Chương 37
Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco
2025-03-13 08:47:02
Trong lúc Triệu Dương Quang đang ngẫm nghĩ thì Lưu Mạnh Phong đã đi khuất dạng. Lúc này ông Triệu Chân Thành và bà Dương Thanh Liên mới quay sang nhìn cậu con trai út nhà mình. Ông Triệu Chân Thành nghiêm nghị hỏi:
- Con có đánh thằng nhóc đó thật không?
Triệu Dương Quang gật đầu. Cậu không muốn che giấu điều này, càng không bao giờ dám làm mà không dám nhận. Không chỉ vậy, Triệu Dương Quang còn muốn nói cho bố mẹ biết rõ “bộ mặt thật” của Lưu Mạnh Phong. Nhưng Triệu Dương Quang còn chưa mở lời thì ông Triệu Chân Thành đã hỏi tiếp:
- Lý do là gì?
Đây là cái thang vừa lớn vừa vững chắc để Triệu Dương Quang trèo lên mà thông cáo và cảnh báo cho bố mẹ biết về bản chất “trà xanh” của Lưu Mạnh Phong rồi. Triệu Dương Quang hít sâu một hơi, quyết định làm chuyện “nói sau lưng” mà cậu vốn không thích. Thế nhưng, một lần nữa, lời muốn nói của Triệu Dương Quang bị cắt ngang. Lần này, người “cướp lời” của cậu lại là bà Dương Thanh Liên:
- Mình lại còn hỏi lý do? Chỉ cần nhìn thôi là đã biết rồi. Nhất định là vì cái miệng thúi của thằng cháu trai nhà em chứ lại còn vì lý do gì nữa? Thằng nhóc đó, nhất định sẽ có ngày em mang nó về trước mặt anh trai và chị dâu mà vả cho mấy cái.
Ông Triệu Chân Thành hừ mũi, giọng vẫn chưa vơi bớt hậm hực:
- Chỉ vả có mấy cái làm sao mà được? Thằng nhóc đó, dám đơm điều đặt chuyện về thằng Minh thì thôi đi. Hôm nay lại còn dám chọc bé Quang tức giận đến mức đánh người như thế này nữa. Tôi mà không dạy cho nó một bài học nhớ đời thì tôi còn làm bố người ta kiểu gì nữa?
Bà Dương Thanh Liên gật đầu lia lịa. Ông Triệu Chân Thành vẫn chưa hả được cơn tức quay sang Triệu Dương Quang, trừng mắt đầy bất mãn:
- Con đấy! Bố nhắc lại cho con nhớ đây này: Con là bé Quang của cả nhà ta. Nếu có bị ai đó chọc tức, ức h.i.ế.p thì cũng không được trực tiếp đánh người như thế. Ngộ nhỡ thằng đấy nó nổi điên lên, nó làm con bị thương thì phải làm sao?
Bà Lâm Thanh Liên lại gật đầu như giã tỏi:
- Đúng, đúng, đúng. Sau này nếu có kẻ nào dám ức h.i.ế.p hay chọc tức con thì con phải báo ngay cho bố mẹ biết, để bố mẹ trừng trị nó. Còn anh trai của con nữa. Để rồi xem, thằng Minh mà biết chuyện này… Ái chà chà…
Bà Lâm Thanh Liên tặc lưỡi mấy cái, vẻ mặt vừa đắc ý vừa giảo hoạt như mèo con ăn vụng được cá lại còn nhìn thấy một gã chó ngốc nổi điên cắn người vậy. Triệu Dương Quang bật cười với hình ảnh so sánh mà cậu vừa nghĩ ra trong đầu. Đồng thời, trong lòng của cậu vừa cảm động vừa ấm áp. Bố mẹ và anh trai của cậu lúc nào cũng bảo bọc và che chở cho cậu như thế. Trong mắt của họ, cậu vẫn mãi là một cậu bé ngoan hiền và yếu ớt. Nhưng Triệu Dương Quang không muốn chỉ nhận sự bảo vệ từ người nhà như thế nữa. Triệu Dương Quang cũng muốn bảo vệ người nhà. Thế nên, cậu thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
- Bố, mẹ, con đã lớn rồi. Con có thể tự bảo vệ mình, tự trừng trị những kẻ gây sự theo cách của mình. Bố mẹ đừng quá lo lắng cho con.
Bà Dương Thanh Liên gật đầu:
- Được rồi, được rồi, mẹ biết là con lớn rồi, nhưng con có lớn đến thế nào thì cũng đâu thể lớn hơn bố mẹ được? Bố mẹ sẽ không can thiệp quá sâu vào việc của con, nhưng con cũng không thể bắt buộc bố mẹ không được can thiệp, hiểu không?
Vừa nói, bà Dương Thanh Liên vừa níu lấy tay chồng, cùng ông Triệu Chân Thành bước vào nhà. Triệu Dương Quang nhìn theo bóng lưng của bố mẹ, bất đắc dĩ nói to:
- Bố, mẹ, anh hai của con không hề hư hỏng, anh hai rất tốt. Bố mẹ đừng tin lời của người khác!
Hai vợ chồng ông Triệu Chân Thành và bà Dương Thanh Liên đồng loạt dừng chân. Cả hai đồng thời quay lại trừng mắt nhìn Triệu Dương Quang và gần như đồng thanh gắt lên:
- Con xem bố mẹ là kẻ ngốc đấy à?
- Bố mẹ không tin con mình mà lại tin lời kẻ khác à?
Rồi hai ông bà lại vô cùng ăn ý mà hất đầu về phíc trước, đồng thuận giậm mạnh chân, hờn dỗi bỏ vào nhà và đóng sầm của lại. Triệu Dương Quang bị bố mẹ quát vào mặt như thế nhưng lại bật cười. Cậu nhắn ngay một tin nhắn bảo Triệu Dương Minh mau về nhà rồi hớn hở chạy đến mở cửa, bước vào trong.
Thật ra, Triệu Dương Quang và hai vợ chồng ông Triệu Chân Thành đều không hề biết rằng, thật ra, Triệu Dương Minh đã về đến trước cổng nhà từ sớm rồi. Nhưng anh nhìn thấy Lưu Mạnh Phong đang đứng trong sân nên không muốn vào. Hơn nữa, lúc đó Triệu Dương Quang vẫn chưa về tới, Triệu Dương Minh đành nấp vào sau chậu cây kiểng trước cổng để chờ em trai vào nhà trước. Anh tự biết tiếng xấu của mình đã rất nhiều, thế nên, cái lỗi về nhà muộn nhỏ nhoi này, anh vẫn có thể gánh cho em trai được.
Và thế là, việc Triệu Dương Quang hóa thân từ bé thỏ trắng thành sói xám, đập cho gã gấu Lưu Mạnh Phong một trận vì bảo vệ anh, việc bố mẹ bảo vệ em trai và tin tưởng anh cũng có thể bảo vệ em trai, việc em trai yêu cầu bố mẹ tin tưởng anh,… toàn bộ đều được Triệu Dương Minh chứng kiến.
Bên ngoài cổng rào, Triệu Dương Minh đang đứng tựa lưng vào vách tường, ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao. Gương mặt đẹp trai của anh trầm ngâm như đang ngẫm nghĩ gì đó.
- Con có đánh thằng nhóc đó thật không?
Triệu Dương Quang gật đầu. Cậu không muốn che giấu điều này, càng không bao giờ dám làm mà không dám nhận. Không chỉ vậy, Triệu Dương Quang còn muốn nói cho bố mẹ biết rõ “bộ mặt thật” của Lưu Mạnh Phong. Nhưng Triệu Dương Quang còn chưa mở lời thì ông Triệu Chân Thành đã hỏi tiếp:
- Lý do là gì?
Đây là cái thang vừa lớn vừa vững chắc để Triệu Dương Quang trèo lên mà thông cáo và cảnh báo cho bố mẹ biết về bản chất “trà xanh” của Lưu Mạnh Phong rồi. Triệu Dương Quang hít sâu một hơi, quyết định làm chuyện “nói sau lưng” mà cậu vốn không thích. Thế nhưng, một lần nữa, lời muốn nói của Triệu Dương Quang bị cắt ngang. Lần này, người “cướp lời” của cậu lại là bà Dương Thanh Liên:
- Mình lại còn hỏi lý do? Chỉ cần nhìn thôi là đã biết rồi. Nhất định là vì cái miệng thúi của thằng cháu trai nhà em chứ lại còn vì lý do gì nữa? Thằng nhóc đó, nhất định sẽ có ngày em mang nó về trước mặt anh trai và chị dâu mà vả cho mấy cái.
Ông Triệu Chân Thành hừ mũi, giọng vẫn chưa vơi bớt hậm hực:
- Chỉ vả có mấy cái làm sao mà được? Thằng nhóc đó, dám đơm điều đặt chuyện về thằng Minh thì thôi đi. Hôm nay lại còn dám chọc bé Quang tức giận đến mức đánh người như thế này nữa. Tôi mà không dạy cho nó một bài học nhớ đời thì tôi còn làm bố người ta kiểu gì nữa?
Bà Dương Thanh Liên gật đầu lia lịa. Ông Triệu Chân Thành vẫn chưa hả được cơn tức quay sang Triệu Dương Quang, trừng mắt đầy bất mãn:
- Con đấy! Bố nhắc lại cho con nhớ đây này: Con là bé Quang của cả nhà ta. Nếu có bị ai đó chọc tức, ức h.i.ế.p thì cũng không được trực tiếp đánh người như thế. Ngộ nhỡ thằng đấy nó nổi điên lên, nó làm con bị thương thì phải làm sao?
Bà Lâm Thanh Liên lại gật đầu như giã tỏi:
- Đúng, đúng, đúng. Sau này nếu có kẻ nào dám ức h.i.ế.p hay chọc tức con thì con phải báo ngay cho bố mẹ biết, để bố mẹ trừng trị nó. Còn anh trai của con nữa. Để rồi xem, thằng Minh mà biết chuyện này… Ái chà chà…
Bà Lâm Thanh Liên tặc lưỡi mấy cái, vẻ mặt vừa đắc ý vừa giảo hoạt như mèo con ăn vụng được cá lại còn nhìn thấy một gã chó ngốc nổi điên cắn người vậy. Triệu Dương Quang bật cười với hình ảnh so sánh mà cậu vừa nghĩ ra trong đầu. Đồng thời, trong lòng của cậu vừa cảm động vừa ấm áp. Bố mẹ và anh trai của cậu lúc nào cũng bảo bọc và che chở cho cậu như thế. Trong mắt của họ, cậu vẫn mãi là một cậu bé ngoan hiền và yếu ớt. Nhưng Triệu Dương Quang không muốn chỉ nhận sự bảo vệ từ người nhà như thế nữa. Triệu Dương Quang cũng muốn bảo vệ người nhà. Thế nên, cậu thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
- Bố, mẹ, con đã lớn rồi. Con có thể tự bảo vệ mình, tự trừng trị những kẻ gây sự theo cách của mình. Bố mẹ đừng quá lo lắng cho con.
Bà Dương Thanh Liên gật đầu:
- Được rồi, được rồi, mẹ biết là con lớn rồi, nhưng con có lớn đến thế nào thì cũng đâu thể lớn hơn bố mẹ được? Bố mẹ sẽ không can thiệp quá sâu vào việc của con, nhưng con cũng không thể bắt buộc bố mẹ không được can thiệp, hiểu không?
Vừa nói, bà Dương Thanh Liên vừa níu lấy tay chồng, cùng ông Triệu Chân Thành bước vào nhà. Triệu Dương Quang nhìn theo bóng lưng của bố mẹ, bất đắc dĩ nói to:
- Bố, mẹ, anh hai của con không hề hư hỏng, anh hai rất tốt. Bố mẹ đừng tin lời của người khác!
Hai vợ chồng ông Triệu Chân Thành và bà Dương Thanh Liên đồng loạt dừng chân. Cả hai đồng thời quay lại trừng mắt nhìn Triệu Dương Quang và gần như đồng thanh gắt lên:
- Con xem bố mẹ là kẻ ngốc đấy à?
- Bố mẹ không tin con mình mà lại tin lời kẻ khác à?
Rồi hai ông bà lại vô cùng ăn ý mà hất đầu về phíc trước, đồng thuận giậm mạnh chân, hờn dỗi bỏ vào nhà và đóng sầm của lại. Triệu Dương Quang bị bố mẹ quát vào mặt như thế nhưng lại bật cười. Cậu nhắn ngay một tin nhắn bảo Triệu Dương Minh mau về nhà rồi hớn hở chạy đến mở cửa, bước vào trong.
Thật ra, Triệu Dương Quang và hai vợ chồng ông Triệu Chân Thành đều không hề biết rằng, thật ra, Triệu Dương Minh đã về đến trước cổng nhà từ sớm rồi. Nhưng anh nhìn thấy Lưu Mạnh Phong đang đứng trong sân nên không muốn vào. Hơn nữa, lúc đó Triệu Dương Quang vẫn chưa về tới, Triệu Dương Minh đành nấp vào sau chậu cây kiểng trước cổng để chờ em trai vào nhà trước. Anh tự biết tiếng xấu của mình đã rất nhiều, thế nên, cái lỗi về nhà muộn nhỏ nhoi này, anh vẫn có thể gánh cho em trai được.
Và thế là, việc Triệu Dương Quang hóa thân từ bé thỏ trắng thành sói xám, đập cho gã gấu Lưu Mạnh Phong một trận vì bảo vệ anh, việc bố mẹ bảo vệ em trai và tin tưởng anh cũng có thể bảo vệ em trai, việc em trai yêu cầu bố mẹ tin tưởng anh,… toàn bộ đều được Triệu Dương Minh chứng kiến.
Bên ngoài cổng rào, Triệu Dương Minh đang đứng tựa lưng vào vách tường, ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao. Gương mặt đẹp trai của anh trầm ngâm như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro