Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Hiện tại ngay c...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

Lúc này, Vũ Tinh Châu cũng từ trong đội ngũ Ẩn Nguyệt Cung đi ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Linh Lang.

“Không phải chứ? Ta còn chưa rèn luyện, ngươi đã g.i.ế.c xong đại yêu Hóa Thần kỳ rồi! Ngươi tiến bộ nhanh quá! Ta đuổi không kịp ngươi rồi!”

Từ đám đệ tử Côn Ngô Thành, Giang Du Tranh cũng chạy tới hỏi tình hình.

“Tiểu giá đỗ, ngươi thật sự đại yêu Hóa Thần kỳ ư?”

Không chỉ có như thế, ngay cả các tông môn khác cũng có người tiến lên hóng chuyện.

Vốn tưởng rằng nói dối thái quá như vậy là không có ai tin tưởng, không nghĩ tới trong nháy mắt lại có nhiều người tin như vậy!

Chẳng những tin, bọn họ còn chạy lên chúc mừng, lôi kéo làm quen, đi xoát mặt, có phải quá vớ vẩn hay không?

“Bọn họ đều bị điên sao? Trúc Cơ làm sao có thể đánh bại Hóa Thần chứ? Ngay cả minh chủ cũng không dám nắm chắc mười phần, làm sao nàng có thể làm được chứ? Đúng không? Đại sư huynh, ngươi cũng cảm thấy những người này cuồng nhiệt quá đáng đúng không?”

Liễu Nguyên Húc bị đệ tử bên người vừa hỏi, cả khuôn mặt nhăn nhó.

Không phải chứ? Không phải quá đáng như vậy chứ?

Đùa bỡn Nguyên Anh trong lòng bàn tay thì thôi đi, hiện giờ Hóa Thần cũng dám trêu rồi?

Cứ như thế, thù này của hắn đời này còn có cơ hội để báo hay sao?

Cảm giác không có hy vọng gì hết.

Phía bên kia, Hách Liên Phóng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Hạ huynh, thù này thật sự không báo được rồi!

Nàng đã bắt đầu chơi với Hóa Thần rồi, phát rồ như thế, ai mà dám chọc?

Hay là ta bỏ đi thôi, thù hận chỉ làm người ta cảm thấy không sảng khoái, khoan dung khiến người ta thiên khoan địa quảng, sinh mệnh lâu dài.

Nhìn thấy bên người tiểu sư muội tụ tập một làn sóng người không ngớt, Thẩm Ly Huyền ngây người.

Chuyện quá đáng như vậy cũng có người tin ư? Còn có nhiều như vậy nữa!

“Lục sư đệ, chuyện này…”

“Bình tĩnh, sau này sẽ càng ngày càng lớn hơn.”

“Thanh Huyền Tông chúng ta không phải là rất âm thầm khiêm tốn hay sao?”

“Cũng không hẳn, rốt cuộc Võ Hội Đỉnh Phong vừa rồi Thanh Huyền Tông của chúng ta đứng đầu bảng.”

???

Thẩm Ly Huyền trợn tròn hai mắt, Thanh Huyền Tông mà người nào người ấy đều âm thầm khiêm tốn, không báo danh hào, Tu Tiên giới không có ai nghe đến, không ngờ sẽ đứng đầu Võ Hội Đỉnh Phong?

“Thật hay giả?”

“Thật chứ sao không, nếu không vì sao tiểu sư muội lại cho huynh một bộ đồng phục môn phái? Hiện giờ huynh mặc ra ngoài sẽ có rất nhiều người nhìn đó!”

“Nhưng vì sao hai người không mặc?”

“Tiểu sư muội là trộm chạy tới Thanh Vân Châu, làm sao dám to gan như thế.”



Thẩm Ly Huyền hít vài hơi, cảm thấy bản thân mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

“Đáng tiếc, nếu là ta cũng ở thì…”

“Thật ra cũng không có gì khác.”

???

“Đại sư huynh đứng đầu tổ cao cấp, huynh đánh không lại huynh ấy, huynh có đi hay không thì cũng có gì khác nhau đâu?”



Nói rất có lý, vốn tưởng rằng mình vắng thì rất quá đáng, kết quả là có hắn hay không cũng không quan trọng.

Nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Ly Huyền có gì không đúng lắm, Ninh Minh Thành sửng sốt một chút.

“Nhị sư huynh, trên mặt huynh biểu cảm ngày càng phong phú đó, có phải huynh muốn làm tất cả mọi người trong Thanh Huyền Tông lu mờ không?”

Thẩm Ly Huyền nhăn mày, giơ tay ấn một bàn tay ở trán của Ninh Minh Thành.

“Đệ cũng càng ngày càng to gan rồi, trước kia còn biết ai lớn ai bé, giờ sắp không biết chữ c.h.ế.t là viết như thế nào rồi!”

Ninh Minh Thành sửng sốt, trời ạ, hình như là đúng, ra ngoài một chuyến hắn sắp thành gan hùm mật gấu rồi.

Thấy tình hình càng ngày càng loạn, Nhậm Đường Liên nhăn mày nhẹ mắng một tiếng.

“Cút hết về chỗ của mình đứng yên đó cho ta!”

Hắn vừa mắng, mọi người đều chạy hết, chỉ còn lại một mình Diệp Linh Lang đứng đó.

“Linh Lang, con nói đại yêu ở Thanh Vân Châu kia đã chết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đúng vậy, nếu không vì sao hơi nước lại tiêu tán chứ?”

Nói vậy cũng đúng thật.

“Nhưng rõ ràng tu vi của hắn đã tới Hóa Thần rồi.”

Diệp Linh Lang lấy ra từ nhẫn một cái ngọc bội, cầm trong tay quơ quơ.

“Đã từng thấy cái này chưa?”

Nàng vừa lấy ngọc bội ra, toàn trường đều là tiếng hút không khí không ngừng.

Tuy là rất nhiều người đã tin tưởng Diệp Linh Lang, nhưng khi nàng lấy ra ngọc bội tùy thân của đại yêu, vẫn khiến cho mọi người khiếp sợ.

“Đây là ngọc bội tùy thân của đại yêu kia!”

Mặc dù Nhậm Đường Liên lúc trước đã hoài nghi rồi, hiện tại nhìn thấy cũng vấn kinh ngạc.

Lúc này Diệp Linh Lang lại đắc ý lấy từ trong nhẫn ra một viên yêu đan, đặt trong lòng bàn tay xoay một vòng.

Đây chính là  viên yêu đan mà nàng trăm cay ngàn đắng đoạt lại từ trong miệng Thái Tử, đồ vật này quý báu, cần phải giữ lại sau này dùng đến.

“Biết cái này là cái gì không?”

Khi nhìn thấy yêu đan, toàn trường lại im lặng như tờ.

Yêu đan! Kia là yêu đan của đại yêu Hóa Thần kỳ đó! Nhìn thật tròn thật lớn! Nhưng mà có hơi nhiều vết nứt, chẳng lẽ trước khi c.h.ế.t bị ngược đãi phi nhân tính?

A, là Diệp Linh Lang giết, vậy thì từ phi nhân tính này có vẻ hơi nhẹ nhàng một chút.

“Đây là yêu đan của đại yêu kia!”

Nhậm Đường Liên nhịn không được mà kêu lên, sau đó thì kích động tiến lên cầm lấy cổ tay của Diệp Linh Lang, thấp giọng nói bên tai nàng.

“Toàn bộ tài sản của đại yêu kia đều đã ở trong tay con rồi phải không?”

“Sư phụ, hắn là việc của hắn, người là việc của người, lúc nãy vừa mới đồng ý trước mặt bao nhiêu người như thế, cái gì cần cho thì không thể thiếu chút nào hết.”



Nhậm Đường Liên đau đớn vô cùng, trái tim từng đợt co rút, hắn làm tất cả những cái đó là vì ai?

Con nhóc hỗn láo này không có lương tâm gì cả!

“Có vẻ như đại yêu kia thật sự c.h.ế.t rồi sao?”

“Có đúng không, các ngươi tự mình vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao? Chỗ hổng phong ấn ở đây, hoan nghênh mọi người vào xem.”

Tuy là mọi người đều tin Diệp Linh Lang, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà tiến vào xem, xem hiện giờ Thanh Vân Châu như thế nào.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Vì thế, mọi người nhanh chóng bay vào từ vết nứt, dẫn tới vết nứt phong ấn càng bị mở to, nhưng lần này đã không có ai để ý nữa.

Bởi vì phong ấn này đã không cần đến nữa.

Bọn họ hiện tại trong lòng cứ nhắc mãi, đại yêu ở Thanh Vân Châu đã c.h.ế.t rồi, hắn thật sự đã chết, hơn nữa là c.h.ế.t trong tay một Trúc Cơ kỳ, thế giới này thật là nhiều điều kỳ lạ.

Thấy tất cả mọi người đều bay vào, chỉ còn lại Doãn Thi Hàm là ở bên ngoài không vào, Diệp Linh Lang bay về phía nàng.

“Ngươi không đi nhìn xem sao?”

“Không đi, nơi thương tâm không nên ở lâu.”

Diệp Linh Lang nhìn về phía đám người đông đúc bay vào, giọng nói nhỏ lại.

Đồ vật của phủ thành chủ ta đều thu lại rồi, ngươi có muốn cái gì không?”

Doãn Thi Hàm lắc đầu.

“Đã không có gì nữa.”

“Vậy ngươi sau này có tính toán gì không?”

“Đi đến nhờ cậy ông ngoại ta thôi, đi một mình, ông ngoại ta rất thương ta, ta là một bé gái mồ côi hai bàn tay trắng sẽ không gặp khó khăn nữa.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Diệp Linh Lang, ta sẽ cố gắng tu luyện.”

Diệp Linh Lang ngẩn ra.

“Từ nay về sau, làm một người mạnh mẽ để có thể bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người nhà, nếu có lần sau ta nhất định sẽ cố gắng khống chế vận mệnh của bản thân mà không bị người khác làm hại, lang bạt kỳ hồ, ta phải lấy công chúa điện hạ vô cùng mạnh mẽ của ta để làm gương.”

Diệp Linh Lang cười.

Như thế này quả thật là tính giác ngộ lớn hơn mấy sư huynh lười biếng của nàng ư?

Đứa nhỏ này, về sau nhất định sẽ có tương lai.

“Tuy cái gì ngươi cũng không cần, nhưng có một thứ ngươi vẫn nên lấy.”

Doãn Thi Hàm sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0