Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Ngươi nhỏ ngươi...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

Lúc đó, đoàn người Diệp Linh Lang đang cùng nhau ra khỏi sân đấu.

Lịch thi đấu vòng đấu loại trực tiếp này nhẹ nhàng hơn so với vòng loại chia nhóm, bởi vì sau khi đấu một trận là loại được một người, đánh xong một vòng sẽ giảm đi một nửa, bị loại với tốc độ ánh sáng, vô cùng nhanh chóng.

Cho nên sáng nay mới đấu xong, phải đợi đến chiều mới có đồng môn khác thi đấu, nàng đang chuẩn bị mang đội trở về tu luyện, lúc này có người của tông môn liên minh ngăn ở phía trước nàng.

Sau đó, nàng cùng đồng môn đã bị kéo một đám tới phòng nghị sự của Minh chủ Nhậm Đường Liên.

Khi bọn họ đi vào, tông chủ Bắc Đẩu Tông cùng với trưởng lão đang ở bên trong mong chờ.

Người này đúng là có năng lực, nói là làm, nói khiếu nại thật đúng là khiếu nại đến tận chỗ Minh chủ.

“Minh chủ, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Thi đấu một trận, con linh thú kia của nàng nuốt nhiều linh khí của chúng ta như vậy, từng thứ từng thứ một, có cái nào không phải là bảo bối chứ!”

Tông chủ của Bắc Đẩu Tông đang khiếu nại, lúc này nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy đám người Diệp Linh Lang đang đến đây.

Hắn thu hồi dáng vẻ lúc trước, tức giận đến nỗi hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng ánh mắt uy nghiêm lạnh băng nhìn chằm chằm bọn họ, bày ra tư thế đại tông chủ của hắn.

Mắt thấy người phía đối diện muốn dùng khí thế để hù dọa người khác, đại sư huynh Bùi Lạc Bạch đang muốn nói chuyện, Diệp Linh Lang giành trước một bước để đi tới phía trước.

“Minh chủ, sư phụ của chúng ta không khỏe nên tĩnh dưỡng ở tông môn, lần này chỉ có đám đệ tử chúng ta tiến đến, rắn mất đầu, có việc gì không ổn thì phải tự chịu trách nhiệm, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp hướng về phía đệ tử là được, một mình đệ tử làm việc, một mình đệ tử chịu trách nhiệm.”

Nàng vừa nói xong, tông chủ Bắc Đẩu Tông cùng với Nhậm Đường Liên đều cùng sửng sốt một chút.

“Nói chuyện thì nói chuyện, hung hăng như vậy làm gì? Dọa sợ đứa nhỏ!”

“Không có việc gì đâu Minh chủ, đệ tử không sợ, sư phụ nói, nếu không có người bảo hộ thì trẻ con cũng cần phải dũng cảm đương đầu.”

Nhìn thấy bộ dáng ấm ức của Diệp Linh Lang, phía sau không có chỗ dựa, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, Tông chủ Bắc Đẩu Tông giận sôi máu.

Lúc nàng ở trên võ đài thi đấu cũng không phải như thế, sắc mặt kia kiêu ngạo đến nỗi ai nhìn thấy cũng tức giận đó!

Hiện tại thì ngược lại, chạy tới chỗ Minh chủ để giả vờ đáng thương!

“Đứa nhỏ này, ngươi thật hiểu chuyện, nhưng các ngươi cũng thật đáng thương, nhiều trẻ con như vậy ở đâu không có ai quản lý, haizz, ta nghe nói các ngươi còn phải tự mình đi báo danh đúng không?”

“Đúng vậy, thật may là thủ hạ của Minh chủ làm việc chu đáo, không những phân phối phòng nghỉ cho chúng ta còn hướng dẫn chúng ta đi báo danh nữa, nếu không thì chúng ta cũng không biết phải làm sao.”

Tông chủ Bắc Đẩu Tông càng nghe càng thấy giận, nói chuyện thì nói chuyện, ngươi còn khen ngợi nịnh nọt làm gì? Còn tự nhiên đến thế nữa?

Quả nhiên, Nhậm Đường Liên gật gật đầu, không nói được một câu trách cứ nào, ngược lại còn tràn ngập lòng quan tâm.

“Những năm trước các ngươi đều không tham gia, vì sao năm nay bỗng nhiên lại tham gia?”

“Sư phụ bảo chúng ta tới!”

“Sư phụ của các ngươi thật là… bản thân mình không tới lại bắt các ngươi phải tới!”

“Vì thế, dù cho chúng ta chịu ấm ức, chúng ta cũng sẽ nhịn một chút, như vậy sẽ không đắc tội người khác.”

Nghe xong lời này, không chỉ có Tông chủ Bắc Đẩu Tông, ngay cả các sư huynh sư tỉ của nàng cũng sợ ngây người.

Đây là nghệ thuật nói chuyện hay sao?

Quả nhiên, ánh mắt Nhậm Đường Liên nhìn nàng càng ôn hòa hơn

“Tổng chủ Bắc Đẩu Tông, lúc trước ngươi muốn khiếu nại cái gì? Nàng tới rồi, ngươi nói lại với nàng một lần nữa!”

“Ta muốn khiếu nại nàng…”

“Nói nhẹ nhàng!”



Một bụng lửa, ngươi bắt ta phải nói nhẹ nhàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Tông chủ Bắc Đẩu Tông tức giận đến nỗi biểu tình vặn vẹo.

“Minh chủ, không phải là ta giận, chỉ là lúc này tổn thất của tông môn chúng ta quá lớn, vũ khí đã bị ăn năm sáu chiếc, còn có phòng cụ, con linh thú kia của nàng nguy hiểm như thế, nếu không thể khống chế được, chỉ sợ sẽ thành đại họa! Nếu nàng vẫn mang theo linh thú kia, về sau ai dám đánh nhau với nàng!?”

Nhậm Đường Liên quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.

“Có việc này không?”

“Minh chủ, luận võ có quy định là được mang theo linh thú khế ước của mình.”

“Đúng là có thể, nhưng con linh thú này của ngươi có thể ăn luôn vài cái thượng phẩm linh khí, hoặc là phẩm cấp của nó rất cao, hoặc là chủng loại của nó là đặc thủ. Ngươi chỉ là Trúc Cơ, phẩm cấp rất cao thì ngươi không khế ước được, nếu là chủng loại đặc thù, vậy thì minh chủ ta đây cần phải suy xét vì sự an toàn cho mọi người, đúng là phải áp dụng một chút hành động.”

Nghe được lời này, Mục Tiêu Nhiên và Lục Bạch Vi đã biết Thái Tử là thượng cổ hung thú Thao Thiết bỗng nhiên căng thẳng lên.

Trách không được, những người thân là thủ tịch Hách Liên Phóng và Liễu Nguyên Húc, sau lưng thì độc ác như thế, nhưng vừa ra ngoài một cái đã không dám trả thủ, hóa ra là phía trên quản nghiêm như thế.

“Linh thú của ngươi có thể lấy ra cho ta xem không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Có thể ạ!”

Diệp Linh Lang lấy Thái Tử ra từ trong nhẫn, ôm trong lòng ngực.

“Đây là chủng loại linh thú gì?”

“Là thực thiết thú (1).”

“Thực thiết thú sao?” Nhậm Đường Liên ngẩn người: “Sao ta chưa nghe nói đến loại này?”

“Thật vậy sao? Thiên hạ này còn có linh thú mà Minh chủ chưa từng nghe qua ư?”

“Có thể cho ta xem một chút không?”

Nhậm Đường Liên vươn tay về phía Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang do dự một chút, không giao ra.

“Tính tình của nó không tốt lắm, ta sợ sẽ làm ngài bị thương.”

Như là phối hợp với Diệp Linh Lang, Thái Tử trong n.g.ự.c nàng phát ra âm thanh rầm rì bất mãn, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

“Con linh thú này ngươi có từ đâu?”

“Sư phụ đưa.”

Trên mặt Nhậm Đường Liên sau khi lộ ra một cảm giác ngoài ý muốn, giống như rất dễ dàng đã tiếp nhận sự thật này.

Hắn nhìn chằm chằm Thái Tử giống như đang nghĩ gì, một câu cũng không nói, nhưng mà Tông chủ Bắc Đẩu Tông ở bên cạnh không nhịn nổi.

“Cái gì mà thực thiết thú? Lúc nãy ta nhìn rõ, nó còn muốn ăn cả con trai của ta! Nó là một con linh thú nguy hiểm vô cùng, có khi lại là một yêu thú, cần phải xử lý nó!”

“Bắc Đẩu Tông chủ, nó không ăn người!”

“Nói linh tinh, rõ ràng là nó có ăn người!”

“Ông đã nhìn thấy rồi sao?”

Bắc Đẩu Tông chủ sửng sốt.

“Ta dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán!”

“Kinh nghiệm thì có tác dụng gì? Thực tiễn mới là chính xác, hay là ta đưa nó cho ông ôm một chút xem nó có ăn người hay không?”

Tông chủ Bắc Đẩu Tông sắc mặt trắng nhợt nhạt, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“Diệp Linh Lang, không được náo loạn!” Nhậm Đường Liên nói.

“Minh Chủ, thứ này cần phải xử lý, nếu không hậu hoạn khó lường trước!”

“Một không có chứng cứ, hai không có lý, ngươi bắt ta phải xử lý linh thú của nàng, là ỷ vào việc sư phụ của nàng không có ở đây nên muốn bắt nạt một đứa bé như nàng hay sao?”



“Hay là nói, ngươi muốn tự chứng minh một chút, con vật nhỏ này nó ăn người?”

“Ý của ta không phải như thế!”

“Vậy nếu ngươi không chứng minh được, vậy thì thu hồi những ân oán cá nhân đi! Luận võ vốn là không quan tâm đến sống chết, đến tính mạng còn không thể đảm bảo được, không giữ được vũ khí thì có gì là đâu? Chỉ riêng chuyện này thì nàng không tính là vi phạm quy định, cho nên việc này không cần phải nhắc lại!”

Tông chủ Bắc Đẩu Tông tức giận không chịu nổi, nhưng cũng không dám nói nữa, minh chủ đã lên tiếng rồi, hắn còn có thể làm gì?

“Nhưng mà cũng không sai, con linh thú này ngươi không được phép thả ra trong các trận thi đấu khác.”

“Đệ tử biết rồi, dù sao những người khác cũng không đáng để Thái Tử phải vất vả một chuyến!”

“Ngươi có ý gì?” Tông chủ Bắc Đẩu Tông lại một lần nữa bị Tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói. (2)

“Đồng ngôn vô kỵ, một đứa trẻ như ta còn không nói, ngươi sẽ không cùng ta so đo điều này đấy chứ?”



Ngươi nhỏ ngươi kiêu ngạo, ngươi yếu ngươi có lý.

Nhưng quan trọng là ngươi có yếu đâu!

Tức c.h.ế.t đi mất thôi!

“Việc này dừng ở đây!”

“Minh chủ, việc này không thể yên được! Ông ta đã khiếu nại xong rồi, hiện tại đến lượt đệ tử, đệ tử cũng muốn khiếu nại!”

______________

(1) Thực thiết thú: Thú ăn sắt (thép)

(2) Thất khiếu bốc khói: Bảy lỗ đều bốc khói (câu này chắc là biến tấu của câu Thất khiếu đổ máu, thất khiếu hay bảy lỗ này, chắc là ai cũng biết là gì rồi không cần giải thích nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0