Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Nhắm mắt lại, đ...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
“Tức c.h.ế.t mất, tức c.h.ế.t mất! Chẳng lẽ là ta không phải vì tốt cho nàng hay sao? Không ngờ nàng lại tính kế ta! Sớm biết như thế, ta đã không thu nghiệt đồ như nàng, chỉ biết thu hết linh khí, lại còn làm hỏng quy tắc của ta!”
Sau khi Nhậm Đường Liên gửi đi tin nhắn, rất nhanh đã thu được đối phương trả lời.
Chưởng môn Côn Ngô Thành: “Ta nghĩ ngươi tức muốn hộc m.á.u là bởi vì làm một sư phụ Hóa Thần kỳ, đồ đệ Trúc Cơ kỳ chạy trốn mà ngươi không có cách nào.”
Chưởng môn Liệt Dương Điện: “Nếu hối hận, ngươi có thể trục xuất nàng ra khỏi sư môn, chỉ nói mà không làm thì có nghĩa lý gì? Thừa dịp nàng còn chưa gặp rắc rối, nhanh nhanh chiêu cáo toàn tông môn, ngươi từ bỏ nghiệt đồ này!”
Chưởng môn Ẩn Nguyệt Cung: “Ai mà không gặp chuyện chứ! Ta cũng là vì tốt cho con trai ta, nhưng hắn không biết, hắn chạy rồi, đến bây giờ cũng không thèm để ý tới ta. Ta còn đang buồn khổ đây này, hay là đêm nay chúng ta cùng ôm đầu gối đàm đạo một phen, giảm bớt nỗi buồn trong lòng?”
Chưởng môn Thất Tinh Tông: “May mắn đệ tử nhà ta rất ngoan, phạt nàng đi Tư Quá Nhai nàng thành thành thật thật mà chịu phạt không có chạy trốn, mỗi lần nghe đệ tử báo cáo tình huống của nàng ta đều vui mừng, ngươi dạy đồ đệ như thế không được đâu, khi nào ta rảnh thì ta đồng ý cho ngươi đến đây học tập.
Nhìn thấy mấy câu trả lời như vậy, Nhậm Đường Liên tức đến nỗi ném ngọc bài lên bàn.
Sau khi ném, lại quay đầu kiểm tra lực tay có lớn quá không, ngọc bài có bị ảnh hưởng không.
Thôi được rồi, sư phụ nào mà không phải nhọc lòng, sư phụ nào mà đầu không bạc.
Hắn thở dài, cầm luôn ngọc bài của Diệp Linh Lang mang đi.
Cách đó mười dặm, Trường Độ Sơn mạch.
Sau khi Diệp Linh Lang hạ xuống đất, việc thứ nhất là nhanh chóng đào một cái hố, thả vào trong đó thương thủy châu.
Khi Thương Thủy Châu còn đang tụ tập linh khí, nàng thuận tay bày trận pháp che giấu linh trì thật kỹ, tránh để bị người khác phát hiện.
Sau khi làm xong, nàng nhanh chóng lấy tài liệu trong nhẫn lấy ra, tất cả tài liệu rèn luyện của nàng đều đủ, bao gồm công cụ cũng chuẩn bị một bộ, tuy trong tình huống đó không dùng được, nhưng có chuẩn bị thì hơn không, không nghĩ tới đúng là dùng đến.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Linh Trì dần dần hình thành, Diệp Linh Lang nhảy vào bên trong.
Từ lúc nàng ở Già Vân Thành tu vi đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó ở Võ Hội Đỉnh Phong, lại đi Thanh Vân Châu, lại ở Kính Hoa Sơn ngâm linh trì mười ngày, nàng sớm đủ đột phá Kim Đan.
Nhưng lúc ấy nàng nghĩ dù sao mình cũng có ba linh căn, căn cơ nhất định phải đủ vững chắc, không thể nóng nảy được, cho nên vẫn luôn kiềm chế không đột phá.
Hiện tại đại sư huynh đã xảy ra chuyện, nàng không chờ được nữa, tu vi cao một chút sẽ trở thành trợ lực.
Vì thế, lúc này nàng toàn thân đều nghĩ đến việc đột phá, nắm chặt từng giây từng phút.
Bên cạnh linh trì, nơi nàng bày biện tài liệu vũ khí, tiểu hắc xà đang xem xét những tài liệu này, sau khi nó dạo qua một vòng, Huyền Ảnh vèo một cái bay đến trước mặt nó.
“Đi vào nhẫn kêu hết đám Thao Thiết, Tuyết Linh Quả cùng tiểu quỷ hồn ra đây.”
Huyền Ảnh không nói hai lời, vèo một cái phi vào nhẫn của Diệp Linh Lang, khi ra mang theo một đám sủng vật.
Béo Đầu trên người đang dính đầy spa phù còn đang xoa xoa mắt đang nhập nhèm, đang chuẩn bị mắng.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy tiểu hắc xà trước mặt nó, nó lập tức sửng sốt.
“Huyền Ảnh, đây là huynh đệ mới tới ư? Ta lại sắp thất sủng sao? Nhìn nó sao hung dữ như thế, sao lại thế này?”
“Khuyên ngươi nghe lời một chút, không tin nhìn xem!”
Chỉ thấy tiểu hắc xà kia đập đập cái đuôi, chỉ về mấy tài liệu vô cùng cứng rắn.
“Tiểu Thao Thiết, lại đây làm vỡ vụn chúng nó, nhưng không được nuốt, nếu không ta sẽ rút răng ngươi!”
Nghe thấy lời này Thái Tử dựng hết cả lông tóc, giây tiếp theo liền nghe lời qua đó xử lý tài liệu.
“Tiểu quỷ hồn, mấy cái tài liệu bên kia ngươi dùng sát khí để thấm vào đó, nhưng đừng có làm hỏng, nếu không xé ngươi làm hai, là cái loại xé mà không dính lại được ấy!”
Chiêu Tài run lên, tròng mắt vừa động đậy, lại thành thật mà bay qua đó.
Lúc này, tiểu hắc xà ngẩng đầu nhìn về phía Béo Đầu.
“Lão Đại, ngươi nói ta làm, nhất định không hai lời.”
“Ừ, tự mình ép ra nước đi!”
…
Thật tàn nhẫn.
Tuy không biết Thái Tử, Chiêu Tài cùng với Huyền Ảnh vì sao sẽ sợ hãi vị đại lão vừa mới tới như thế, nhưng không sao, ngươi sợ hắn sợ ta cũng sợ, ở giữa cả một đám cùng nhau sợ thì sẽ không sợ nữa.
Khi mấy vật nhỏ đã tự chạy đi làm việc hết rồi, tiểu hắc xà quay đầu nhìn Huyền Ảnh.
“Thất thần cái gì? Đi chặt cây đi, ở đỉnh núi bên kia có cây thanh tùng mấy trăm năm, c.h.é.m lại đây lát nữa dùng để nhóm lửa luyện hóa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Huyền Ảnh vèo một cái, không thấy đâu nữa.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, Diệp Linh Lang mất một canh giờ thành công đột phá tới Kim Đan.
Khi một quả Kim Đan hình thành trong đan điền, nàng cảm thấy ngũ quan của mình càng nhanh nhạy hơn, cảm giác đối với thế giới này cũng rõ ràng hơn.
Đôi mắt nàng còn chưa mở ra đã biết Béo Đầu phát hiện nàng đột phá thành công, lại ở bên cạnh bắt đầu có ý định lát nữa sẽ khóc lớn một trận, đòi thêm mấy tấm spa phù.
Khóe môi nàng hơi cong cong, đầu chuyển về hướng khác mở mắt, nơi đó tiểu hắc xà đang ở bên cạnh ao nhìn nàng.
“Đột phá xong rồi chứ?”
“Xong rồi”
“Ta cũng chuẩn bị xong rồi, ngươi đứng lên đi!”
Diệp Linh Lang gật đầu một cái nhảy ra từ linh trì, nhanh chóng làm khô thân thể, sau đó thu Thương Thủy Châu lên, linh trì cũng làm khô hết nước.
Làm xong mấy cái này quay lại nàng mới thấy những tài liệu nàng chuẩn bị đều đã được xử lý xong.
Mà xử lý mấy cái đó, không ngờ lại là mấy sủng vật nghịch ngợm khủng khiếp của nàng.
Chúng nó không phải chỉ biết làm mấy việc xấu như xem phim, ăn đồ ăn đánh nhau ăn người sao?
Làm sao có thể làm được những việc tinh tế như vậy? Lại còn không cãi nhau không nghịch ngợm không quấy rối?
Khi nàng còn đang kinh ngạc, đột nhiên trên cổ nàng truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo, nàng quay đầu lại thì phát hiện tiểu hắc xà không biết từ khi nào đã bò tới cổ nàng.
“Ngươi định làm gì thế?”
“Nhắm mắt lại, đừng phản kháng.”
Diệp Linh Lang không nghĩ gì, cứ thế làm theo.
Giây tiếp theo, nàng cảm thấy cả người, giống như là có thứ gì đó chen vào trong thân thể, chen chúc khiến cho toàn thân nàng không thoải mái, theo bản năng nàng muốn bài xích.
“Đừng nhúc nhích, đừng bài xích ta.”
“Ngươi đang làm gì?”
“Đang tiến vào trong thân thể ngươi.”
!!!
Không ngờ còn có thể chơi như vậy.
Trong nháy mắt nàng bất động, hô hấp còn hơi khẩn trương một chút.
Đây là hắn tách hồn phách từ thân rắn ra đúng không?
Tiếp theo, hắn muốn cùng mình dùng chung một cơ thể?
Một cơ thể, hai hồn phách, nhỡ đánh nhau thì làm sao? Cảm giác có giống nhau không? Phát ra mệnh lệnh không giống nhau thì thân thể nghe ai? Bị thương thì là ai bị? Đau đớn thì ai chịu?
Diệp Linh Lang đứng tại chỗ không phản kháng, nhưng tư duy bắt đầu không thể khống chế mà cứ thế phát ra.
Đúng lúc này, nàng nâng tay lên gãi vào gương mặt của mình.
“Ta rất đau, ngươi có đau không?”
Tiểu hắc xà mắt thấy chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn đi vào thân thể tự nhiên không chịu nổi, hồn phách tự b.ắ.n ra ngoài.
…
Bảo nàng không cần phản kháng, không bảo nàng nhanh như thế đã tiếp nhận, hơn nữa còn chơi luôn.
“Ơ? Vì sao lại không chen vào nữa?”
“Ta bị b.ắ.n ra ngoài.”
“Ta không có bài trừ ngươi.”
“Ừ, tại ta làm không tốt.”
“Không phải ngươi sợ bị thương mà không tới chứ?”
…
Hắn nhẹ thở dài một tiếng, ổn định đạo tâm, thử một lần nữa tiến vào.
Sau khi Nhậm Đường Liên gửi đi tin nhắn, rất nhanh đã thu được đối phương trả lời.
Chưởng môn Côn Ngô Thành: “Ta nghĩ ngươi tức muốn hộc m.á.u là bởi vì làm một sư phụ Hóa Thần kỳ, đồ đệ Trúc Cơ kỳ chạy trốn mà ngươi không có cách nào.”
Chưởng môn Liệt Dương Điện: “Nếu hối hận, ngươi có thể trục xuất nàng ra khỏi sư môn, chỉ nói mà không làm thì có nghĩa lý gì? Thừa dịp nàng còn chưa gặp rắc rối, nhanh nhanh chiêu cáo toàn tông môn, ngươi từ bỏ nghiệt đồ này!”
Chưởng môn Ẩn Nguyệt Cung: “Ai mà không gặp chuyện chứ! Ta cũng là vì tốt cho con trai ta, nhưng hắn không biết, hắn chạy rồi, đến bây giờ cũng không thèm để ý tới ta. Ta còn đang buồn khổ đây này, hay là đêm nay chúng ta cùng ôm đầu gối đàm đạo một phen, giảm bớt nỗi buồn trong lòng?”
Chưởng môn Thất Tinh Tông: “May mắn đệ tử nhà ta rất ngoan, phạt nàng đi Tư Quá Nhai nàng thành thành thật thật mà chịu phạt không có chạy trốn, mỗi lần nghe đệ tử báo cáo tình huống của nàng ta đều vui mừng, ngươi dạy đồ đệ như thế không được đâu, khi nào ta rảnh thì ta đồng ý cho ngươi đến đây học tập.
Nhìn thấy mấy câu trả lời như vậy, Nhậm Đường Liên tức đến nỗi ném ngọc bài lên bàn.
Sau khi ném, lại quay đầu kiểm tra lực tay có lớn quá không, ngọc bài có bị ảnh hưởng không.
Thôi được rồi, sư phụ nào mà không phải nhọc lòng, sư phụ nào mà đầu không bạc.
Hắn thở dài, cầm luôn ngọc bài của Diệp Linh Lang mang đi.
Cách đó mười dặm, Trường Độ Sơn mạch.
Sau khi Diệp Linh Lang hạ xuống đất, việc thứ nhất là nhanh chóng đào một cái hố, thả vào trong đó thương thủy châu.
Khi Thương Thủy Châu còn đang tụ tập linh khí, nàng thuận tay bày trận pháp che giấu linh trì thật kỹ, tránh để bị người khác phát hiện.
Sau khi làm xong, nàng nhanh chóng lấy tài liệu trong nhẫn lấy ra, tất cả tài liệu rèn luyện của nàng đều đủ, bao gồm công cụ cũng chuẩn bị một bộ, tuy trong tình huống đó không dùng được, nhưng có chuẩn bị thì hơn không, không nghĩ tới đúng là dùng đến.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Linh Trì dần dần hình thành, Diệp Linh Lang nhảy vào bên trong.
Từ lúc nàng ở Già Vân Thành tu vi đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó ở Võ Hội Đỉnh Phong, lại đi Thanh Vân Châu, lại ở Kính Hoa Sơn ngâm linh trì mười ngày, nàng sớm đủ đột phá Kim Đan.
Nhưng lúc ấy nàng nghĩ dù sao mình cũng có ba linh căn, căn cơ nhất định phải đủ vững chắc, không thể nóng nảy được, cho nên vẫn luôn kiềm chế không đột phá.
Hiện tại đại sư huynh đã xảy ra chuyện, nàng không chờ được nữa, tu vi cao một chút sẽ trở thành trợ lực.
Vì thế, lúc này nàng toàn thân đều nghĩ đến việc đột phá, nắm chặt từng giây từng phút.
Bên cạnh linh trì, nơi nàng bày biện tài liệu vũ khí, tiểu hắc xà đang xem xét những tài liệu này, sau khi nó dạo qua một vòng, Huyền Ảnh vèo một cái bay đến trước mặt nó.
“Đi vào nhẫn kêu hết đám Thao Thiết, Tuyết Linh Quả cùng tiểu quỷ hồn ra đây.”
Huyền Ảnh không nói hai lời, vèo một cái phi vào nhẫn của Diệp Linh Lang, khi ra mang theo một đám sủng vật.
Béo Đầu trên người đang dính đầy spa phù còn đang xoa xoa mắt đang nhập nhèm, đang chuẩn bị mắng.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy tiểu hắc xà trước mặt nó, nó lập tức sửng sốt.
“Huyền Ảnh, đây là huynh đệ mới tới ư? Ta lại sắp thất sủng sao? Nhìn nó sao hung dữ như thế, sao lại thế này?”
“Khuyên ngươi nghe lời một chút, không tin nhìn xem!”
Chỉ thấy tiểu hắc xà kia đập đập cái đuôi, chỉ về mấy tài liệu vô cùng cứng rắn.
“Tiểu Thao Thiết, lại đây làm vỡ vụn chúng nó, nhưng không được nuốt, nếu không ta sẽ rút răng ngươi!”
Nghe thấy lời này Thái Tử dựng hết cả lông tóc, giây tiếp theo liền nghe lời qua đó xử lý tài liệu.
“Tiểu quỷ hồn, mấy cái tài liệu bên kia ngươi dùng sát khí để thấm vào đó, nhưng đừng có làm hỏng, nếu không xé ngươi làm hai, là cái loại xé mà không dính lại được ấy!”
Chiêu Tài run lên, tròng mắt vừa động đậy, lại thành thật mà bay qua đó.
Lúc này, tiểu hắc xà ngẩng đầu nhìn về phía Béo Đầu.
“Lão Đại, ngươi nói ta làm, nhất định không hai lời.”
“Ừ, tự mình ép ra nước đi!”
…
Thật tàn nhẫn.
Tuy không biết Thái Tử, Chiêu Tài cùng với Huyền Ảnh vì sao sẽ sợ hãi vị đại lão vừa mới tới như thế, nhưng không sao, ngươi sợ hắn sợ ta cũng sợ, ở giữa cả một đám cùng nhau sợ thì sẽ không sợ nữa.
Khi mấy vật nhỏ đã tự chạy đi làm việc hết rồi, tiểu hắc xà quay đầu nhìn Huyền Ảnh.
“Thất thần cái gì? Đi chặt cây đi, ở đỉnh núi bên kia có cây thanh tùng mấy trăm năm, c.h.é.m lại đây lát nữa dùng để nhóm lửa luyện hóa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Huyền Ảnh vèo một cái, không thấy đâu nữa.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, Diệp Linh Lang mất một canh giờ thành công đột phá tới Kim Đan.
Khi một quả Kim Đan hình thành trong đan điền, nàng cảm thấy ngũ quan của mình càng nhanh nhạy hơn, cảm giác đối với thế giới này cũng rõ ràng hơn.
Đôi mắt nàng còn chưa mở ra đã biết Béo Đầu phát hiện nàng đột phá thành công, lại ở bên cạnh bắt đầu có ý định lát nữa sẽ khóc lớn một trận, đòi thêm mấy tấm spa phù.
Khóe môi nàng hơi cong cong, đầu chuyển về hướng khác mở mắt, nơi đó tiểu hắc xà đang ở bên cạnh ao nhìn nàng.
“Đột phá xong rồi chứ?”
“Xong rồi”
“Ta cũng chuẩn bị xong rồi, ngươi đứng lên đi!”
Diệp Linh Lang gật đầu một cái nhảy ra từ linh trì, nhanh chóng làm khô thân thể, sau đó thu Thương Thủy Châu lên, linh trì cũng làm khô hết nước.
Làm xong mấy cái này quay lại nàng mới thấy những tài liệu nàng chuẩn bị đều đã được xử lý xong.
Mà xử lý mấy cái đó, không ngờ lại là mấy sủng vật nghịch ngợm khủng khiếp của nàng.
Chúng nó không phải chỉ biết làm mấy việc xấu như xem phim, ăn đồ ăn đánh nhau ăn người sao?
Làm sao có thể làm được những việc tinh tế như vậy? Lại còn không cãi nhau không nghịch ngợm không quấy rối?
Khi nàng còn đang kinh ngạc, đột nhiên trên cổ nàng truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo, nàng quay đầu lại thì phát hiện tiểu hắc xà không biết từ khi nào đã bò tới cổ nàng.
“Ngươi định làm gì thế?”
“Nhắm mắt lại, đừng phản kháng.”
Diệp Linh Lang không nghĩ gì, cứ thế làm theo.
Giây tiếp theo, nàng cảm thấy cả người, giống như là có thứ gì đó chen vào trong thân thể, chen chúc khiến cho toàn thân nàng không thoải mái, theo bản năng nàng muốn bài xích.
“Đừng nhúc nhích, đừng bài xích ta.”
“Ngươi đang làm gì?”
“Đang tiến vào trong thân thể ngươi.”
!!!
Không ngờ còn có thể chơi như vậy.
Trong nháy mắt nàng bất động, hô hấp còn hơi khẩn trương một chút.
Đây là hắn tách hồn phách từ thân rắn ra đúng không?
Tiếp theo, hắn muốn cùng mình dùng chung một cơ thể?
Một cơ thể, hai hồn phách, nhỡ đánh nhau thì làm sao? Cảm giác có giống nhau không? Phát ra mệnh lệnh không giống nhau thì thân thể nghe ai? Bị thương thì là ai bị? Đau đớn thì ai chịu?
Diệp Linh Lang đứng tại chỗ không phản kháng, nhưng tư duy bắt đầu không thể khống chế mà cứ thế phát ra.
Đúng lúc này, nàng nâng tay lên gãi vào gương mặt của mình.
“Ta rất đau, ngươi có đau không?”
Tiểu hắc xà mắt thấy chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn đi vào thân thể tự nhiên không chịu nổi, hồn phách tự b.ắ.n ra ngoài.
…
Bảo nàng không cần phản kháng, không bảo nàng nhanh như thế đã tiếp nhận, hơn nữa còn chơi luôn.
“Ơ? Vì sao lại không chen vào nữa?”
“Ta bị b.ắ.n ra ngoài.”
“Ta không có bài trừ ngươi.”
“Ừ, tại ta làm không tốt.”
“Không phải ngươi sợ bị thương mà không tới chứ?”
…
Hắn nhẹ thở dài một tiếng, ổn định đạo tâm, thử một lần nữa tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro