Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Đoàn hậu phương...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
“Kêu không thắng cũng không sao, trưa rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Linh Lang bỗng nhiên quay đầu lại.
Nhóc con lòng dạ hiểm độc bỗng nhiên ôn nhu, thử hỏi ngươi có kinh sợ hay không.
Đám người Đinh Gia Bằng hoảng sợ, nhưng vẫn còn có lý trí một chút.
“Chỉ còn một trận cuối cùng, chúng ta sẽ cố gắng, nếu thật sự cổ vũ không thắng thì cũng không có cách nào.”
“Không kêu cũng không sao, ta không để bụng mấy cái hư vinh này.”
???
Không để bụng mấy hư vinh này thì ngươi bắt cóc chúng ta làm đội cổ vũ ba tháng cho các ngươi làm gì?
“Làm sao? Các ngươi còn không muốn nghỉ à?”
…
Muốn, vô cùng muốn, chúng ta không nghi ngờ đâu, thật đó.
Sau khi thấy Diệp Linh Lang không làm khó bọn họ, bọn họ nhịn không được mà bắt đầu tán gẫu.
“Nhưng mà ta thật sự nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ được ai có thể có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến cho võ đài luận võ tổ sơ cấp cũng đông đúc tới mức này.”
“Còn có thể là ai? Diệp Dung Nguyệt đó.”
“Tưởng cái rắm, Diệp Dung Nguyệt nổi bật như thế, tất cả các trận đấu của nàng đều ở võ đài lớn.”
“Hơn nữa đối thủ của tiểu Diệp cũng không thể là Diệp Dung Nguyệt, các nàng không ở cùng một đội.”
“Để ta bổ sung một câu, lúc nãy ta mới trên đường rời đội ngũ đi tham gia trận đấu của bản thân từng đi ngang qua võ đài của Diệp Dung Nguyệt, ta nhìn thoáng qua, số người xem còn kém so với nơi này.”
“Hả?”
Vậy thì không thể tưởng tượng nổi.
Đệ tử Thanh Huyền Tông không tán gẫu nữa, nhưng bọn họ cũng suy nghĩ không khác lắm, thật sự không hiểu chuyện này lắm.
Mãi cho đến khi vất vả chen vào võ đài nho nhỏ, khi thấy được toàn bộ người xem…
Đại sư huynh, lục sư huynh vẫn không hiểu.
Nhị sư tỉ, tam sư tỉ, thất sư huynh đã hiểu một nửa.
Ngũ sư huynh, ngũ sư tỉ cũng hiểu một nửa
Chỉ có mình Diệp Linh Lang là hiểu toàn bộ.
Ồ, hóa ra đều là người quen cũ của nàng.
Tứ đại tông môn không thiếu một ai, từ thủ tịch đại đệ tử cho đến đệ tử môn hạ đều đến đủ, ngoài rìa nhất còn có một đám tán tu, vừa thời có một người nàng nhận ra, là Đông Phương Tẫn.
Đội cổ vũ chưa từng chứng kiến một chuyện như thế, mỗi lần võ hội đỉnh phong, ngoài những trận quyết đấu cuối cùng của tổ cao cấp, khi nào có thể nhìn thấy tứ đại tông môn đều tụ tập hết ở một võ đài chứ!
Huống chi là ở một võ đài thi đấu nho nhỏ, bọn họ không sợ chen chúc hay sao?
Có thể gọi tới cả tứ đại tông môn, địa vị của đối phương lớn như vậy, kêu không thắng kêu không thắng, cả đời này cũng không thể kêu thắng.
Trong khi bọn họ chuẩn bị từ bỏ giãy giụa, một tiếng kêu vang dội từ thính phòng truyền đến, áp xuống toàn bộ những tiếng ồn ào nhốn nháo, tư thế kia, chỉ cần nghe thấy đã nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Diệp tử tỉ nhất định thắng lợi! Diệp tử tỉ hạ gục trong nháy mắt! Diệp tử tỉ siêu đỉnh!
La Diên Trung vừa kêu, người trong toàn bộ hội trường đều nhìn về phía hắn, chỉ thấy một đệ tử Liệt Dương Điện mặt đầy râu quai nón, không nhìn rõ diện mạo đang kích động một cách kỳ lạ.
Nói thế nào nhỉ, nhìn hắn ít nhất hai mươi tuổi, nói hắn hơn ba mươi tuổi cũng có thể tin, thế mà lại gọi một đứa nhóc mười hai tuổi là tỉ?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nàng một ngày là tỉ của ta, cả đời đều là tỉ của ta! Diệp tử tỉ siêu mạnh! Diệp tử tỉ lát nữa có thể bán ta một ít bùa không? Ta sợ ngày mai không thắng được!”
La Diên Trung căn bản không để bụng người khác nghĩ ra sao, Diệp tử tỉ nhìn thấy được là được.
…
Diệp Linh Lang buồn cười trừng mắt nhìn hắn.
“Đánh không thắng còn không biết xấu hổ mà gọi tên ta?”
Lúc này, Bùi Lạc Bạch cùng với Ninh Minh Thành đi theo cùng nàng vẻ mặt không hiểu gì.
Nhóm đệ tử Đại Kim Sơn người hiểu người không, chỉ có nhóm người đi Già Vân Thành là hiểu, Lục Bạch Vi vỗ vỗ Mục Tiêu Nhiên cùng nhóm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ngũ sư huynh, học được chưa? Huynh không thể kém một người ngoài được!”
…
Lúc này, nhìn thấy có người hô to tên Diệp Linh Lang, ở phía Ẩn Nguyệt Cung lập tức có người sốt ruột.
“Linh Lang! Linh Lang! Chúng ta tới để cổ vũ cho muội đây! Phía trước đã nói gặp lại ở Võ Hội Đỉnh Phong, đây không phải là lại gặp mặt hay sao?”
Vũ Tinh Châu vội vàng vui vẻ kêu to, mấy tháng không gặp, Linh Lang lại càng đáng yêu rồi.
Nhìn thấy người này, Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành vẫn không hiểu.
Nhóm đệ tử đi Đại Kim Sơn tức khắc trợn tròn hai mắt.
“Làm gì? Tiểu tử kia bây giờ còn nhớ thương tiểu sư muội nhà chúng ta! Ai cho phép hắn? Hỏi qua thất sư huynh của nàng sao? Có biết tự biết mình là ai không?”
…
Thấy bên này kêu, bên kia kêu, đệ tử Côn Ngô Thành ngồi ở giữa là Giang Du Tranh cũng sốt ruột.
“Sao lại thế này? Ta đã lo cả ngày, sợ trận thi đấu luận võ của nàng không có ai xem, định dẫn người đến cổ vũ cho nàng, kết quả người khác còn tranh giành cổ vũ trước cả ta? Còn tưởng rằng toàn bộ người ở đây đều là phe đối diện, đúng là ta ngây thơ rồi.”
Tư Ngự Thần bị lôi kéo tới vẻ mặt buồn cười.
“Kêu lớn lên, nếu không người ta không nghe thấy.”
“Tiểu giá đỗ, nhìn bên này nè! Ca ca tới đây cổ vũ muội! Phát huy thật tốt, không cần có áp lực. Nếu không đánh thắng, sau khi kết thúc ca ca sẽ giúp muội đánh bù lại một trận!”
Giang Du Tranh vừa kêu lên, Bùi Lạc Bạch ở dưới đài vốn là không hiểu lắm, nháy mắt đã lại hiểu, những người khác có thể nhịn, người này không thể.
“Ta là đại sư huynh của nàng vẫn ở đây, không đến lượt ngươi phải lo!”
“Đúng thế, Diệp tử tỉ của ta vô cùng mạnh mẽ, ngươi chẳng biết gì hết!”
“Đúng thế, Linh Lang rất lợi hại, nàng không cần ngươi phải giúp!”
…
Ba Tông môn khác kích động cổ vũ như thế, chỉ có đệ tử Thất Tinh Tông là vẻ mặt xấu hổ.
Tạ Lâm Dật vốn chỉ định đến nhìn xem có người có thể hành hung Diệp Linh Lang hay không, kết quả vừa mới ra cửa đã thấy Diệp Dung Nguyệt cũng đi cùng.
Lần này Dung Nguyệt đến đây nhất định là vì quan tâm muội muội của nàng, rốt cuộc từ trước tới giờ nàng đã nói, muội muội này của nàng đúng là có chút đáng thương
Hiện tại Diệp Dung Nguyệt ở đây, hắn cũng không thể nào thể hiện là hắn muốn Diệp Linh Lang bị đánh, huống chi tình địch của hắn là Tư Ngự Thần cũng ở đây, hắn chỉ có thể phát huy ưu thế là đồng môn của nàng.
“Diệp Linh Lang đánh thật tốt! Tỉ tỉ của ngươi cùng chúng ta sẽ đều đứng về phía muội!”
Nhìn xem, vừa kêu xong, trong mắt Tư Ngự Thần thì Diệp Dung Nguyệt với hắn Tạ Lâm Dật là cùng một đám.
Hắn vừa kêu xong, đừng nói là Diệp Dung Nguyệt sửng sốt, ngay cả Diệp Linh Lang cũng sửng sốt, Tạ Lâm Dật hắn đang làm trò gì thế?
Giây tiếp theo, nhìn ánh mắt của hắn liếc về phía Tư Ngự Thần ra vẻ ta đây, nàng đã hiểu.
Các tỉ phu tranh chấp với nhau, em vợ được lợi rồi.
Trong tiếng hò hét cổ vũ của đồng môn, Liễu Nguyên Húc cùng Hách Liên Phóng có vẻ không phù hợp lắm.
Liễu Nguyên Húc cau mày:...
Chẳng qua là muốn đến đây nhìn xem nhóc con đáng c.h.ế.t này có bị Quỷ Vương phản phệ hay không thôi, mấy đồng môn này cổ vũ lớn tiếng như vậy làm cái gì?
Thật tức giận!
Hách Liên Phóng đen mặt: …
Chỉ là muốn biết hung thú kia rốt cuộc có bị nhóc con đáng c.h.ế.t này bắt hay không thôi, vì sao toàn bộ đồng môn từ trên xuống dưới đều ngu ngốc như thế?
Thật phiền phức!
Thấy toàn trường đều là đến hò hét ủng hộ cổ vũ Diệp Linh Lang, nhóm cổ vũ của Thanh Huyền Tông ngây ngẩn cả người.
Nàng có một đoàn hậu phương có thế bùng nổ như thế, vì sao còn phát rồ lừa đảo mấy người đáng thương nhỏ bé bọn họ?
Thật quá đáng!
Cùng lúc đó, đối thủ còn chưa quá mười lăm tuổi ở dưới đài nhìn thấy tình huống này cũng trở nên ngây ngốc.
Diệp Linh Lang của Thanh Huyền Tông rốt cuộc là có địa vị gì? Chỉ là một trận đấu loại tổ sơ cấp mà thôi, không cần như vậy chứ?
Hắn tuổi còn nhỏ như vậy, sao phải thừa nhận áp lực lớn như thế?
Nhóc con lòng dạ hiểm độc bỗng nhiên ôn nhu, thử hỏi ngươi có kinh sợ hay không.
Đám người Đinh Gia Bằng hoảng sợ, nhưng vẫn còn có lý trí một chút.
“Chỉ còn một trận cuối cùng, chúng ta sẽ cố gắng, nếu thật sự cổ vũ không thắng thì cũng không có cách nào.”
“Không kêu cũng không sao, ta không để bụng mấy cái hư vinh này.”
???
Không để bụng mấy hư vinh này thì ngươi bắt cóc chúng ta làm đội cổ vũ ba tháng cho các ngươi làm gì?
“Làm sao? Các ngươi còn không muốn nghỉ à?”
…
Muốn, vô cùng muốn, chúng ta không nghi ngờ đâu, thật đó.
Sau khi thấy Diệp Linh Lang không làm khó bọn họ, bọn họ nhịn không được mà bắt đầu tán gẫu.
“Nhưng mà ta thật sự nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ được ai có thể có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến cho võ đài luận võ tổ sơ cấp cũng đông đúc tới mức này.”
“Còn có thể là ai? Diệp Dung Nguyệt đó.”
“Tưởng cái rắm, Diệp Dung Nguyệt nổi bật như thế, tất cả các trận đấu của nàng đều ở võ đài lớn.”
“Hơn nữa đối thủ của tiểu Diệp cũng không thể là Diệp Dung Nguyệt, các nàng không ở cùng một đội.”
“Để ta bổ sung một câu, lúc nãy ta mới trên đường rời đội ngũ đi tham gia trận đấu của bản thân từng đi ngang qua võ đài của Diệp Dung Nguyệt, ta nhìn thoáng qua, số người xem còn kém so với nơi này.”
“Hả?”
Vậy thì không thể tưởng tượng nổi.
Đệ tử Thanh Huyền Tông không tán gẫu nữa, nhưng bọn họ cũng suy nghĩ không khác lắm, thật sự không hiểu chuyện này lắm.
Mãi cho đến khi vất vả chen vào võ đài nho nhỏ, khi thấy được toàn bộ người xem…
Đại sư huynh, lục sư huynh vẫn không hiểu.
Nhị sư tỉ, tam sư tỉ, thất sư huynh đã hiểu một nửa.
Ngũ sư huynh, ngũ sư tỉ cũng hiểu một nửa
Chỉ có mình Diệp Linh Lang là hiểu toàn bộ.
Ồ, hóa ra đều là người quen cũ của nàng.
Tứ đại tông môn không thiếu một ai, từ thủ tịch đại đệ tử cho đến đệ tử môn hạ đều đến đủ, ngoài rìa nhất còn có một đám tán tu, vừa thời có một người nàng nhận ra, là Đông Phương Tẫn.
Đội cổ vũ chưa từng chứng kiến một chuyện như thế, mỗi lần võ hội đỉnh phong, ngoài những trận quyết đấu cuối cùng của tổ cao cấp, khi nào có thể nhìn thấy tứ đại tông môn đều tụ tập hết ở một võ đài chứ!
Huống chi là ở một võ đài thi đấu nho nhỏ, bọn họ không sợ chen chúc hay sao?
Có thể gọi tới cả tứ đại tông môn, địa vị của đối phương lớn như vậy, kêu không thắng kêu không thắng, cả đời này cũng không thể kêu thắng.
Trong khi bọn họ chuẩn bị từ bỏ giãy giụa, một tiếng kêu vang dội từ thính phòng truyền đến, áp xuống toàn bộ những tiếng ồn ào nhốn nháo, tư thế kia, chỉ cần nghe thấy đã nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Diệp tử tỉ nhất định thắng lợi! Diệp tử tỉ hạ gục trong nháy mắt! Diệp tử tỉ siêu đỉnh!
La Diên Trung vừa kêu, người trong toàn bộ hội trường đều nhìn về phía hắn, chỉ thấy một đệ tử Liệt Dương Điện mặt đầy râu quai nón, không nhìn rõ diện mạo đang kích động một cách kỳ lạ.
Nói thế nào nhỉ, nhìn hắn ít nhất hai mươi tuổi, nói hắn hơn ba mươi tuổi cũng có thể tin, thế mà lại gọi một đứa nhóc mười hai tuổi là tỉ?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nàng một ngày là tỉ của ta, cả đời đều là tỉ của ta! Diệp tử tỉ siêu mạnh! Diệp tử tỉ lát nữa có thể bán ta một ít bùa không? Ta sợ ngày mai không thắng được!”
La Diên Trung căn bản không để bụng người khác nghĩ ra sao, Diệp tử tỉ nhìn thấy được là được.
…
Diệp Linh Lang buồn cười trừng mắt nhìn hắn.
“Đánh không thắng còn không biết xấu hổ mà gọi tên ta?”
Lúc này, Bùi Lạc Bạch cùng với Ninh Minh Thành đi theo cùng nàng vẻ mặt không hiểu gì.
Nhóm đệ tử Đại Kim Sơn người hiểu người không, chỉ có nhóm người đi Già Vân Thành là hiểu, Lục Bạch Vi vỗ vỗ Mục Tiêu Nhiên cùng nhóm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ngũ sư huynh, học được chưa? Huynh không thể kém một người ngoài được!”
…
Lúc này, nhìn thấy có người hô to tên Diệp Linh Lang, ở phía Ẩn Nguyệt Cung lập tức có người sốt ruột.
“Linh Lang! Linh Lang! Chúng ta tới để cổ vũ cho muội đây! Phía trước đã nói gặp lại ở Võ Hội Đỉnh Phong, đây không phải là lại gặp mặt hay sao?”
Vũ Tinh Châu vội vàng vui vẻ kêu to, mấy tháng không gặp, Linh Lang lại càng đáng yêu rồi.
Nhìn thấy người này, Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành vẫn không hiểu.
Nhóm đệ tử đi Đại Kim Sơn tức khắc trợn tròn hai mắt.
“Làm gì? Tiểu tử kia bây giờ còn nhớ thương tiểu sư muội nhà chúng ta! Ai cho phép hắn? Hỏi qua thất sư huynh của nàng sao? Có biết tự biết mình là ai không?”
…
Thấy bên này kêu, bên kia kêu, đệ tử Côn Ngô Thành ngồi ở giữa là Giang Du Tranh cũng sốt ruột.
“Sao lại thế này? Ta đã lo cả ngày, sợ trận thi đấu luận võ của nàng không có ai xem, định dẫn người đến cổ vũ cho nàng, kết quả người khác còn tranh giành cổ vũ trước cả ta? Còn tưởng rằng toàn bộ người ở đây đều là phe đối diện, đúng là ta ngây thơ rồi.”
Tư Ngự Thần bị lôi kéo tới vẻ mặt buồn cười.
“Kêu lớn lên, nếu không người ta không nghe thấy.”
“Tiểu giá đỗ, nhìn bên này nè! Ca ca tới đây cổ vũ muội! Phát huy thật tốt, không cần có áp lực. Nếu không đánh thắng, sau khi kết thúc ca ca sẽ giúp muội đánh bù lại một trận!”
Giang Du Tranh vừa kêu lên, Bùi Lạc Bạch ở dưới đài vốn là không hiểu lắm, nháy mắt đã lại hiểu, những người khác có thể nhịn, người này không thể.
“Ta là đại sư huynh của nàng vẫn ở đây, không đến lượt ngươi phải lo!”
“Đúng thế, Diệp tử tỉ của ta vô cùng mạnh mẽ, ngươi chẳng biết gì hết!”
“Đúng thế, Linh Lang rất lợi hại, nàng không cần ngươi phải giúp!”
…
Ba Tông môn khác kích động cổ vũ như thế, chỉ có đệ tử Thất Tinh Tông là vẻ mặt xấu hổ.
Tạ Lâm Dật vốn chỉ định đến nhìn xem có người có thể hành hung Diệp Linh Lang hay không, kết quả vừa mới ra cửa đã thấy Diệp Dung Nguyệt cũng đi cùng.
Lần này Dung Nguyệt đến đây nhất định là vì quan tâm muội muội của nàng, rốt cuộc từ trước tới giờ nàng đã nói, muội muội này của nàng đúng là có chút đáng thương
Hiện tại Diệp Dung Nguyệt ở đây, hắn cũng không thể nào thể hiện là hắn muốn Diệp Linh Lang bị đánh, huống chi tình địch của hắn là Tư Ngự Thần cũng ở đây, hắn chỉ có thể phát huy ưu thế là đồng môn của nàng.
“Diệp Linh Lang đánh thật tốt! Tỉ tỉ của ngươi cùng chúng ta sẽ đều đứng về phía muội!”
Nhìn xem, vừa kêu xong, trong mắt Tư Ngự Thần thì Diệp Dung Nguyệt với hắn Tạ Lâm Dật là cùng một đám.
Hắn vừa kêu xong, đừng nói là Diệp Dung Nguyệt sửng sốt, ngay cả Diệp Linh Lang cũng sửng sốt, Tạ Lâm Dật hắn đang làm trò gì thế?
Giây tiếp theo, nhìn ánh mắt của hắn liếc về phía Tư Ngự Thần ra vẻ ta đây, nàng đã hiểu.
Các tỉ phu tranh chấp với nhau, em vợ được lợi rồi.
Trong tiếng hò hét cổ vũ của đồng môn, Liễu Nguyên Húc cùng Hách Liên Phóng có vẻ không phù hợp lắm.
Liễu Nguyên Húc cau mày:...
Chẳng qua là muốn đến đây nhìn xem nhóc con đáng c.h.ế.t này có bị Quỷ Vương phản phệ hay không thôi, mấy đồng môn này cổ vũ lớn tiếng như vậy làm cái gì?
Thật tức giận!
Hách Liên Phóng đen mặt: …
Chỉ là muốn biết hung thú kia rốt cuộc có bị nhóc con đáng c.h.ế.t này bắt hay không thôi, vì sao toàn bộ đồng môn từ trên xuống dưới đều ngu ngốc như thế?
Thật phiền phức!
Thấy toàn trường đều là đến hò hét ủng hộ cổ vũ Diệp Linh Lang, nhóm cổ vũ của Thanh Huyền Tông ngây ngẩn cả người.
Nàng có một đoàn hậu phương có thế bùng nổ như thế, vì sao còn phát rồ lừa đảo mấy người đáng thương nhỏ bé bọn họ?
Thật quá đáng!
Cùng lúc đó, đối thủ còn chưa quá mười lăm tuổi ở dưới đài nhìn thấy tình huống này cũng trở nên ngây ngốc.
Diệp Linh Lang của Thanh Huyền Tông rốt cuộc là có địa vị gì? Chỉ là một trận đấu loại tổ sơ cấp mà thôi, không cần như vậy chứ?
Hắn tuổi còn nhỏ như vậy, sao phải thừa nhận áp lực lớn như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro