Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Lợi dụng nhiệt...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

Tổ trung cấp thi đấu xong, lập tức đến tổ cao cấp.

Tổ cao cấp thi đấu, Bùi Lạc Bạch đối đầu với Liễu Nguyên Húc của Ẩn Nguyệt Cung.

Đối với trận thi đấu này, các đệ tử Thanh Huyền Tông có lo lắng nhưng không nhiều lắm, bởi vì Liễu Nguyên Húc này nhìn có vẻ không thông minh lắm, trận đấu tổ đội lần trước chỉ số thông minh của hắn đã thể hiện quá rõ rồi.

Hơn nữa, sau lần trước ở bí cảnh Đại Kim Sơn bị Diệp Linh Lang đánh trọng thương, chỉ có ba tháng ngắn ngủi hắn đều dùng để khôi phục, tạm thời nhìn không thấy có tiến bộ gì.

Khi trận đấu này bắt đầu, các đệ tử Ẩn Nguyệt Cung hồi hộp đến nỗi muốn bốc khói cả đầu, vừa quay đầu nhìn các đệ tử Thanh Huyền Tông còn đang cắn hạt dưa ăn linh quả, nhàn nhã như thể không quan tâm, bọn họ liền không hồi hộp nữa.

Bởi vì tám chín phần mười là đánh không được.

Lần trước khi đánh tổ đội mọi người đều thấy, Bùi Lạc Bạch có thể đánh với Tư Ngự Thần có tiến có lui, mà thủ tịch nhà bọn họ một lần cũng chưa từng thắng Tư Ngự Thần.

Hơn nữa, lúc trước ở Đại Kim Sơn trở về bị trọng thương, tu luyện không có tiến bộ gì, năm nay Ẩn Nguyệt Cung ở Võ Hội Đỉnh Phong lần này sẽ không cần phải hy vọng quá nhiều, không có gì trở ngại là được.

Hy vọng đều đặt ở tổ sơ cấp cùng tổ trung cấp,nhưng hiện tại xem ra ở hai tổ này cũng không dễ đánh.

Rất nhanh, luận võ bắt đầu.

Kiếm pháp của Bùi Lạc Bạch vừa vững vàng lại vừa mạnh mẽ, quả nhiên ngay từ khi bắt đầu trận đấu không lâu Liễu Nguyên Húc đã lâm vào hoàn cảnh xấu, hắn đau khổ chống đỡ được khoảng nửa canh giờ thì bị thua dưới kiếm của Bùi Lạc Bạch.

Tuy thua, nhưng đây là một trận đánh lâu nhất của ngày hôm nay, tuy bại nhưng vẫn còn vinh dự.

“Cảm ơn!” Bùi Lạc Bạch rất có lễ phép.

Liễu Nguyên Húc ghét nhất là nhìn cái dáng vẻ giả bộ đức hạnh này của hắn, vì thế cười lạnh một tiếng.

“Ngươi cho rằng vì sao ngươi có thể đánh thắng ta? Nếu không phải Diệp Linh Lang…”

Thua thì thua, vẫn phải làm gì đó ảnh hưởng tâm trạng của người khác, muốn làm hỏng thanh danh của Diệp Linh Lang, cũng muốn châm ngòi quan hệ đồng môn của bọn họ, dẫn tới nghi ngờ cùng với hoài nghi dẫn tới sự xa cách.

Hắn nghĩ vô cùng tốt, hơn nữa sau khi nói xong quả nhiên nghe được trên khán đài truyền đến rất nhiều tiếng thảo luận.

“Không phải chứ? Diệp Linh Lang gian lận trước khi thi đấu hay sao?”

“Cái này thì có gì lạ? Nàng vô cùng nhiều ý tưởng, vì chiến thắng cái gì cũng làm ra được! Chắc là làm ra chuyện gì rồi, khiến cho Liễu Nguyên Húc khổ mà không nói nên lời!”

“Trời ạ! Hóa ra Bùi Lạc Bạch thắng không đẹp hay sao? Trách không được ta cảm thấy Liễu Nguyên Húc rất kỳ lạ, còn không mạnh bằng Võ Hội Đỉnh Phong lần trước.

Nhìn đến hiệu quả này, hắn vừa lòng chuẩn bị xuống đài, khiến cho Thanh Huyền Tông bị bôi đen, hắn dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng mà, hắn vừa mới đi được bước đầu tiên, đột nhiên thân hình nhỏ xinh đỏ rực kia đứng lên.

“Liễu Nguyên Húc, ta biết ta khiến ngươi tổn thương, nhưng ta không nghĩ ngươi sẽ vì ta từ chối, ngươi vì yêu sinh hận mà luyện công bị tẩu hỏa nhập ma thiếu chút nữa không cứu nổi!”

Nàng vừa nói xong, toàn trường đều ồ lên một tiếng, tiếng thảo luận vô cùng nhiều.

Liễu Nguyên Húc cả người cũng ngốc theo, nàng đang nói linh tinh cái gì?

“Nếu ta sớm biết như thế, ta cũng không thể đồng ý với ngươi được! Ta mới mười hai tuổi, trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế?”

Nói đến đây mọi người thảo luận càng ghê, những lời bàn thán khó nghe từ ngữ ghê gớm cũng xuất hiện, Liễu Nguyên Húc nghe được thì da đầu tê dại!

Làm gì thế? Lời này cũng có thể nói bậy hay sao? Nàng không cần danh tiết nữa?

“Ngươi đừng nói bậy, ta không phải…”

“Ngươi không phải sao? Vì việc này, ngươi giận dữ đánh nát hộ tâm kính, xé bảo mệnh phù, thậm chí còn cắt một kiếm lên yết hầu của bản thân, ngươi nói ngươi không muốn sống nữa!”

Lời này của Diệp Linh Lang vừa nói ra, toàn trường ngay lập tức sôi trào.

“Không nhìn ra được, thế mà Liễu Nguyên Húc lại là người yêu đương não tàn, vì cầu không được tình yêu mà làm hỏng tất cả những đồ vật bảo mệnh như thế, hắn là thật sự không muốn sống nữa!”

“Có thế có khả năng hắn bị người khác đánh thành như vậy không?”

“Ngươi đang nói đùa hay sao? Hắn là thủ tịch Ẩn Nguyệt Cung, một Đại Nguyên Anh trẻ tuổi, ai có thể đánh hắn thành như thế? Khẳng định là hắn không còn muốn sống nữa! Chính là hắn thích ai không thích, lại đi thích Diệp Linh Lang, người ta mới có mười hai tuổi, nhìn xem, đây là việc mà người làm hay sao?”

“Trách không được hắn năm nay đã sắp ba mươi tuổi, không có đạo lữ không gần sắc đẹp, hóa ra là thích như thế! Nhưng mà người ta còn chưa cả cập kê đã thổ lộ rồi! Thật là cầm thú!”

Liễu Nguyên Húc vừa nghe thì trợn mắt há hốc mồm, hắn há miệng, trong một khoảng thời gian mà không biết nên thừa nhận mình bị Diệp Linh Lang đánh thành như thế thì tốt hơn, hay là đành phải cam chịu những lời bôi nhọ của nàng thì tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ngươi đang nói linh tinh cái gì?” Liễu Nguyên Húc tức đến nỗi phát điên.

“Vây ngươi nói đi, mấy thứ kia vì sao ngươi không còn nữa? Hay là ngươi bị ta đánh đến mức ấy? Còn cả một thân bị thương của ngươi nữa, giải thích một chút đi!”

“Ta không có bị thương!” Lời này của Liễu Nguyên Húc chỉ có thể lừa người ngoài, không lừa được người của Ẩn Nguyệt Cung.

Nhưng hắn không có cách khác, thể diện của Ẩn Nguyệt Cung quan trọng hơn, đồng môn sẽ không vạch trần hắn!

“Nếu không bị thương thì ngươi thua đại sư huynh của ta chính là kỹ năng không bằng người khác, vì sao ngươi lại lôi ta ra làm gì? Lợi dụng nhiệt độ của ta sao? Ngươi có cần mặt mũi hay không?”



Lúc này Liễu Nguyên Húc hận không thể xông lên đánh mấy cái vào cái đồ lắm mồm kia vài cái!

Thôi đi, vẫn là đợi tí nữa trở về đánh bản thân mấy cái đi! Tự nhiên không biết suy nghĩ lại đấu võ mồm với Diệp Linh Lang làm gì.

Liễu Nguyên Húc tức giận hừ một tiếng, xoay người đi!

Cũng tốt, hắn không biết xấu hổ lợi dụng nhiệt độ còn tốt hơn lúc trước.

Ai ngờ vừa về đến chỗ của đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, toàn bộ tông môn đều có vẻ mặt không thể tin tưởng được mà nhìn hắn, khiếp sợ thật lâu còn chưa tiêu tan.

Trời ạ.

Hắn cũng không nghĩ, không nghĩ tới Diệp Linh Lang có thể như vậy, trước công chúng, một đứa con gái nhỏ như nàng không cần mặt mũi như vậy.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Chưởng môn Ẩn Nguyệt Cung chau mày, sắc mặt vô cùng kém.

“Nguyên Húc, hôm nay sau khi kết thúc hãy đến chỗ ta một chuyến!”



Bùi Lạc Bạch sau khi nhảy xuống võ đài thì đi thẳng đến chỗ Diệp Linh Lang, vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu sư muội, muội cùng Liễu Nguyên Húc là chuyện như thế nào?”

“Đại sư huynh, huynh muốn biết à?”

???

Đây không phải là chuyện nghiêm túc hay sao? Vì sao nàng lại cười xấu xa như thế?

“Lấy được giải nhất muội sẽ nói cho huynh!”



Diệp Linh Lang cười, những người khác cũng cười to theo, có một loại cảm giác cả nhà đều biết chỉ có ta là không biết.

Bùi Lạc Bạch hít sâu một cái, thôi được, không biết thì không biết, chuyện của tiểu sư muội không cần phải biết hết, chỉ cần những người khác cảm thấy không sao, vậy thì không có chuyện gì hết!

Sau một ngày, tổ sơ cấp, tổ trung cấp và tổ cao cấp đều đã tìm ra được bốn người mạnh nhất.

Ba ngày nữa là đến vòng bán kết.

Vào ban đêm, khi Diệp Linh Lang ra ngoài tu luyện đối chiến, thấy Vũ Tinh Châu đang đứng chờ ở cửa phòng nàng.

“Linh Lang, muội có thể để sư tỉ của muội trở về trước không? Ta muốn nói chuyện với muội một lát.”

“Được, chúng ta qua bên kia một chút!”

Diệp Linh Lang biết chuyện của Liễu Nguyên Húc hôm nay tạo nên ảnh hưởng không nhỏ, đứa nhỏ này chắc là tới hỏi tình hình thật sự.

“Linh Lang, ngươi cùng Liễu sư huynh, huynh ấy…”

“Không phải chuyện đó đâu, các ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn đi, việc này ta cũng khó nói.”

Vốn tưởng rằng sau khi trả lời sẽ bị hỏi lại, nhưng ai ngờ Vũ Tinh Châu lại nhẹ nhàng thở ra.

???

Lần đầu tiên Diệp Linh Lang phát hiện ra bản thân mình không thể nhìn thấu lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0