Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Diệp Linh Lang,...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
“Tiểu sư muội, muội nói đều đúng, nhưng chúng ta nhân cơ hội đánh người trộm bảo bối, có phải là hơi thiếu đạo đức hay không?”
“Ngũ sư huynh, nếu người đối diện là người tốt, chúng ta đúng là đê tiện vô sỉ. Nhưng nếu đối diện là lũ khốn nạn, chúng ta lại là vì dân trừ hại đó! Huynh nghĩ xem, huynh dùng trí tuệ để ngăn một kẻ tu ma đạo mạnh lên, có phải là một việc rất tốt không?”
Lời này vừa nói xong, Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, mà Lục Bạch Vi và La Diên Trung lập tức hai mắt lấp lánh.
Đúng là không sai chỗ nào, thậm chí còn đáng mong chờ biết bao.
Bọn họ còn đang ở đây bàn bạc, Hạ Tại Đình cùng với Hách Liên Phóng đã tìm tòi xong toàn bộ tầng hai.
“Tầng này không có Tục Hỏa Châu, chúng ta lên tầng ba tìm xem.”
“Được.”
Dứt lời, Hạ Tại Đình đem cả toàn bộ đội ngũ đi lên tầng ba, mấy người Diệp Linh Lang đi theo sau.
Thấy nhóm Hạ Tại Đình đã lên đến thang lầu tầng ba, La Diên Trung vội chạy đến trên giá tầng hay lấy đồ vật, dù sao nếu hắn không lấy thì những người đến sau sẽ lấy hết.
Thà chiếm cho mình còn hơn là để người khác chiếm mất.
Nhìn thấy hắn chân tay nhanh nhẹn cất đồ vật, Diệp Linh Lang cũng quay đầu lại nhặt, vì thế Lục Bạch Vi vốn không thiếu tiền cũng xúc động dâng trào mà gia nhập vào đội ngũ.
Mục Tiêu Nhiên mắt thấy hai sư muội dần dần biến thành thổ phỉ: …
Nhìn thấy mọi người cạnh tranh kịch liệt quá, Diệp Linh Lang lôi Béo Đầu và Trường Nhĩ từ trong nhẫn ra, thuận tay đưa cho Béo Đầu một cái bao tải, Béo Đầu ngầm hiểu sinh động hẳn lên.
Không chỉ có thế, nàng còn bỏ cả Chiêu Tài ra, tuy Chiêu Tài không nhặt đồ vật, nhưng nơi nào nó đi đến, hai người kia đều sẽ quay đầu chạy trốn.
“Diệp Linh Lang, ngươi chơi không đẹp gì hết!” La Diên Trung kích động kêu lên.
“Tiểu sư muội, tỉ chỉ nhặt cho vui thôi, nhặt được bao nhiêu sẽ toàn bộ cho muội.” Lục Bạch Vi nói.
“Chiêu Tài, ngươi chỉ cần đi theo La Diên trung thôi là được.”
…
La Diên Trung vừa tức vừa chạy, vừa chạy vừa lấy đồ vật.
“Vì sao các ngươi còn chưa lên? Ở dưới đó làm gì thế?”
Tiếng nói của Hạ Tại Đình truyền xuống, những người ở dưới đều căng thẳng, mà La Diên Trung đang chạy trốn lại bị dọa đến nỗi không cẩn thận mà đ.â.m vào cột.
Lúc này, Mục Tiêu Nhiên đứng ở cửa cầu thang vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu đáp lại.
“La Diên Trung vừa nãy lại bị điên, hai vị sư muội đang tìm cách cứu hắn.”
“Bị điên? Có nghiêm trọng không?”
“Đâm đầu vào cột thôi, người còn sống.”
“Vậy các ngươi đi nhanh lên.”
“Được!”
Không lâu sau, hai tầng bị quét sạch sẽ, bốn người bọn họ đuổi kịp đội ngũ của Hạ Tại Đình.
Khi bọn họ đi lên, Hách Liên Phóng vừa lúc quay đầu, thấy trên trán La Diên Trung đúng là có dấu vết đ.â.m đầu bị thương, hắn ghét bỏ nhíu mày.
“Ngu ngốc!”
…
Thật sự, La Diên Trung ta đây đáng ra không thê thảm như thế!
Tầng 3 của tòa nhà cũng như cũ, đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ ngăn nắp, có vẻ như nhóm người Diệp Dung Nguyệt còn chưa đến đây.
Các giá đỡ ở tầng ba cũng rất nhiều, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng lại bắt đầu mang người đi tìm kiếm ở tầng ba.
Bọn họ chỉ đơn giản lật lật kiểm tra trong hộp, sau đó đi tìm cơ quan của tầng ba, chạm vào chỗ này chạm vào chỗ kia, vẫn không thấy có tiến triển, vì thế bọn họ lên tầng 4.
Bọn họ vừa lên tầng 4, Chiêu Tài, Béo Đầu và Trường Nhĩ lại bắt đầu làm việc, La Diên Trung lại như cũ có thể tranh bao nhiêu thì tranh bấy nhiêu, không tranh được thì chạy đến chỗ Mục Tiêu Nhiên ngồi chờ, dù sao Chiêu Tài cũng sẽ không lại gần đồng môn Thanh Huyền Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Mục huynh, ngươi thật sự thanh cao như thế, không lấy chút nào hay sao?”
Lời này vừa hỏi, La Diên Trung hoàn toàn không hề nghĩ gì mà chỉ vì lắm miệng, ngay sau đó hắn vì lỡ miệng mà phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ.
Bởi vì sau đó là đến lúc càn quét tầng thứ tư, Mục Tiêu Nhiên đẩy La Diên Trung ra, đẩy hắn đến chỗ tầng lầu giữa tầng bốn và tầng năm.
“La huynh, thật ra ta không thanh cao như thế, chỉ là thiếu người thay ta canh cửa."
Sau khi nói, hắn quay đầu lại nhảy về tầng bốn, gia nhập vào đại quân càn quét.
Diệp Linh Lang thấy tầng bốn chỉ còn người Thanh Huyền Tông, nàng dứt khoát thu lại Chiêu Tài, tránh ảnh hưởng đến tốc độ của sư huynh sư tỉ.
Đứng ở thang lầu chỉ có thể trơ mắt nhìn họ càn quét một trận, còn bản thân lại không chạm được vào cái gì, lại thi thoảng còn nhận được ánh mắt của Hạ Tại Đình, La Diên Trung: ...
Nếu lần nữa hắn mà lỡ miệng hắn làm chó.
“Thật lạ!”
Khi Hạ Tại Đình cảm thấy lạ lùng, Hách Liên Phóng cũng đến chỗ bọn họ.
Mà lúc này, ba người Diệp Linh Lang cũng lên tới tầng năm.
Tầng năm cùng với các tầng lầu phía dưới không giống nhau, nơi này không có đồ vật gì, mà vừa nhìn đã thấy một đống linh bài.
Bên cạnh mỗi một linh bài đều có một cây nến, không biết là đã đốt được bao nhiêu năm mà vẫn còn đang chiếu sáng bên cạnh những cái linh bài.
Tên trên linh bài hầu hết mang họ Yến, mà phía sau mỗi linh bài đó đều cắm một thanh kiếm, mỗi thanh kiếm đều rất sạch sẽ.
Giống như là kết hợp giữa một cái linh đường và Kiếm Chủng, nhìn giống như mỗi người Yến phủ sau khi đã chết, bội kiếm của bọn họ đều mang về tới chỗ này, đặt chung với bài vị của bọn họ.
Khi Diệp Linh Lang vừa bước lên thì nghe thấy tiếng Hạ Tại Đình kêu “Kỳ lạ” một tiếng, nên nàng vừa lên tới nơi đã nhìn về phía Hạ Tại Đình.
Chỉ thấy ở nơi sâu nhất của linh đường có cắm một cây kiếm, thanh kiếm kia không giống những thanh kiếm sạch sẽ, trên thân kiếm còn có vết máu, giống như là năm đó còn chưa kịp lau sạch đã bị người ta đưa vào bên trong linh đường này.
Không chỉ có như thế, trên thân kiếm của thanh kiếm kia còn có một tầng linh khí nhàn nhạt, nhìn mạnh hơn những thanh kiếm khác nhiều, mới nhìn vô cùng đặc biệt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Trên bài vị của thanh kiếm có viết ba chữ Yến Chấn Xuyên, ba chữ này không giống với chữ viết chỉnh tề trên những linh bài khác, nó là được viết bởi người bị dính máu.
Chữ viết kia rồng bay phượng múa, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm thấy hơi quen mắt.
“Yến Chấn Xuyên chính là gia chủ cuối cùng của Yến gia, cũng là thành chủ cuối cùng của Già Vân Thành. Năm đó, sau khi Già Vân Thành bị diệt, cũng không có tin tức gì của ông ấy, ở bên ngoài có đoán là ông ấy c.h.ế.t phía trong Yến phủ.” La Diên Trung giới thiệu với những tiểu đồng bọn phía sau.
“Nếu là như vậy, xem ra ông ấy đúng là c.h.ế.t ở trong Yến phủ, trong vụ diệt môn Yến phủ mười mấy năm trước.” Mục Tiêu Nhiên nói.
“Nhưng mà cũng lạ, nếu mọi người đều cùng chết, vì sao sẽ có người nhặt kiếm về linh đường, còn lập linh bài cho ông ấy nữa?” Lục Bạch Vi gãi gãi đầu.
“Điều này có nghĩa là hồi thảm án năm đó còn có người sống sót.” Diệp Linh Lang nói.
“Người sống sót? Vậy thì vì cái gì mà nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện?”
“Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng, cũng có lẽ hắn chính là hung thủ.”
Diệp Linh Lang vừa nói, những người khác đều kinh ngạc.
“Đó là diệt thành trong một đêm! Không có một thế lực nào có thể làm được việc này, một người làm sao làm được?”
“Nếu người sống sót này, hoặc là hung thủ này là vị cố nhân kia của thành chủ thì sao?”
“Thế thì hắn cũng không có cách nào diệt thành trong một đêm được.”
Diệp Linh Lang hơi chau mày, nàng có một ý tưởng kỳ quái.
“Các ngươi có nghĩ tới việc, Già Vân Thành vì sao cũng có nhiều tà linh như vậy?”
Ba người khác sửng sốt.
“Cũng là sao?”
“À, mấy người không biết Chiêu Tài của ta là đến từ đâu.”
Những người khác đang định hỏi, thì bỗng nhiêu truyền đến tiếng động từ phía trước.
Chỉ thấy Hách Liên Phóng hướng về phía linh bài của Yến Chấn Xuyên, sau đó duỗi tay cầm lấy thanh kiếm của Yến Chấn Xuyên để lại.
“Ngũ sư huynh, nếu người đối diện là người tốt, chúng ta đúng là đê tiện vô sỉ. Nhưng nếu đối diện là lũ khốn nạn, chúng ta lại là vì dân trừ hại đó! Huynh nghĩ xem, huynh dùng trí tuệ để ngăn một kẻ tu ma đạo mạnh lên, có phải là một việc rất tốt không?”
Lời này vừa nói xong, Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, mà Lục Bạch Vi và La Diên Trung lập tức hai mắt lấp lánh.
Đúng là không sai chỗ nào, thậm chí còn đáng mong chờ biết bao.
Bọn họ còn đang ở đây bàn bạc, Hạ Tại Đình cùng với Hách Liên Phóng đã tìm tòi xong toàn bộ tầng hai.
“Tầng này không có Tục Hỏa Châu, chúng ta lên tầng ba tìm xem.”
“Được.”
Dứt lời, Hạ Tại Đình đem cả toàn bộ đội ngũ đi lên tầng ba, mấy người Diệp Linh Lang đi theo sau.
Thấy nhóm Hạ Tại Đình đã lên đến thang lầu tầng ba, La Diên Trung vội chạy đến trên giá tầng hay lấy đồ vật, dù sao nếu hắn không lấy thì những người đến sau sẽ lấy hết.
Thà chiếm cho mình còn hơn là để người khác chiếm mất.
Nhìn thấy hắn chân tay nhanh nhẹn cất đồ vật, Diệp Linh Lang cũng quay đầu lại nhặt, vì thế Lục Bạch Vi vốn không thiếu tiền cũng xúc động dâng trào mà gia nhập vào đội ngũ.
Mục Tiêu Nhiên mắt thấy hai sư muội dần dần biến thành thổ phỉ: …
Nhìn thấy mọi người cạnh tranh kịch liệt quá, Diệp Linh Lang lôi Béo Đầu và Trường Nhĩ từ trong nhẫn ra, thuận tay đưa cho Béo Đầu một cái bao tải, Béo Đầu ngầm hiểu sinh động hẳn lên.
Không chỉ có thế, nàng còn bỏ cả Chiêu Tài ra, tuy Chiêu Tài không nhặt đồ vật, nhưng nơi nào nó đi đến, hai người kia đều sẽ quay đầu chạy trốn.
“Diệp Linh Lang, ngươi chơi không đẹp gì hết!” La Diên Trung kích động kêu lên.
“Tiểu sư muội, tỉ chỉ nhặt cho vui thôi, nhặt được bao nhiêu sẽ toàn bộ cho muội.” Lục Bạch Vi nói.
“Chiêu Tài, ngươi chỉ cần đi theo La Diên trung thôi là được.”
…
La Diên Trung vừa tức vừa chạy, vừa chạy vừa lấy đồ vật.
“Vì sao các ngươi còn chưa lên? Ở dưới đó làm gì thế?”
Tiếng nói của Hạ Tại Đình truyền xuống, những người ở dưới đều căng thẳng, mà La Diên Trung đang chạy trốn lại bị dọa đến nỗi không cẩn thận mà đ.â.m vào cột.
Lúc này, Mục Tiêu Nhiên đứng ở cửa cầu thang vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu đáp lại.
“La Diên Trung vừa nãy lại bị điên, hai vị sư muội đang tìm cách cứu hắn.”
“Bị điên? Có nghiêm trọng không?”
“Đâm đầu vào cột thôi, người còn sống.”
“Vậy các ngươi đi nhanh lên.”
“Được!”
Không lâu sau, hai tầng bị quét sạch sẽ, bốn người bọn họ đuổi kịp đội ngũ của Hạ Tại Đình.
Khi bọn họ đi lên, Hách Liên Phóng vừa lúc quay đầu, thấy trên trán La Diên Trung đúng là có dấu vết đ.â.m đầu bị thương, hắn ghét bỏ nhíu mày.
“Ngu ngốc!”
…
Thật sự, La Diên Trung ta đây đáng ra không thê thảm như thế!
Tầng 3 của tòa nhà cũng như cũ, đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ ngăn nắp, có vẻ như nhóm người Diệp Dung Nguyệt còn chưa đến đây.
Các giá đỡ ở tầng ba cũng rất nhiều, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng lại bắt đầu mang người đi tìm kiếm ở tầng ba.
Bọn họ chỉ đơn giản lật lật kiểm tra trong hộp, sau đó đi tìm cơ quan của tầng ba, chạm vào chỗ này chạm vào chỗ kia, vẫn không thấy có tiến triển, vì thế bọn họ lên tầng 4.
Bọn họ vừa lên tầng 4, Chiêu Tài, Béo Đầu và Trường Nhĩ lại bắt đầu làm việc, La Diên Trung lại như cũ có thể tranh bao nhiêu thì tranh bấy nhiêu, không tranh được thì chạy đến chỗ Mục Tiêu Nhiên ngồi chờ, dù sao Chiêu Tài cũng sẽ không lại gần đồng môn Thanh Huyền Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Mục huynh, ngươi thật sự thanh cao như thế, không lấy chút nào hay sao?”
Lời này vừa hỏi, La Diên Trung hoàn toàn không hề nghĩ gì mà chỉ vì lắm miệng, ngay sau đó hắn vì lỡ miệng mà phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ.
Bởi vì sau đó là đến lúc càn quét tầng thứ tư, Mục Tiêu Nhiên đẩy La Diên Trung ra, đẩy hắn đến chỗ tầng lầu giữa tầng bốn và tầng năm.
“La huynh, thật ra ta không thanh cao như thế, chỉ là thiếu người thay ta canh cửa."
Sau khi nói, hắn quay đầu lại nhảy về tầng bốn, gia nhập vào đại quân càn quét.
Diệp Linh Lang thấy tầng bốn chỉ còn người Thanh Huyền Tông, nàng dứt khoát thu lại Chiêu Tài, tránh ảnh hưởng đến tốc độ của sư huynh sư tỉ.
Đứng ở thang lầu chỉ có thể trơ mắt nhìn họ càn quét một trận, còn bản thân lại không chạm được vào cái gì, lại thi thoảng còn nhận được ánh mắt của Hạ Tại Đình, La Diên Trung: ...
Nếu lần nữa hắn mà lỡ miệng hắn làm chó.
“Thật lạ!”
Khi Hạ Tại Đình cảm thấy lạ lùng, Hách Liên Phóng cũng đến chỗ bọn họ.
Mà lúc này, ba người Diệp Linh Lang cũng lên tới tầng năm.
Tầng năm cùng với các tầng lầu phía dưới không giống nhau, nơi này không có đồ vật gì, mà vừa nhìn đã thấy một đống linh bài.
Bên cạnh mỗi một linh bài đều có một cây nến, không biết là đã đốt được bao nhiêu năm mà vẫn còn đang chiếu sáng bên cạnh những cái linh bài.
Tên trên linh bài hầu hết mang họ Yến, mà phía sau mỗi linh bài đó đều cắm một thanh kiếm, mỗi thanh kiếm đều rất sạch sẽ.
Giống như là kết hợp giữa một cái linh đường và Kiếm Chủng, nhìn giống như mỗi người Yến phủ sau khi đã chết, bội kiếm của bọn họ đều mang về tới chỗ này, đặt chung với bài vị của bọn họ.
Khi Diệp Linh Lang vừa bước lên thì nghe thấy tiếng Hạ Tại Đình kêu “Kỳ lạ” một tiếng, nên nàng vừa lên tới nơi đã nhìn về phía Hạ Tại Đình.
Chỉ thấy ở nơi sâu nhất của linh đường có cắm một cây kiếm, thanh kiếm kia không giống những thanh kiếm sạch sẽ, trên thân kiếm còn có vết máu, giống như là năm đó còn chưa kịp lau sạch đã bị người ta đưa vào bên trong linh đường này.
Không chỉ có như thế, trên thân kiếm của thanh kiếm kia còn có một tầng linh khí nhàn nhạt, nhìn mạnh hơn những thanh kiếm khác nhiều, mới nhìn vô cùng đặc biệt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Trên bài vị của thanh kiếm có viết ba chữ Yến Chấn Xuyên, ba chữ này không giống với chữ viết chỉnh tề trên những linh bài khác, nó là được viết bởi người bị dính máu.
Chữ viết kia rồng bay phượng múa, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm thấy hơi quen mắt.
“Yến Chấn Xuyên chính là gia chủ cuối cùng của Yến gia, cũng là thành chủ cuối cùng của Già Vân Thành. Năm đó, sau khi Già Vân Thành bị diệt, cũng không có tin tức gì của ông ấy, ở bên ngoài có đoán là ông ấy c.h.ế.t phía trong Yến phủ.” La Diên Trung giới thiệu với những tiểu đồng bọn phía sau.
“Nếu là như vậy, xem ra ông ấy đúng là c.h.ế.t ở trong Yến phủ, trong vụ diệt môn Yến phủ mười mấy năm trước.” Mục Tiêu Nhiên nói.
“Nhưng mà cũng lạ, nếu mọi người đều cùng chết, vì sao sẽ có người nhặt kiếm về linh đường, còn lập linh bài cho ông ấy nữa?” Lục Bạch Vi gãi gãi đầu.
“Điều này có nghĩa là hồi thảm án năm đó còn có người sống sót.” Diệp Linh Lang nói.
“Người sống sót? Vậy thì vì cái gì mà nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện?”
“Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng, cũng có lẽ hắn chính là hung thủ.”
Diệp Linh Lang vừa nói, những người khác đều kinh ngạc.
“Đó là diệt thành trong một đêm! Không có một thế lực nào có thể làm được việc này, một người làm sao làm được?”
“Nếu người sống sót này, hoặc là hung thủ này là vị cố nhân kia của thành chủ thì sao?”
“Thế thì hắn cũng không có cách nào diệt thành trong một đêm được.”
Diệp Linh Lang hơi chau mày, nàng có một ý tưởng kỳ quái.
“Các ngươi có nghĩ tới việc, Già Vân Thành vì sao cũng có nhiều tà linh như vậy?”
Ba người khác sửng sốt.
“Cũng là sao?”
“À, mấy người không biết Chiêu Tài của ta là đến từ đâu.”
Những người khác đang định hỏi, thì bỗng nhiêu truyền đến tiếng động từ phía trước.
Chỉ thấy Hách Liên Phóng hướng về phía linh bài của Yến Chấn Xuyên, sau đó duỗi tay cầm lấy thanh kiếm của Yến Chấn Xuyên để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro