Nam Ai

Thị phi.

Cam Lai

2025-02-28 09:00:39

Dù cho có nằm mơ thì Dạ Lý cũng không ngờ rằng nhờ vào giọng hát này mà sẽ có ngày cứu thoát mình qua một ải.

Nhưng đáng tiếc nó lại không thể cứu ả khỏi những thị phi thất thiệt.

Kể từ sau đêm trở về từ phòng của thống đốc thì đã có vô số tin đồn xoay quanh Dạ Lý lan truyền trong những người hầu gái. Tất nhiên nó đều bắt nguồn từ cô hầu đã bị thống đốc bỏ mặc giữa cuộc ái ân để đưa Dạ Lý đi.

"Con nhỏ đó thấy vậy mà cũng đê tiện quá, tìm cách leo lên giường của thống đốc, mơ làm thống đốc phu nhân hay gì đây mà!"

"Bởi vậy nhìn người không thể nhìn mặt, thấy cũng hiền lành mà mưu sâu kế hiểm quá."

"Đêm đó ngài thống đốc đang dặn dò tôi một số công chuyện, ấy vậy mà con nhỏ Hoài Sa này lại xuất hiện liếc mắt đưa tình lôi kéo ngài ấy đi."

"Cô nam quả nữ ở trong phòng cả đêm với nhau, các cô nói xem đã xảy ra chuyện gì?"

"Còn chuyện gì được nữa, chắc chắn là mây mưa rồi!"

Đúng lúc nhóm hầu gái ấy đang bàn tán thị phi với nhau thì tình cờ Tâm và Dạ Lý cũng đang bê đồ đi ngang qua, họ đều nghe được những lời lẽ vô căn cứ này.

Từ đêm ấy Dạ Lý trở về, Tâm và Hai Mươi Ba đều ép ả phải khai ra sự thật. Mà sự thật thì cũng chỉ có vậy, tất nhiên hai người này tin tưởng Dạ Lý, bởi vậy bây giờ Tâm nghe người ta đồn đoán chuyện gà chuyện vịt xúc phạm Dạ Lý thì cô chẳng đành lòng bỏ qua.

Bèn tiến lại chỗ ba bốn cô hầu kia, thẳng thắn lên tiếng: "Các người không cần làm việc nữa à? Lại ở đây đi vu khống người khác."

Cô hầu đêm trước cùng thống đốc Draco Yves trao hôn tên là Vân, bấy giờ nghe Tâm bảo vậy thì cũng chẳng vừa, liền hất cằm sấn tới: "Là tận mắt tôi chứng kiến, con Hoài Sa có dám dõng dạc khẳng định đêm hôm đó không hề bước chân vào phòng thống đốc hay không?"

"Phải, quả thật tôi có vào phòng thống đốc, nhưng tôi chỉ sơ cứu vết xước và hát cho ngài ấy nghe một bài rồi trở về." Dạ Lý bước lên đáp.

"Cô tưởng tất cả mọi người ở đây đều là con nít lên 3 à? Cô đã làm ra chuyện bẩn thỉu gì thì tự lương tâm cô thấu suốt!" Vân nhếch môi cười mỉa mai.

Nhìn thái độ của cô ta như vậy khiến Tâm cầm lòng chẳng đặng mà chuẩn bị tiến lại cho cô ta một cái bạt tai, nhưng chưa kịp động thủ thì Dạ Lý đã ra tay trước, ả đánh Vân một cái tát đau điếng tựa hồ trời giáng khiến cô ta ngã vật xuống đất hét lên inh ỏi.

"Lương tâm tôi trong sáng như gương, nếu cô còn tiếp tục bôi nhọ thì đừng trách vì sao tôi không khách sáo!" Dạ Lý lạnh giọng nói vậy rồi liếc mắt nhìn đám hầu gái còn lại: "Còn các cô nữa, chuyện chưa kiểm chứng đã đi đồn đoán, không sợ sau này chính các cô trở thành nạn nhân của cô ta à? Cô ta vu khống được tôi thì lúc nào đó cũng sẽ vu khống được các cô."

Lời này khiến đám hầu gái ấy thẹn đến đỏ mặt nhưng cũng không dám đáp trả.

Chỉ là Vân vì quá xấu hổ nên bèn lao tới toan tấn công Dạ Lý, không ngờ đúng lúc này bà quản gia lại xuất hiện nắm cổ áo cô ta kéo lại.

"Nơi đây là chốn chỉ có thể im lặng phục tùng, các cô lại gây sự đánh nhau, có phải thèm chết lắm rồi không?" Bà quản gia nhàn nhạt nói trong khi vung tay đẩy Vân sang một góc, bộ váy đen dài của bà ta trông như là một con quạ đang chực chờ trước bầy se sẻ.

Tâm đem mọi chuyện nãy giờ tường thuật lại với bà quản gia, nghe xong bà ta còn không màng nhìn đến Vân mà chỉ cất giọng không cao không thấp hỏi: "Cô nói mình tận mắt chứng kiến Hoài Sa vào phòng của ngài thống đốc cả đêm à?"

"Vâng, đúng vậy! Chắc chắn là con hồ ly tinh này không an phận muốn rù quến ông chủ rồi." Vân vẫn khẳng định.

"Được, vậy chắc tôi cần cô phải đi cùng để nói rõ hơn về sự việc này." Dứt lời, bà quản gia bèn rảo bước đi khỏi căn bếp, Vân thấy được ra hiệu cũng mon men chạy theo sau, lúc ngang qua Dạ Lý còn không quên liếc ả một cái đầy thách thức.

Sau đó mọi người cũng giải tán, Tâm và Dạ Lý cùng làm một số việc cần thiết rồi trở về phòng ngồi nghỉ, lúc này xung quanh chẳng có ai ngoài hai người nên Tâm mới thấp giọng khẽ hỏi: "Dạ Lý có ổn không?"

Ả gật nhẹ, cánh môi cong lên thành nụ cười hết sức bất đắc dĩ: "Tự dưng chuyện trên trời đổ xuống đầu, nhưng cũng không sao."

"Không sao thì tốt, à mà tôi muốn hỏi Dạ Lý về chuyện trong căn phòng của Draco Yves, Dạ Lý có thấy điều gì bất thường ở đó hay không?"

Ả trầm ngâm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không có, ngoại trừ không gian rộng rãi, nội thất xa hoa thì chẳng có điều gì đáng lưu ý cả. Nó dường như chỉ là một phòng ngủ bình thường."

"Không đâu, chắc chắn trong đó có chứa một số tài liệu quan trọng. Bởi vì Hai Mươi Ba đã có lần tận dụng lúc dọn dẹp mà lục tìm trong thư phòng của gã nhưng chẳng thấy gì có ích cả. Tập tài liệu kia chắc chắn đang ở trong phòng ngủ của Draco Yves!"

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Dạ Lý thấp giọng hỏi.

"Nếu đúng như lời kể của Dạ Lý thì Draco Yves đã có cái nhìn thiện cảm với Dạ Lý rồi. Vậy chi bằng chúng ta tận dụng điều này để..."

"Ý Tâm là sao?" Ả khẽ cau mày.

"Dạ Lý phải lợi dụng gã để vào được căn phòng ấy lần nữa tìm tài liệu."

"N-nhưng tôi không biết cách, mấy ngày nay Draco cũng đâu có tìm tôi, chắc gã đã bỏ qua tôi rồi. Tôi cũng đã không còn nhìn thấy gã kể từ đêm hôm đó." Dạ Lý thành thật bảo.

"Chuyện này thì Dạ Lý không cần lo, không có cơ hội gặp thì chúng ta sẽ tạo ra cơ hội, chỉ cần Dạ Lý bám sát kế hoạch thôi, được chứ?"

Câu hỏi này không phải là một câu hỏi dễ trả lời, nhưng Dạ Lý cũng không thể nào không trả lời. Những tưởng công việc truy tìm tập tài liệu chủ yếu giao cho Tâm và Hai Mươi Ba nhưng không ngờ bây giờ bản thân ả đã trở thành nhân vật chính.

"Tôi..."

"Dạ Lý, nếu Dạ Lý không làm thì cơ hội để đưa Nam Sa về cũng không còn nữa đâu, cả chúng ta cũng không thể trở về được nữa."

Ngay khi ả vừa định gật đầu thì đột nhiên có giọng một người lên tiếng khiến cả hai đều bị giật mình.

"Hoài Sa, tiểu thư Lenna cho gọi cô kìa."

"Tôi?" Dạ Lý chớp chớp mắt nhìn cô hầu gái đến chuyển lời.

"Chứ còn ai vào đây nữa, mau lên!"

Lật đật chạy đi tới phòng của Nam Sa, Dạ Lý vẫn còn trăn trở lắm về những gì Tâm vừa nói. Bởi lẽ đêm ấy là thoát nguy trong gang tấc, ả tự nhận không phải do mình tài giỏi mà là vì phước đức ông bà tổ tiên để lại. Nhưng bây giờ kêu ả lần nữa chui vào miệng cọp, ai dám chắc lần này sẽ có thể an toàn thoát thân?

Đặt tay gõ lên cánh cửa, bên trong có thanh âm quen thuộc truyền ra gọi Dạ Lý bước vào.

Vừa vào trong phòng ả đã nhìn thấy Nam Sa đang ngồi bên ghế nệm nghiêng người chống tay, lười biếng nhìn về phía ả.

"Nam Sa!" Dạ Lý nhoẻn miệng cười, toan chạy lại chỗ nàng thì bị ném cho một ánh mắt lạnh như băng tuyết khiến ả giật mình khựng lại.

"Chị, à không, cô cũng hay thật nhỉ?" Nam Sa nhàn nhạt bảo.

"Em nói gì chị chưa hiểu..."

"Cô đóng kịch cho ai xem?" Nam Sa nhếch môi: "Một bên muốn tôi hoài niệm chuyện quá khứ thâm tình gì đó, một bên lại trèo lên trên giường của ông nội tôi. Nói, thật ra cô có ý đồ gì?"

Nghe những lời này mà Dạ Lý không biết nên cười hay nên khóc, ngẩn ra đối diện trước Nam Sa, đáp: "Chị không có làm những chuyện như vậy, chị với ông nội của em là hoàn toàn trong sạch."

"Trong sạch? Ông tôi cùng các cô hầu như thế nào cả dinh thự này đều biết rõ. Hai người xảy ra chuyện gì không cần nói cũng đã tỏ tường, tôi chỉ là muốn cho cô một cơ hội để thành thật thừa nhận."

Dạ Lý trầm giọng, ánh mắt ả lạnh đi vì lời lẽ quá đỗi sát thương Nam Sa dành cho mình: "Chị thành thật, thành thật rằng đêm hôm đó chỉ sơ cứu vết xước và hát cho ông nội em nghe một bài nhạc Pháp, còn lại hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu em nghi ngờ tính chân thực thì có thể trực tiếp đến hỏi ngài thống đốc kia mà?"

Nam Sa nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi: "Ông tôi không có chạm vào chị?"

"Không có."

"Bất cứ chỗ nào trên thân thể cũng không hề chạm qua?"

Dạ Lý dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy!"

"Tốt, vậy cởi đồ chị ra cho tôi kiểm tra."

"Ơ...?"

"Chị không dám chứ gì?" Nam Sa cười khẩy, giọng điệu ra chiều khinh miệt.

"Không phải, chỉ là..."

Đáng lẽ đối với Nam Sa thì Dạ Lý chưa từng biết đắn đo ngại ngùng, ả sẽ không từ chối bất cứ chuyện gì nếu như nàng mở lời nói muốn. Tuy nhiên Nam Sa của hiện tại lại không còn là Nam Sa của ban đầu, khác biệt đến mức đáng sợ từ cử chỉ lời nói khiến Dạ Lý bất giác cảm thấy dè dặt.

Tuy nhiên, ả cũng không thể suy nghĩ lâu, nếu điều này có thể chứng minh và làm Nam Sa tin tưởng thì có lý gì lại từ chối?

Không sao, đây vẫn là Nam Sa của mình, không cần phải sợ... Ả thầm nghĩ vậy.

"Được rồi..."

Dứt lời, Dạ Lý bèn chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo rồi trút hết lớp xiêm y. Một Dạ Lý xích loã cứ như vậy phơi bày ra trước mắt Nam Sa.

Nam Sa ngồi đó nhìn cảnh tượng này mà miệng khô lưỡi nóng, ngẩn ngơ đưa mắt ngắm từng đường nét cơ thể dù mảnh khảnh nhưng vẫn mịn màng đẹp đẽ vô cùng.

Người con gái trước mặt nàng đang thẹn thùng như vậy, càng thẹn thùng lại càng trở nên quyến rũ. Bất giác khiến nàng nhớ lại đoạn ký ức chấp vá bên trong tâm trí mình, đoạn ký ức gợi nhớ về những lần chính bàn tay nàng đã mê say lướt trên làn da ấy.

Nhưng đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại ở trước ngực của Dạ Lý, phía bên phải, gần bả vai của ả có một vết sẹo trông thật đáng sợ, một vết sẹo không nên có trên thân thể mỹ miều thiếu nữ.

Nam Sa khẽ cau mày, hỏi: "Sao chị lại có vết sẹo này?"

Vô thức, nàng đưa tay chạm lên bờ vai trái của mình, nơi cũng có một vết sẹo tương tự.

Ký ức trong nàng như bừng trỗi dậy, phút chốc khiến đại não đau đớn không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Ai

Số ký tự: 0