Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Quán thịt nướng...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
Diệp Linh Lang vừa nói xong thì ngay lập tức nàng đứng bất động tại chỗ.
Điều này khiến cho hai người Hách Liên Phóng cùng Hạ Tại Đình đều sửng sốt một chút, bọn họ vốn đang hoang mang rối loạn chạy trốn, chính mình đuổi theo cũng thấy yên tâm, nhưng hiện tại bọn họ bỗng nhiên không chạy nữa, đuổi theo lại cảm thấy có chút do dự.
Chủ yếu là cọng giá đỗ kia xấu xa thật sự.
Hai người vừa mới dừng lại do dự một giây đồng hồ, bỗng nhiên nghe được phía sau một tiếng gầm nhẹ truyền đến, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một con tiểu thú đầu to đã đuổi theo bọn họ xuống dưới tầng năm, lúc này đang mở miệng cắn về phía bọn họ.
Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng vừa ý thức được, quay đầu ngăn cản sự công kích của tiểu thú kia, chuẩn bị dùng một kiếm chọc c.h.ế.t nó.
Ai ngờ được khi bọn họ khua kiếm, tiếu thú kia không né không tránh, ngược lại há to miệng nhào tới.
Giây tiếp theo, một màn khiến bọn họ khiếp sợ, thượng phẩm linh kiếm của hai Nguyên Anh Kỳ bọn họ thế mà bị con thú nhỏ này nuốt một ngụm.
Mắt thấy trường kiếm trong tay chỉ còn chuôi kiếm, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng chưa từng coi tiểu thú này ra gì ngay lập tức đã trở nên luống cuống.
“Đây là thứ gì? Mồm miệng lại lợi hại như thế!”
“Cẩn thận, bày trận, cùng nhau toàn lực đối phó với nó!”
Vì thế, trong nháy mắt bọn người Hạ Tại Đình đang truy kích Diệp Linh Lang giờ đánh lộn với Thao Thiết.
“Còn thất thần làm gì? Thừa cơ bọn họ giúp chúng ta kéo dài thời gian, chạy mau!” La Diên Trung sốt ruột thúc giục đám người Diệp Linh Lang
“Chạy cái gì? Sau khi nó rời khỏi cái phong ấn kia, địa cung phong tỏa nó còn có thể chạy ra ngoài được, từ giờ trở đi không có chỗ nào nó không thể đi. Nếu mặc kệ nó hành tẩu trên đời này, sẽ có rất nhiều người vô tội sẽ bị nó hại mất.” Diệp Linh Lang nói.
La Diên Trung sửng sốt một chút, Diệp tử tỉ tự nhiên lại trở nên thiện lương lòng mang thiên hạ, làm hắn cảm thấy khó phản ứng một chút.
“Đúng vậy, nói cho cùng thì nó là do chúng ta thả ra, tuy chúng ta không phải là người tốt, nhưng chúng ta cũng không thể đi tai họa người tốt được.” Lục Bạch Vi nói xong quay đầu về phía Diệp Linh Lang: “Tiểu sư muội, ý là như vậy đúng không?”
Diệp Linh Lang gật đầu, ngũ sư tỉ giác ngộ vô cùng chính xác.
“Đúng là như thế, lần này ta tán đồng lời nói của hai sư muội, chúng ta không thể làm những việc liên lụy tới người vô tội được.” Mục Tiêu Nhiên nói.
La Diên Trung trợn tròn hai mắt, làm cái gì? Hắn cũng chỉ đưa ra ý kiến chạy trốn mà thôi, còn không đúng hay sao?
Nói nữa, không chạy thì không chạy, hắn chẳng lẽ còn có thể không nghe theo lời tổ chức? Cần phải nói hiên ngang lẫm liệt như vậy? Làm cho hắn cảm thấy bản thân giống như tiểu nhân vô sỉ vậy.
“Được rồi, vậy ngươi nói gì chúng ta làm nấy.” La Diên Trung nói.
Diệp Linh Lang vỗ vỗ bả vai La Diên Trung.
“Đã đến lúc dùng đến bản lĩnh giữ nhà của ngươi rồi!”
La Diên Trung sửng sốt.
“Ba hoa khoác lác sao?”
…
Hắn không nói thì nàng cũng quên mất, người này làm gì không được, nhưng mở miệng ba hoa khoác lác thì đúng là rất giỏi.
“Đúng vậy, vừa khoác lác, vừa mổ t.h.i t.h.ể yêu thú.”
….
“Tiểu sư muội, việc này ta rất thạo.” Lục Bạch Vi lựa chọn vị trí phù hợp.
“Yên tâm đi, chúng ta kéo dài thời gian cho ngươi.” Mục Tiêu Nhiên cũng rất biết điều.
Vì thế, quán thịt nướng nho nhỏ xông linh tinh ở tầng năm gác mái lại một lần nữa bày ra.
Ở gác mái tầng năm đã bị cơ quan tiêu hủy đến nỗi hỗn độn phong bế, ở linh đường nghiêm túc bày đầy bội kiếm cùng linh bài, một mùi hương ngào ngạt bay lên, mùi thơm mê người, vô cùng độc đáo.
Ở bên kia, Hách Liên Phóng cùng Hạ Tại Đình đang dùng toàn lực chiến đấu với Thao Thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngoại hai người họ, hai bên còn mang theo tổng cộng mười mấy người, chỉ là trong thời gian ngắn, số người bọn họ mang theo đã ít đi một nửa, hiện tại chỉ còn lại bảy tám người.
Những người đó tất cả đều là bất thình lình bị Thao Thiết nuốt một ngụm vào bụng.
Thấy sự lợi hại của Thao Thiết, bọn người Hạ Tại Đình đã không muốn liều mạng nữa, chỉ là không biết làm cách nào, trước khi kích phát cơ quan thì tầng năm đã bị phong bế, bọn họ cơ bản là không còn chỗ trốn.
Đến lúc đánh đến kịch liệt, bỗng nhiên có một mùi hương thịt nướng thổi đến, tức khắc Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng thần sắc chấn động, bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc đến rớt cằm.
Tại thời khắc sống còn này, tại thời điểm mà bọn họ đã thiệt hại một nửa số huynh đệ, tại thời điểm bọn họ đã sắp tuyệt vọng, mấy người Diệp Linh Lang còn có tâm tình ngồi tại chỗ g.i.ế.c t.h.i t.h.ể yêu thú tỉ mỉ nướng?
Là bọn người Diệp Linh Lang điên, là bọn họ điên, hay là thế giới này điên rồi?
Là ảo giác? Là dấu hiệu trước khi chết? Là… là cái quỷ gì đây?
Trước kia nghe nói ở thế giới thường, những người đó trước khi c.h.ế.t sẽ ăn bữa cơm chặt đầu, chẳng lẽ là bọn họ muốn theo tập tục ở quê cũ?
Đúng lúc này, tiểu thú lúc trước còn đang điên cuồng cắn nuốt bọn họ bỗng nhiên ngừng lại, án mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đám người Diệp Linh Lang, hơn nữa còn kêu một tiếng.
“Ngoao!”
Diệp Linh Lang nghiêng đầu một cái, sau đó lấy Béo Đầu từ trong nhẫn ra đặt trên vai mình.
“Thái Tử điện hạ, xin ngài lặp lại một lần nữa, lúc nãy ta không có phiên dịch.”
Tiểu Thao Thiết lại nhắc lại ý của nó một lần nữa.
“Nó nói các ngươi vì sao muốn chạy trốn? Có phải là không muốn làm thịt cho nó ăn?”
“Đương nhiên không phải, nguyên liệu nấu ăn của chúng ta dùng sắp hết rồi, thừa dịp điện hạ ngài nghỉ ngơi thì ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn mới cho ngài đó.”
Diệp Linh Lang giơ tay, chỉ về phía Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng.
“Kia kìa, đó đều là thịt tươi, ngon hơn so với t.h.i t.h.ể yêu thú đã chết. Đó đều là ta tìm tới cho điện hạ, mời ngài chậm rãi thưởng thức.”
???
Bọn họ không phải là kẻ thù không đội trời chung của nàng sao? Không phải là tới trả thù sao? Sao lại thành đưa đồ ăn rồi?
Thao Thiết nhìn bọn họ liếc mắt một cái, ghét bỏ nhíu nhíu mày.
“Bọn họ tuy rằng là thịt tươi, nhưng mà nướng chín rồi ăn ngon hơn. Hay là, ngươi hiện tại nướng bọn họ lên đi!”
Lời này nói xong, mấy người Hạ Tại Đình run run, mà tay Diệp Linh Lang cũng run theo.
Nàng tuy không phải người tốt, nhưng nàng cũng không làm được việc nướng người sống này đâu!
“Thái Tử điện hạ, không phải cái gì cũng xứng để nướng bằng lửa của ta. Xin lỗi, nướng ra đồ không thể ăn, ta không làm, ta vẫn là giữ vững quan điểm cũ của ta, chỉ dâng lên đồ ăn ngon nhất cho ngài.”
Nghe xong lời này Thao Thiết thất vọng một chút, nhưng bọn người Hạ Tại Đình nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nói hai câu tiếng người.
“Cho nên để Thái Tử điện hạ ngài ấm ức một chút, ngài cứ ăn sống bọn họ đi. Đợi khi ngài ăn sạch bọn họ, vừa lúc thịt nướng của ta cũng làm tốt cho ngài, hoàn hảo ngon lành.”
!!!
Hai người Hạ Tại Đình cùng Hách Liên Phóng ngay lập tức căng thẳng cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng lui về phía sau.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Sau khi nàng nói, Thao Thiết quả nhiên quay đầu lại, há mồm hướng về phía bọn họ.
Hạ Tại Đình thấy vậy thì bắt một đệ tử bên người ném về hướng Thao Thiết, có tên đệ tử kia ngăn trở, hắn nhanh chóng chạy về phía sâu nhất của linh đường.
Sau khi hắn chạy vào thì giơ tay bắt lấy thanh bảo kiếm tuyệt thế của Già Vân Thành thành chủ Yến Chấn Xuyên lưu lại kia.
Lần trước là bởi vì sau khi Hách Liên Phóng chạm vào thì kích phát cơ quan nơi này, hiện tại hắn chỉ cần chạm vào, sẽ tiếp tục kích phát cơ quan, chỉ cần cơ quan kích phát lần nữa, tiểu thú kia muốn ăn bọn họ cũng phải tính toán tình cảnh của bản thân!
Hơn nữa, cơ quan này một khi kích phát, ngay cả đám người Diệp Linh Lang cũng phải c.h.ế.t chung! Bọn họ đi tìm chết, tất cả đều chết!
Điều này khiến cho hai người Hách Liên Phóng cùng Hạ Tại Đình đều sửng sốt một chút, bọn họ vốn đang hoang mang rối loạn chạy trốn, chính mình đuổi theo cũng thấy yên tâm, nhưng hiện tại bọn họ bỗng nhiên không chạy nữa, đuổi theo lại cảm thấy có chút do dự.
Chủ yếu là cọng giá đỗ kia xấu xa thật sự.
Hai người vừa mới dừng lại do dự một giây đồng hồ, bỗng nhiên nghe được phía sau một tiếng gầm nhẹ truyền đến, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một con tiểu thú đầu to đã đuổi theo bọn họ xuống dưới tầng năm, lúc này đang mở miệng cắn về phía bọn họ.
Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng vừa ý thức được, quay đầu ngăn cản sự công kích của tiểu thú kia, chuẩn bị dùng một kiếm chọc c.h.ế.t nó.
Ai ngờ được khi bọn họ khua kiếm, tiếu thú kia không né không tránh, ngược lại há to miệng nhào tới.
Giây tiếp theo, một màn khiến bọn họ khiếp sợ, thượng phẩm linh kiếm của hai Nguyên Anh Kỳ bọn họ thế mà bị con thú nhỏ này nuốt một ngụm.
Mắt thấy trường kiếm trong tay chỉ còn chuôi kiếm, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng chưa từng coi tiểu thú này ra gì ngay lập tức đã trở nên luống cuống.
“Đây là thứ gì? Mồm miệng lại lợi hại như thế!”
“Cẩn thận, bày trận, cùng nhau toàn lực đối phó với nó!”
Vì thế, trong nháy mắt bọn người Hạ Tại Đình đang truy kích Diệp Linh Lang giờ đánh lộn với Thao Thiết.
“Còn thất thần làm gì? Thừa cơ bọn họ giúp chúng ta kéo dài thời gian, chạy mau!” La Diên Trung sốt ruột thúc giục đám người Diệp Linh Lang
“Chạy cái gì? Sau khi nó rời khỏi cái phong ấn kia, địa cung phong tỏa nó còn có thể chạy ra ngoài được, từ giờ trở đi không có chỗ nào nó không thể đi. Nếu mặc kệ nó hành tẩu trên đời này, sẽ có rất nhiều người vô tội sẽ bị nó hại mất.” Diệp Linh Lang nói.
La Diên Trung sửng sốt một chút, Diệp tử tỉ tự nhiên lại trở nên thiện lương lòng mang thiên hạ, làm hắn cảm thấy khó phản ứng một chút.
“Đúng vậy, nói cho cùng thì nó là do chúng ta thả ra, tuy chúng ta không phải là người tốt, nhưng chúng ta cũng không thể đi tai họa người tốt được.” Lục Bạch Vi nói xong quay đầu về phía Diệp Linh Lang: “Tiểu sư muội, ý là như vậy đúng không?”
Diệp Linh Lang gật đầu, ngũ sư tỉ giác ngộ vô cùng chính xác.
“Đúng là như thế, lần này ta tán đồng lời nói của hai sư muội, chúng ta không thể làm những việc liên lụy tới người vô tội được.” Mục Tiêu Nhiên nói.
La Diên Trung trợn tròn hai mắt, làm cái gì? Hắn cũng chỉ đưa ra ý kiến chạy trốn mà thôi, còn không đúng hay sao?
Nói nữa, không chạy thì không chạy, hắn chẳng lẽ còn có thể không nghe theo lời tổ chức? Cần phải nói hiên ngang lẫm liệt như vậy? Làm cho hắn cảm thấy bản thân giống như tiểu nhân vô sỉ vậy.
“Được rồi, vậy ngươi nói gì chúng ta làm nấy.” La Diên Trung nói.
Diệp Linh Lang vỗ vỗ bả vai La Diên Trung.
“Đã đến lúc dùng đến bản lĩnh giữ nhà của ngươi rồi!”
La Diên Trung sửng sốt.
“Ba hoa khoác lác sao?”
…
Hắn không nói thì nàng cũng quên mất, người này làm gì không được, nhưng mở miệng ba hoa khoác lác thì đúng là rất giỏi.
“Đúng vậy, vừa khoác lác, vừa mổ t.h.i t.h.ể yêu thú.”
….
“Tiểu sư muội, việc này ta rất thạo.” Lục Bạch Vi lựa chọn vị trí phù hợp.
“Yên tâm đi, chúng ta kéo dài thời gian cho ngươi.” Mục Tiêu Nhiên cũng rất biết điều.
Vì thế, quán thịt nướng nho nhỏ xông linh tinh ở tầng năm gác mái lại một lần nữa bày ra.
Ở gác mái tầng năm đã bị cơ quan tiêu hủy đến nỗi hỗn độn phong bế, ở linh đường nghiêm túc bày đầy bội kiếm cùng linh bài, một mùi hương ngào ngạt bay lên, mùi thơm mê người, vô cùng độc đáo.
Ở bên kia, Hách Liên Phóng cùng Hạ Tại Đình đang dùng toàn lực chiến đấu với Thao Thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngoại hai người họ, hai bên còn mang theo tổng cộng mười mấy người, chỉ là trong thời gian ngắn, số người bọn họ mang theo đã ít đi một nửa, hiện tại chỉ còn lại bảy tám người.
Những người đó tất cả đều là bất thình lình bị Thao Thiết nuốt một ngụm vào bụng.
Thấy sự lợi hại của Thao Thiết, bọn người Hạ Tại Đình đã không muốn liều mạng nữa, chỉ là không biết làm cách nào, trước khi kích phát cơ quan thì tầng năm đã bị phong bế, bọn họ cơ bản là không còn chỗ trốn.
Đến lúc đánh đến kịch liệt, bỗng nhiên có một mùi hương thịt nướng thổi đến, tức khắc Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng thần sắc chấn động, bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc đến rớt cằm.
Tại thời khắc sống còn này, tại thời điểm mà bọn họ đã thiệt hại một nửa số huynh đệ, tại thời điểm bọn họ đã sắp tuyệt vọng, mấy người Diệp Linh Lang còn có tâm tình ngồi tại chỗ g.i.ế.c t.h.i t.h.ể yêu thú tỉ mỉ nướng?
Là bọn người Diệp Linh Lang điên, là bọn họ điên, hay là thế giới này điên rồi?
Là ảo giác? Là dấu hiệu trước khi chết? Là… là cái quỷ gì đây?
Trước kia nghe nói ở thế giới thường, những người đó trước khi c.h.ế.t sẽ ăn bữa cơm chặt đầu, chẳng lẽ là bọn họ muốn theo tập tục ở quê cũ?
Đúng lúc này, tiểu thú lúc trước còn đang điên cuồng cắn nuốt bọn họ bỗng nhiên ngừng lại, án mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đám người Diệp Linh Lang, hơn nữa còn kêu một tiếng.
“Ngoao!”
Diệp Linh Lang nghiêng đầu một cái, sau đó lấy Béo Đầu từ trong nhẫn ra đặt trên vai mình.
“Thái Tử điện hạ, xin ngài lặp lại một lần nữa, lúc nãy ta không có phiên dịch.”
Tiểu Thao Thiết lại nhắc lại ý của nó một lần nữa.
“Nó nói các ngươi vì sao muốn chạy trốn? Có phải là không muốn làm thịt cho nó ăn?”
“Đương nhiên không phải, nguyên liệu nấu ăn của chúng ta dùng sắp hết rồi, thừa dịp điện hạ ngài nghỉ ngơi thì ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn mới cho ngài đó.”
Diệp Linh Lang giơ tay, chỉ về phía Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng.
“Kia kìa, đó đều là thịt tươi, ngon hơn so với t.h.i t.h.ể yêu thú đã chết. Đó đều là ta tìm tới cho điện hạ, mời ngài chậm rãi thưởng thức.”
???
Bọn họ không phải là kẻ thù không đội trời chung của nàng sao? Không phải là tới trả thù sao? Sao lại thành đưa đồ ăn rồi?
Thao Thiết nhìn bọn họ liếc mắt một cái, ghét bỏ nhíu nhíu mày.
“Bọn họ tuy rằng là thịt tươi, nhưng mà nướng chín rồi ăn ngon hơn. Hay là, ngươi hiện tại nướng bọn họ lên đi!”
Lời này nói xong, mấy người Hạ Tại Đình run run, mà tay Diệp Linh Lang cũng run theo.
Nàng tuy không phải người tốt, nhưng nàng cũng không làm được việc nướng người sống này đâu!
“Thái Tử điện hạ, không phải cái gì cũng xứng để nướng bằng lửa của ta. Xin lỗi, nướng ra đồ không thể ăn, ta không làm, ta vẫn là giữ vững quan điểm cũ của ta, chỉ dâng lên đồ ăn ngon nhất cho ngài.”
Nghe xong lời này Thao Thiết thất vọng một chút, nhưng bọn người Hạ Tại Đình nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nói hai câu tiếng người.
“Cho nên để Thái Tử điện hạ ngài ấm ức một chút, ngài cứ ăn sống bọn họ đi. Đợi khi ngài ăn sạch bọn họ, vừa lúc thịt nướng của ta cũng làm tốt cho ngài, hoàn hảo ngon lành.”
!!!
Hai người Hạ Tại Đình cùng Hách Liên Phóng ngay lập tức căng thẳng cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng lui về phía sau.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Sau khi nàng nói, Thao Thiết quả nhiên quay đầu lại, há mồm hướng về phía bọn họ.
Hạ Tại Đình thấy vậy thì bắt một đệ tử bên người ném về hướng Thao Thiết, có tên đệ tử kia ngăn trở, hắn nhanh chóng chạy về phía sâu nhất của linh đường.
Sau khi hắn chạy vào thì giơ tay bắt lấy thanh bảo kiếm tuyệt thế của Già Vân Thành thành chủ Yến Chấn Xuyên lưu lại kia.
Lần trước là bởi vì sau khi Hách Liên Phóng chạm vào thì kích phát cơ quan nơi này, hiện tại hắn chỉ cần chạm vào, sẽ tiếp tục kích phát cơ quan, chỉ cần cơ quan kích phát lần nữa, tiểu thú kia muốn ăn bọn họ cũng phải tính toán tình cảnh của bản thân!
Hơn nữa, cơ quan này một khi kích phát, ngay cả đám người Diệp Linh Lang cũng phải c.h.ế.t chung! Bọn họ đi tìm chết, tất cả đều chết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro