa lại cậu ta, đã quá muộn.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ tự tay đập vỡ cái bản lĩnh kiêu ngạo mà tôi đã nuôi dạy cậu ta.
Tôi tìm trong phòng dụng cụ một cây gậy bóng chày.
Dừng lại trước chân cậu ta, “Hình như cậu từng mắng tôi là tật nguyền đúng không, Quý Trác?”
“Cái… cái gì, chị muốn làm gì?”
Giọng anh ta run rẩy.
“Cậu tin không, tôi cũng có thể đánh gãy chân cậu đấy?”
“Chị điên rồi! Quý Đóa!”
Lục Tước nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, tay anh ta lại dùng sức.
Thôi đi, tôi nghĩ rằng cái bộ xương của cậu ta sẽ có giá trị lớn hơn nữa.
Chuông cửa vang lên, người đến rồi.
21
Trần Uyển mặc chiếc váy tím cổ vuông, đi giày cao gót bước vào.
Phía sau cô ta là một đám vệ sĩ mặc đồ đen.
Tôi đưa gậy bóng chày cho cô ta.
“Chỉ cần đừng làm cậu ta tàn phế, còn lại cứ để Trần tiểu thư xả giận.”
Tôi mở cửa và chuẩn bị rời đi, thì đằng sau truyền đến giọng nói run rẩy của Quý Trác.
“Chị, chị…”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cuối cùng cũng nói được lời người.
“Phương Tích đâu?”
Giọng cậu ta run rẩy vì sợ hãi, nhưng không phải là van xin, mà là gọi tên Phương Tích.
Tôi bật cười, thấy đứa em trai này thật sự không biết nên khen nó là tình yêu mù quáng hay mắng nó ngớ ngẩn.
Tôi quyết định giáng một đòn tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của nó.
“Quý Trác, cậu nghĩ Phương Tích thật sự yêu cậu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro