Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Gặp mặt Dục Vọn...

Hàn Nhược Tuyết

2025-02-28 08:02:04

Thời điểm Bạch Tương rời khỏi câu lạc bộ Thử Thách Giới Hạn đã là gần 11 giờ trưa

Lúc này hắn ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía đông nam, rất nhanh liền tiếp cận tới khu vực cổng chính của toà biệt thự trung tâm, sau đó hắn liền bị chặn lại bởi bốn tên hộ pháp canh cửa tương đối cao to.

Một tên trong đó có vẻ ngoài gai góc bặm trợn lúc này nhảy ra phía trước quát lớn:

- Người tới dừng lại, đây là khu vực nghỉ lại của Thượng Nhân, không có mệnh lệnh, không được phép xâm nhập.

Bạch Tương khuôn mặt tràn đầy gấp gáp mà nuốt nước bọt nói nhanh:

- Tôi được lệnh triệu tập a.

- Phiền anh chuyển lời giúp, có chồng yêu Hàn Phong tới tìm, tôi có chuyện vô cùng gấp gáp muốn bẩm báo tới Thượng Nhân.

Tên hộ pháp bặm trợn nghe vậy thì nhướng mày, sau đó không chút do dự rút súng ra đe doạ.

- Láo toét. Thượng Nhân là thần tiên trên trời, băng thanh ngọc khiết, làm sao lại có chuyện có chồng được. Mày dám đặt điều nói xấu Thượng Nhân sao, muốn chết có đúng không!

Bạch Tương nghe được lời này thì nhướng mày.

Mụ già này quả nhiên đã "tiến hoá" rồi, vậy mà lại thực sự xây đựng hình tượng thánh khiết đấy.

Chẳng qua sau khi đảo mắt một cái, hắn liền quát to:

- Thằng canh cửa như mày thì biết cái gì chứ, mau vào bẩm báo cho vợ yêu của tao mau...

- Câm mồm

Lời chưa nói hết đã bị cắt đứt, viên đạn đồng thau cũng theo đó liên tiếp bắn tới.

Pằng!

Pằng pằng pằng!

Chiến đấu dữ dội trong khoảnh khắc đã nổ ra, một bên liên tục dùng súng lục bắn phá, một bên liên tục né đòn cùng phản công lại.

Chẳng qua chênh lệch thực lực hai bên là rất lớn, mặc kệ đạn bắn ì xèo, Bạch Tương lấy một chọi bốn, chỉ với một kỹ năng tam giai Tơ Tưởng liền thành công trói chặt bốn tên hộ pháp canh cửa lại.

Từ điểm này liền có thể thấy được sự chênh lệch giữa người thường và phi phàm giả là lớn tới mức nào.

Lúc này bên trong biệt thự đột nhiên có một nam nhân tóc dài phóng thẳng ra ngoài.

Người này nhìn qua vô cùng đẹp trai, chỉ xét riêng về ngoại hình thì cũng không hề thua kém nam vương Leodro Tử Minh của trấn Hi Vọng, chẳng qua khuôn mặt hắn ta không hiểu sao lại mang theo vô tận sát khí, dường như đã ôm theo một mối hận thù tích tụ từ lâu rồi, chỉ chờ cơ hội là xả ra ngoài thôi.

Cái biểu cảm này khiến cho hắn ta bớt đẹp trai đi một chút.

Ừm, thật ra vẫn rất đẹp trai.

Nam tử đẹp trai nhún chân một cái liền phóng vọt đi như tên bắn, hắn ta chỉ dùng ba bốn giây thời gian đã vượt qua quãng đường trăm mét để tiếp cận tới cổng biệt thự, sau đó bàn chân phải của hắn ta đột ngột phóng lớn như chiếc ô che mưa, mu chân thô cứng đá thẳng về phía khuôn mặt Bạch Tương, trong miệng quát lớn:

- Dám làm loạn ở đây, muốn chết.

"Thủ lĩnh trấn Hi Vọng" đối với một cước này hoàn toàn không cảm thấy nửa điểm uy hiếp, chẳng qua bề ngoài hắn vẫn là vội vã dựng lên Quang Giáp ngăn cản trước người.

Bang!

Một cước cự đại của nam nhân đẹp trai thoáng chốc đá vào trên Quang Giáp, vòng phòng hộ này liền bị đá cho lõm xuống như bong bóng xà phòng, dường như cũng đỡ được vài phần uy lực, sau đó nửa giây liền vỡ tan thành một màn sáng xanh lè.

Một cước cự đại kia phá xong phòng hộ liền bốp một tiếng đá trúng trên ngực người trốn phía dưới.

Bạch Tương khuôn mặt xuất hiện vô tận kinh hãi, chưa kịp né tránh đã bị đá cho lõm ngực, thân thể lập tức bay ngược về sau bốn năm mét, xệt xệt kéo lê hai mét nữa rồi ngã ngửa ra đất, sau đó trong miệng cũng phun ra một ngụm máu to.

- Oẹeeee...

Nam nhân đẹp trai nhìn tới cảnh này, vừa tức giận, vừa khinh bỉ, bàn chân to như chiếc ô lại nhảy lên cao rồi đạp về phía trước, muốn đạp nát đầu kẻ gây rối.

Chẳng qua bên trong biệt thự đã có một đạo thanh âm uyển chuyển vang lên:
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

- Nhạc Vũ, mang hắn vào đây...

Nam nhân đẹp trai nghe được âm thanh này, sự tức giận trên khuôn mặt càng thêm đậm nét, chẳng qua hắn ta rất nhanh liền nhịn xuống, sau đó bước tới bên kia thò tay xách cổ Bạch Tương lên như xách một con chó rách, vừa lôi đi xềnh xệch vừa cắn răng doạ nạt:

- Phế vật, một lát nữa nếu không cho mày nói, vậy cấm được mở mồm.

- Còn nữa, nếu mày dám ăn nói hàm hồ, vậy tao sẽ đổ thuỷ ngân vào mồm mày.

Bạch Tương khuôn mặt hiện lên vô tận tức giận, chẳng qua hắn ta đã chịu phải đòn đau, cuối cùng vẫn là không dám lên tiếng chửi mắng lại, chỉ có thể để mặc cho nam tử đẹp trai lôi đi xềnh xệch.

Bên trong biệt thự, hoàn cảnh so với bốn ngày trước đây đã có nhiều khác biệt, khắp nơi không còn hàng chục nam nữ cùng nhau quan hệ tập thể nữa mà đã chuyển qua tương đối chính chuyên gọn gàng, phong cách nội thất cũng được trang hoàng theo kiểu quý tộc anh quốc, những bức tranh sơn mài và khảm trai treo đầy khắp xung quanh vách tường, đèn pha lên trên cao toả xuống ánh sáng vàng rực, vân quang chói lọi, tràn đầy tính thẩm mỹ.

Dục Vọng Thượng Nhân ngồi trên chiếc ghế dựa lớn màu vàng óng được lót đệm lông nhung tại chính giữa phòng khách, trên người mặc lấy một bộ váy lụa màu hổ phách mỏng manh, vừa yêu kiều, vừa hấp dẫn, hoàn hảo tôn lên thân hình quyến rũ phía sau, hai chân nàng ta để trần, thả hờ hững xuống dưới sàn, ngón chân còn giống như đang mơ hồ phát sáng.

Thật sự là đẹp tới không sao kể xiết.

Nam tử đẹp trai lôi người vào phòng khách rồi ném xuống sàn, sau đó đứng thẳng tại đó, cao giọng nói:

- Thượng Nhân, anh đã mang người tới rồi.

Bạch Tương nằm dưới đất, tổng thể nhìn qua vô cùng thảm hại, chẳng qua hắn cũng rất nhanh ngẩng đầu nhìn lên cao giọng hô:

- Vợ yêu, anh...

Còn chưa nói hết câu, hắn đã bị một bàn chân đá cho một phát vào hàm phải, tiếp tục phun ra một ngụm máu, lời cũng vì thế nghẹn ứ ở cổ.

Nam tử đẹp trai cắn răng rít lên:

- Phế vật, tao nói mày không được phép lên tiếng cơ mà?

Dục Vọng Thượng Nhân ngồi trên chiếc ghế cao, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa như khinh bỉ, nửa như thích thú, không nói một lời nào.

Nhạc Vũ thấy biểu hiện của người trên ngai cao kia, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tương càng phát ra chán ghét.

Thằng này đang tỏ ra đáng thương à?

Tên ngu xuẩn này mà cũng làm được thủ lĩnh một thế lực sao, quả nhiên là phế vật bình phong của mấy kẻ bụng bự.

Lúc này hắn ta không khỏi nhếch miệng châm chọc:

- Hừ, chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh mà cũng dám xuất hiện trước mặt Thượng Nhân? Một con chuột nhắt như mày cũng biết cách tỏ ra đáng thương thôi sao?

Bạch Tương ngước lên nhign, khóe miệng rớm máu, giọng run rẩy nhưng vẫn có chút uất ức:

- Đồ con la, loại hạ đẳng, hèn mọn, chỉ biết dựa vào cái chân thối của mày đi đánh người sao...

Hắn ta nói xong liền ngước lên nhìn Dục Vọng Thượng Nhân trên cao, thều thào nói:

- Nhưng dù có bị mày đánh thế nào… Được diện kiến Thượng Nhân, đây cũng là vinh hạnh của tao...

Dục Vọng Thượng Nhân nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm như nhìn một con côn trùng giãy giụa, giọng điệu châm chọc nhưng lại có chút thích thú:

- Ồ? Hàn Phong, ngươi nghĩ gặp được ta là một loại vinh hạnh sao?

Bạch Tương không chút do dự hô lên:

- Vợ...

Sau đó hắn lại bị nam tử đẹp trai tên Nhạc Vũ tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết nữa.

Dục Vọng Thượng Nhân đưa tay cản lại hành động của thuộc hạ, lúc này rãi đứng dậy, từng bước đến gần Bạch Tương, cúi xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo nâng cằm hắn lên, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình.

- Nhìn ngươi xem, yếu đuối, hèn mọn, một chút cốt khí cũng không có. Nhưng ta thích như vậy.

Nhạc Vũ đứng bên cạnh cười nhạt, giọng đầy khinh bỉ thêm vào:

- Loại người này có gì đáng để ngài lãng phí thời gian? Chỉ là một con chó biết vẫy đuôi xin sống thôi.

Bạch Tương thiếu chút đã nôn mửa tại chỗ.

Cái kiểu giao tiếp như con củ cải này làm hắn phát tởm.

Bọn này đang diễn kịch cổ trang lai hiện đại à? Khi thì anh em, khi thì tôi ngài, khi thì vợ chồng, khi lại mày tao.

Loạn thần hết cả lũ rồi.

Bọn này bị phi phàm ăn mòn tới độ biến tính suy nghĩ rồi.

Hay là bị Thể Thao Túng nện cho linh hồn thủng lỗ chỗ rồi?

Chẳng qua, đã diễn kịch thì phải diễn cho trót, hắn lúc này ngẩng đầu nhìn lên Nhạc Vũ, cắn răng mắng:

- Mày coi thường tao cũng được, đánh tao cũng tốt… Nhưng điều quan trọng nhất là tao vẫn còn giá trị để ở lại đây, giá trị lớn tới độ chỉ có tao mới có thể đáp ứng cho nhu cầu của Thượng Nhân, sức mạnh áp đảo của mày cũng không dám dùng để đối phó với tao.

- Đồ con la, mặt ngu đụt, xấu trai như chó đen, có giỏi giết tao đi.

Nhạc Vũ đã bị chọc cho gần như phát điên, khuôn mặt đẹp trai đã biến thành vặn vẹo vô hạn.

Chẳng qua hắn đúng là không dám ra tay đánh người nữa.

Nếu lại đánh tiếp, có khả năng sẽ đánh chết thằng này mất.

Nhận thấy gã trai đẹp bên cạnh không dám ra tay, Bạch Tương không khỏi âm thầm cười lạnh vì đạt được mục đích, ánh mắt mang theo ngọn lửa cuồng nhiệt hướng về phía nữ nhân trước mặt mà hô to:

- Thượng Nhân… chỉ cần em ban cho anh một cơ hội, annh nguyện trung thành, nguyện làm bất cứ điều gì để phục vụ em.

Dục Vọng Thượng Nhân bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, đầu ngón tay lướt qua má Bạch Tương, giọng điệu đầy mỉa mai:

- Một kẻ hèn yếu, biết vị trí của mình, đôi khi lại dễ kiểm soát hơn những kẻ có dã tâm.

Nàng ta buông cằm Bạch Tương ra, quay lưng bước về phía ngai của mình, giọng nói mềm yếu yểu điệu khiến người ta nhũn cả xương cốt, nhưng cũng tràm đầy uy quyền:

- Ta chấp nhận sự trung thành của ngươi. Nhưng nhớ lấy, chó hoang muốn sống thì phải biết quẫy đuôi đúng lúc.

Trai đẹp Nhạc Vũ nhìn Bạch Tương đầy khinh miệt, thế nhưng hắn ta quả thật không dám trái lệnh Thượng Nhân, chỉ hừ lạnh rồi xoay người đứng sang một bên, tiếp tục mỉa mai châm chọc:

- Hắn chỉ biết quỳ rạp thế này thôi, ngài không sợ hắn vô dụng sao?

Dục Vọng Thượng Nhân ngả người trên ngai, ánh mắt khẽ lướt qua Nhạc Vũ, giọng điệu lười biếng:

- Vô dụng hay không, là do ta quyết định.

Nàng ta lúc này hướng mắt xuống Bạch Tương nằm rạp dưới đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười hài lòng:

- Đừng khiến ta thất vọng, ta không thích những thứ vô dụng đâu.

- Ngươi làm gì suốt thời gian vừa qua, nhiệm vụ giao cho ngươi điều tra tiến triển tới đâu rồi?

Bạch Tương chỉ chờ có thế liền lập tức kêu to:

- Vợ yêu, anh đã thu thập được 108 tư thế quan hệ tình dục để chơi đùa với em, tư thế đầu tiên là vác cày...

Chưa để cho "thủ lĩnh trấn Hi Vọng" kịp miêu tả xong, hắn đã bị người khác lao lên tẩm quất cho một trận...

Về phần là ai tẩm quất, không cần nói cũng biết.

Cao trào qua đi, người thì thở hồng hộc vì mệt, người thì bị đánh cho thoi thóp sắp chết, nhịp tim đã gần như muốn biến mất rồi.
Ác Linh Quốc Gia
Linh Dị, Đô Thị
Phong Nguyệt
Ngôn Tình, Ngược, Đô Thị
Trụy Lạc
Ngôn Tình, Ngược, Đô Thị

Dục Vọng Thượng Nhân bây giờ mới hoàn toàn hài lòng.

Tên phế vật này cũng được đấy, cứ tưởng gã được đám người bên kia hoá giải khống chế khỏi ngũ giai Se Duyên rồi chứ, hoá ra gã còn lú hơn cả những người trường kỳ ở tại Nhân Dục Đạo Tràng, vậy mà lại đi thu thập tư thế quan hệ để đem ra khoe mẽ.

Nhưng mà cũng không trách được gã trước mặt bày vẽ ngớ ngẩn. Con tốt thí của chính phủ này, năng lực thì yếu kém, tư duy thì trì độn, vậy thì chỉ có thể làm ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu mà thôi.

Lúc này nàng giơ tay khẽ phất, kỹ năng chức nghiệp Gái Mại Dâm hệ phục hồi - Mơn Trớn lập tức được phóng xuất ra ngoài, một luồng khói hồng theo đó bay ra bao phủ lấy người đang nằm lê lết dưới kia.

Kỹ năng này có thể đem 100% thương tổn đang gặp phải của mục tiêu toàn bộ xoá bỏ, đồng thời tạo thành hiệu quả Mơn Trớn, chuyển tất cả cảm giác đau đớn thành cảm giác sướng khoái.

Nếu như mục tiêu có thể lập tức xuất ra, vậy thì khi ăn lại thứ sản phẩm mới xuất ra kia liền có thể phục hồi một lượng tiềm năng không hề nhỏ.

Không chỉ kỹ năng phục hồi này, tất cả các kỹ năng của hệ thống chức nghiệp Gái Mại Dâm đều có thể khiến mục tiêu "xuất ra", chỉ là khi xuất ra sẽ khiến mục tiêu "nhận về" cái dạng hiệu ứng gì mà thôi.

Bạch Tương nằm dưới đất, đầu tiên là dùng Băng Giáp đóng băng một phần nhỏ uy năng của kỹ năng vừa mới giáng xuống, lại dùng Băng Ảnh dịch chuyển ra ngoài cho bản tôn nếm thử và phân tích trước.

Sau khi nhận được thông tin từ "đầu dây" bên kia, biết được kỹ năng vừa rồi là kỹ năng phục hồi và "gây sướng", tác dụng tương tự với một trong các kỹ năng mà Thượng Quan Uyển Thanh từng ra tay phân tích giúp, hắn liền dùng Băng Giáp hút hết làn khói xung quanh lại, sau đó vận dụng Thao Túng Hàn Băng để thong thả xoá đi thương tổn trên cơ thể, bên ngoài thì bắt đầu rên rỉ hừ hừ như thể sắp xuất tinh tới nơi.

Và hắn "xuất tinh" thật, đũng quần kia đã có chút ẩm ướt.

Dục Vọng Thượng Nhân ngồi trên đài cao, ánh mắt thoáng xuất hiện ham mê, đầu lưỡi theo bản năng vươn ra liếm liếm mép, thật muốn bò tới bên kia liếm hết số sản phẩm vừa xuất hiện.

Chẳng qua nàng ta rất nhanh liền hít sâu một hơi cản lại, sau đó thản nhiên nói:

- Được rồi, thông tin mà ta giao cho ngươi, ngươi tìm hiểu tới đâu rồi?

Bạch Tương từ dưới đất phủi bụi đứng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Bà già này rốt cuộc đang ở trạng thái gì?

Là tỉnh hay mê?

Nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã thành công khống chế phi phàm, trình độ còn lên tới tầm đăng phong tạo cực rồi, thế nhưng đi sâu vào bên trong liền cảm thấy kỳ quái.

Nếu như bà ta đoạt được khống chế lực cấp cao rồi, vậy thì tại sao vẫn còn giữ chấp niệm với "chồng yêu" Trầm Thành kia như vậy?

Nếu mất khống chế, vậy thì sao có thể tiến bộ trong phương diện xây dựng kỹ năng chức nghiệp như lúc này đây...

Còn nữa, nếu như bà già này mê mẩn "chồng yêu" như thế, vậy thì tại sao không tự đi mà điều tra cho dễ dàng nhanh chóng, cứ phải thông qua hắn làm gì?

Này là bị phi phàm nô dịch ăn mòn, và đang trong quá trình chống đỡ à...

Những suy nghĩ này chỉ thoáng lướt qua một chút liền biến mất, Bạch Tương lúc này từ bên hông lấy ra một tập báo cáo dày cộp rồi nói:

- Thượng Nhân, toàn bộ thông tin điều tra được đều ở đây.

Dục Vọng Thượng Nhân bàn tay khẽ phẩy, nam tử đẹp trai tên Nhạc Vũ nhanh chóng đoạt lấy tập tài liệu rồi dâng lên phía trên.

Tài liệu này là tài liệu về thủ lĩnh Long Nha phân bộ tỉnh Diễn Giang, Trầm Thành, chủ yếu là thông tin xáo xào từ nguồn trạm tin thu được và từ nguồn trust me bro, được bản tôn bịa ra cho thêm phần phong cảnh hữu tình, đọc thì rất "thú vị", kỳ thật không có bao nhiêu giá trị.

Ai mà quan tâm tới việc quần lót của Trầm Thành thường có màu gì chứ?

Ừ, trạm tin không điều tra được, cái số liệu 80% quần lót có màu đen tuyền kia là bịa ra đó.

Chẳng qua Dục Vọng Thượng Nhân vẫn đọc rất say mê, dường như vô cùng hứng thú với màu quần lót của Trầm Thành.

Chờ cho người bên kia đọc được một nửa, Bạch Tương lúc này mới cẩn thận nói:

- Thượng Nhân, đám người chính phủ kia đang lên kế hoạch để tấn công em.

Nói xong, hắn liền bổ sung một câu, thái độ tràn đầy lo lắng:

- Bọn họ dường như rất tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Số ký tự: 0