Trung tâm thanh...
Bùi Đỗ Kiều Trang
2025-03-20 09:45:01
Chạng vạng tối, tôi bước ra khỏi quán tạp hóa với quyển sách giáo khoa lịch sử 12. Tốn thêm 30 giây suy nghĩ nên đi in bài hôm nay hay về nhà luôn, cuối cùng tôi chọn phương án thứ nhất.
Thay vì phải ghi bài thì tôi vẫn thích in ra để học hơn, nhà chị tôi còn mở một quán photo nhỏ nữa nên tôi toàn tận dụng cây nhà là vườn, vừa đỡ phải ghi bài vừa khỏe tay. Điều bất ngờ nhất là khi tôi vừa bước chân vào quán của chị và đang tự nhiên như ruồi khởi động máy tính, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Tôi hoảng hồn quay đầu lại, Đức vậy mà còn bất ngờ hơn cả tôi, cậu vừa đặt chân xuống bậc thềm thì đột nhiên dừng lại, cứ thế nhìn tôi chăm chăm. Tôi là người lấy lại phản ứng trước, cười ngượng:
- Trùng hợp thật đấy, cậu đến photo đề à?
Nói xong chỉ biết ngậm chặt miệng, có gì mà trùng hợp chứ? Không thấy Đức đáp lại, tôi đành ho khan, quay mặt vào máy tính rồi thuần thục động tác ấn nút in.
- Em đến làm gì thế?
Cuối cùng bà chị của tôi cũng xuất hiện, chị lên tiếng hỏi Đức, vừa thấy mặt tôi liền nhờ vả:
- Lam đang rảnh đúng không, mày mang tập chị đang để trên bàn ra trung tâm thanh nhạc đường Trần Nhân Tông hộ chị nhé!
- Mới gặp đã sai người ta rồi.
Tôi bĩu môi bất mãn, vô tình ngó ra thấy mặt Đức hơi lạ. Hình như lúc nãy cậu định nói gì đấy mà bị chị tôi xen vào. Chị tôi biết nên hỏi lại, không ngờ là cậu chỉ vào đống giấy ghi chú trên kệ, nói muốn mua một tập. Tôi nén lại tiếng cười, tiến đến ôm sấp tài liệu trên bàn. Ôi sao toàn tiếng Đức với Pháp thế này!
Tôi đã từng nghe vài lần về trung tâm thanh nhạc lớn nhất Uông Bí trước mặt, chỉ biết chủ của nó là cựu giảng viên ở trường đại học rất nổi tiếng ở nước ngoài. Hình như chưa đến giờ học, trông bên ngoài rất vắng người, tôi tiến đến sảnh tầng một, nhờ bác bảo vệ chỉ cho tôi phòng học nhạc. Đập vào mắt tôi là rất nhiều các loại nhạc cụ khác nhau, trên tường treo rất nhiều tranh, phần lớn là của Van Gogh và Picasso.
Ngay khi tôi bước vào, một thầy giáo trông có vẻ đứng tuổi đang chơi piano đã nhìn thấy tôi, ra hiệu đợi bác một lát. Tôi chỉ mất 3 giây để nhận ra bác đang chơi bài nào, là một bản piano cổ điển quá phổ biến: Merry Christmas Mr.Lawrence.
Hay quá, đến đây cũng đáng. Tôi vừa nghe vừa đánh theo trên không, thầy liếc thấy liền dừng lại, bác tỏ ra phấn khích:
- Trò biết chơi piano à?
- Cháu từng tập hồi còn nhỏ thôi ạ, lâu lắm rồi cháu chưa chơi lại. - Tôi ngượng nghịu giải thích.
Thầy ngay lập tức ngồi dịch sang một bên, tôi hiểu ý, cúi xuống cùng thầy đánh nốt bản nhạc.
- Lâu không chơi mà được như này là tốt đó chứ!
Thầy nhìn vào đồng phục của tôi, nói tiếp:
- Rất có khí chất học sinh trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ.
Tôi cười gượng gạo, lúng túng chỉ vào tập giấy trên góc bàn:
- Cháu đến để giao tập tài liệu bác đặt ở tiệm photo Tâm An ạ.
Thầy nhìn theo, ngạc nhiên:
- Ồ thầy vừa nhớ thằng con đi lấy rồi mà nhỉ, cứ tưởng trò đến đây xin học chứ.
- Thế chắc bạn ấy đến sau cháu ạ, để cháu gọi điện cho chị chủ tiệm bảo bạn ấy cháu đã chuyển cho thầy rồi.
Tôi hơi cúi người chào thầy, vừa định ra về thì cửa đột nhiên mở, Minh Đức lần thứ hai trong ngày thình lình xuất hiện trước mắt tôi. Người thầy thấy nó cũng không có vẻ gì là lạ, còn điềm nhiên bảo Đức tiễn tôi về. Đức không từ chối, cứ thế nghiêng người, nhường tôi ra trước. Đến lúc cùng ra ngoài sân tôi mới có dũng khí nói chuyện.
Tôi mở cặp lôi ra quyển sách đã mua ban nãy, hướng nó về phía Đức, tự thấy giọng mình lẽn bẽn ghê gớm:
- Cảm ơn cậu vì chiều hôm qua nhé.
Đức hơi bất ngờ, cậu mở to mắt, cố nén lại nụ cười rồi cũng nhận lấy.
- Cậu khách sáo thật đấy.
Vậy là hết nợ, tôi thầm nghĩ. Thấy không khí có gì đó ngột ngạt, tôi vắt óc tìm chủ đề nói chuyện:
- Cậu học nhạc ở đây à, tớ nghe nói thầy dạy ở trung tâm này rất nổi tiếng, nhà mà như biệt thự ấy. Cậu quý tử nào đầu thai làm con nhà này thì nhất rồi còn gì, chẳng phải học hành gì cũng giàu.
Đúng lúc đấy chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, Đức dừng lại một lúc, đến khi tôi nghĩ cậu không thèm đáp, chuẩn bị lên xe về mới nghe tiếng cậu cười khổ bên tai: - Tớ chính là cậu quý tử đấy đấy, có điều, tớ không phải người không học hành gì đâu. - ...
*
"Rồi sao? Lúc đấy mày nói gì?"
Tôi nheo mắt nhìn vẻ mặt của Trang qua điện thoại.
"Mày nghĩ tao còn nói được gì ngoài cười sượng trân rồi lủi về đây, không lẽ nói 'ôi tớ chỉ đùa thôi, tớ không có ý đó đâu' à?"
Trang lăn ra cười ngặt nghẽo, ôm bụng một lúc mới nói được tiếp: "Cơ mà bất ngờ thật, học cùng hai ba tuần mà không ai biết lớp trưởng lớp tao là con nhà nghệ thuật đấy, thảo nào giàu thế."
Tôi chưa kịp đáp lại, Trang như phát hiện ra chuyện gì đó, đột nhiên reo ầm lên:
"Ơ thế là Đức đến chỗ chị mày lấy tập tài liệu cho bố nó nhưng chị mày nhờ mày thì nó để mày sang nhà nó luôn à?"
À ừ nhỉ, sao tôi không phát hiện ra chuyện này ta? Tôi tiếp tục thắc mắc với Trang, đột nhiên Hà gọi tôi như gọi hồn trên Messenger:
[Lam Lam!]
[Lên đây lên đây tao có cái này hay lắm]
[Mày bị mãn kinh à?] Tôi nhắn lại, Hà không trả lời mà gọi thẳng, làm tôi phải tắt cuộc gọi với Kiều Trang.
"Tốt nhất là mày có chuyện gì quan trọng đấy!"
Bên kia điện thoại, Hà tỏ ra phấn khích cực kỳ:
"Chiều nay bọn tao học tuyển, lúc nghỉ giữa giờ tao chạy sang tuyển Lý chơi, mày biết tao nghe được gì không? Giáo viên chủ nhiệm tuyển đang cố mời bằng được Minh Đức sang tuyển Lý, nhưng Đức không đồng ý."
Tôi nhăn mặt cắt ngang: "Liên quan gì đến tao?" "Mày phải nghe hết đã." Hà nạt tôi:
"Thầy Nguyên có phải kiểu tự tìm đến thuyết phục học sinh vào tuyển mình bao giờ đâu. Bọn 10A5 bảo, ban đầu bạn Đức điền tên vào tuyển Lý rồi, nhưng không biết vì sao cuối giờ lại đổi sang tuyển Sử, chúng nó cũng thắc mắc, thì mày biết Đức bảo gì không?"
Tôi tò mò hỏi: "Đức nói gì?"
Hà hài lòng nhìn vẻ mặt tò mò của tôi, ngân nga như hát:
"Đức bảo, vì người nó thích học ở tuyển sử."
"..." Tôi ngẩn tò te, "Thì sao?"
Hà cụt hứng lầm bầm chửi gì đó rồi tắt máy. Tôi khó hiểu nghiêng đầu, tuyển sử có hẳn 20 người, Thanh Hà nói úp mở vậy làm sao tôi biết được "người Đức thích" ở đây là ai?
Thay vì phải ghi bài thì tôi vẫn thích in ra để học hơn, nhà chị tôi còn mở một quán photo nhỏ nữa nên tôi toàn tận dụng cây nhà là vườn, vừa đỡ phải ghi bài vừa khỏe tay. Điều bất ngờ nhất là khi tôi vừa bước chân vào quán của chị và đang tự nhiên như ruồi khởi động máy tính, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Tôi hoảng hồn quay đầu lại, Đức vậy mà còn bất ngờ hơn cả tôi, cậu vừa đặt chân xuống bậc thềm thì đột nhiên dừng lại, cứ thế nhìn tôi chăm chăm. Tôi là người lấy lại phản ứng trước, cười ngượng:
- Trùng hợp thật đấy, cậu đến photo đề à?
Nói xong chỉ biết ngậm chặt miệng, có gì mà trùng hợp chứ? Không thấy Đức đáp lại, tôi đành ho khan, quay mặt vào máy tính rồi thuần thục động tác ấn nút in.
- Em đến làm gì thế?
Cuối cùng bà chị của tôi cũng xuất hiện, chị lên tiếng hỏi Đức, vừa thấy mặt tôi liền nhờ vả:
- Lam đang rảnh đúng không, mày mang tập chị đang để trên bàn ra trung tâm thanh nhạc đường Trần Nhân Tông hộ chị nhé!
- Mới gặp đã sai người ta rồi.
Tôi bĩu môi bất mãn, vô tình ngó ra thấy mặt Đức hơi lạ. Hình như lúc nãy cậu định nói gì đấy mà bị chị tôi xen vào. Chị tôi biết nên hỏi lại, không ngờ là cậu chỉ vào đống giấy ghi chú trên kệ, nói muốn mua một tập. Tôi nén lại tiếng cười, tiến đến ôm sấp tài liệu trên bàn. Ôi sao toàn tiếng Đức với Pháp thế này!
Tôi đã từng nghe vài lần về trung tâm thanh nhạc lớn nhất Uông Bí trước mặt, chỉ biết chủ của nó là cựu giảng viên ở trường đại học rất nổi tiếng ở nước ngoài. Hình như chưa đến giờ học, trông bên ngoài rất vắng người, tôi tiến đến sảnh tầng một, nhờ bác bảo vệ chỉ cho tôi phòng học nhạc. Đập vào mắt tôi là rất nhiều các loại nhạc cụ khác nhau, trên tường treo rất nhiều tranh, phần lớn là của Van Gogh và Picasso.
Ngay khi tôi bước vào, một thầy giáo trông có vẻ đứng tuổi đang chơi piano đã nhìn thấy tôi, ra hiệu đợi bác một lát. Tôi chỉ mất 3 giây để nhận ra bác đang chơi bài nào, là một bản piano cổ điển quá phổ biến: Merry Christmas Mr.Lawrence.
Hay quá, đến đây cũng đáng. Tôi vừa nghe vừa đánh theo trên không, thầy liếc thấy liền dừng lại, bác tỏ ra phấn khích:
- Trò biết chơi piano à?
- Cháu từng tập hồi còn nhỏ thôi ạ, lâu lắm rồi cháu chưa chơi lại. - Tôi ngượng nghịu giải thích.
Thầy ngay lập tức ngồi dịch sang một bên, tôi hiểu ý, cúi xuống cùng thầy đánh nốt bản nhạc.
- Lâu không chơi mà được như này là tốt đó chứ!
Thầy nhìn vào đồng phục của tôi, nói tiếp:
- Rất có khí chất học sinh trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ.
Tôi cười gượng gạo, lúng túng chỉ vào tập giấy trên góc bàn:
- Cháu đến để giao tập tài liệu bác đặt ở tiệm photo Tâm An ạ.
Thầy nhìn theo, ngạc nhiên:
- Ồ thầy vừa nhớ thằng con đi lấy rồi mà nhỉ, cứ tưởng trò đến đây xin học chứ.
- Thế chắc bạn ấy đến sau cháu ạ, để cháu gọi điện cho chị chủ tiệm bảo bạn ấy cháu đã chuyển cho thầy rồi.
Tôi hơi cúi người chào thầy, vừa định ra về thì cửa đột nhiên mở, Minh Đức lần thứ hai trong ngày thình lình xuất hiện trước mắt tôi. Người thầy thấy nó cũng không có vẻ gì là lạ, còn điềm nhiên bảo Đức tiễn tôi về. Đức không từ chối, cứ thế nghiêng người, nhường tôi ra trước. Đến lúc cùng ra ngoài sân tôi mới có dũng khí nói chuyện.
Tôi mở cặp lôi ra quyển sách đã mua ban nãy, hướng nó về phía Đức, tự thấy giọng mình lẽn bẽn ghê gớm:
- Cảm ơn cậu vì chiều hôm qua nhé.
Đức hơi bất ngờ, cậu mở to mắt, cố nén lại nụ cười rồi cũng nhận lấy.
- Cậu khách sáo thật đấy.
Vậy là hết nợ, tôi thầm nghĩ. Thấy không khí có gì đó ngột ngạt, tôi vắt óc tìm chủ đề nói chuyện:
- Cậu học nhạc ở đây à, tớ nghe nói thầy dạy ở trung tâm này rất nổi tiếng, nhà mà như biệt thự ấy. Cậu quý tử nào đầu thai làm con nhà này thì nhất rồi còn gì, chẳng phải học hành gì cũng giàu.
Đúng lúc đấy chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, Đức dừng lại một lúc, đến khi tôi nghĩ cậu không thèm đáp, chuẩn bị lên xe về mới nghe tiếng cậu cười khổ bên tai: - Tớ chính là cậu quý tử đấy đấy, có điều, tớ không phải người không học hành gì đâu. - ...
*
"Rồi sao? Lúc đấy mày nói gì?"
Tôi nheo mắt nhìn vẻ mặt của Trang qua điện thoại.
"Mày nghĩ tao còn nói được gì ngoài cười sượng trân rồi lủi về đây, không lẽ nói 'ôi tớ chỉ đùa thôi, tớ không có ý đó đâu' à?"
Trang lăn ra cười ngặt nghẽo, ôm bụng một lúc mới nói được tiếp: "Cơ mà bất ngờ thật, học cùng hai ba tuần mà không ai biết lớp trưởng lớp tao là con nhà nghệ thuật đấy, thảo nào giàu thế."
Tôi chưa kịp đáp lại, Trang như phát hiện ra chuyện gì đó, đột nhiên reo ầm lên:
"Ơ thế là Đức đến chỗ chị mày lấy tập tài liệu cho bố nó nhưng chị mày nhờ mày thì nó để mày sang nhà nó luôn à?"
À ừ nhỉ, sao tôi không phát hiện ra chuyện này ta? Tôi tiếp tục thắc mắc với Trang, đột nhiên Hà gọi tôi như gọi hồn trên Messenger:
[Lam Lam!]
[Lên đây lên đây tao có cái này hay lắm]
[Mày bị mãn kinh à?] Tôi nhắn lại, Hà không trả lời mà gọi thẳng, làm tôi phải tắt cuộc gọi với Kiều Trang.
"Tốt nhất là mày có chuyện gì quan trọng đấy!"
Bên kia điện thoại, Hà tỏ ra phấn khích cực kỳ:
"Chiều nay bọn tao học tuyển, lúc nghỉ giữa giờ tao chạy sang tuyển Lý chơi, mày biết tao nghe được gì không? Giáo viên chủ nhiệm tuyển đang cố mời bằng được Minh Đức sang tuyển Lý, nhưng Đức không đồng ý."
Tôi nhăn mặt cắt ngang: "Liên quan gì đến tao?" "Mày phải nghe hết đã." Hà nạt tôi:
"Thầy Nguyên có phải kiểu tự tìm đến thuyết phục học sinh vào tuyển mình bao giờ đâu. Bọn 10A5 bảo, ban đầu bạn Đức điền tên vào tuyển Lý rồi, nhưng không biết vì sao cuối giờ lại đổi sang tuyển Sử, chúng nó cũng thắc mắc, thì mày biết Đức bảo gì không?"
Tôi tò mò hỏi: "Đức nói gì?"
Hà hài lòng nhìn vẻ mặt tò mò của tôi, ngân nga như hát:
"Đức bảo, vì người nó thích học ở tuyển sử."
"..." Tôi ngẩn tò te, "Thì sao?"
Hà cụt hứng lầm bầm chửi gì đó rồi tắt máy. Tôi khó hiểu nghiêng đầu, tuyển sử có hẳn 20 người, Thanh Hà nói úp mở vậy làm sao tôi biết được "người Đức thích" ở đây là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro