Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Đắc tội với bọn...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
Ngày hôm sau, Thanh Huyền Tông của bọn họ tỉ thí có ảo thuật, luyện khí, luyện đan và chế phù, không có chiến đấu võ đài.
Sau khi bàn luận một hồi thì quyết định, hôm nay thi đấu từng người đi là được, không cần giống hôm qua tất cả đều có mặt cổ vũ.
Rốt cuộc những cái này đều cần phải yên tĩnh, nhiều người lại ảnh hưởng không tốt.
Huống chi ngày hôm qua năm trận thi đấu cá nhân của bọn họ, cả năm đều là hạ gục đối thủ trong nháy mắt, ngay lập tức đã trở thành hắc mã của Võ Hội Đỉnh Phong năm nay, khiến cho quá nhiều người chú ý.
Nếu không phải hôm nay Diệp Linh Lang cũng có thi đấu, nàng thậm chí còn không muốn ra ngoài.
Mấy hạng mục thi đấu này tiến hành gần như là cùng nhau, cho nên sau khi tới sân thi đấu, mấy người các nàng liền đường ai nấy đi.
Những cuộc thi đấu này lúc đầu sẽ vô cùng đơn giản, chỉ thi những kiến thức cơ sở, từ cơ sở lại tăng độ khó lên để sàng lọc đệ tử dự thi.
Bởi vì loại thi đấu này không đến vòng chung kết cuối cùng thì cũng chẳng có gì đáng xem, cho nên ở thính phòng cũng không có mấy người, vì vậy nơi diễn ra thi đấu rất yên tĩnh.
Khi Diệp Linh Lang đến nơi thi đấu, cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu.
Nội dung thi rất đơn giản, trong khoảng thời gian quy định viết ra hai mươi loại hình phù văn cấp cơ sở, sau khi viết giao lên là kết thúc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Diệp Linh Lang sau khi nhận được lá bùa thì viết loạt xoạt, viết giống như là bình thường, vừa cầm bút đã viết vô cùng nhẹ nhàng.
Hai mươi tấm bùa, chưa hết một phút nàng đã viết xong.
Khi nàng đã viết xong, còn có rất nhiều người chưa bắt đầu hạ bút, còn đang vắt hết cả óc nghĩ viết như thế nào mới phù hợp.
Nhìn thấy nàng viết xong đi lên giao bùa, những người khác ngây ngẩn cả người, bao gồm hai phù sư cấp đại sư phụ trách nhận xét ở sân thi đấu.
“Ngươi muốn bỏ thi sao?”
“Ta đã viết xong rồi.”
“Ngươi đang đùa cái gì thế? Viết bùa cần phải hết sức chăm chú, cần phải vận chuyển linh lực, yêu cầu cảnh giới hợp nhất, có như thế bùa viết ra mới có thể dùng, ngươi chỉ tùy tiện vẽ linh tinh, muốn lừa gạt ai?”
Người nói chuyện là phù sư của Thất Tinh Tông Thôi Kim Thành, hắn ở Thất Tinh Tông là một trưởng lão, có không ít đệ tử đắc ý.
Thất Tinh Tông của bọn họ có thể dùng tích phân của môn phái để đổi lấy bùa, đều là xuất phát từ tay của đệ tử hắn, còn bản thân hắn, đối phương phải là trưởng lão trở lên mới có tư cách được cầu mua phù của hắn.
“Ta có lừa gạt hay không, ngươi thử lá bùa của ta sẽ biết.”
“Ngươi có thái độ gì thế, ngươi…”
“Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột.”
Phù sư của Ẩn Nguyệt Cung ở bên cạnh là Thiệu Khang Nghiêm nở nụ cười, thoạt nhìn tính tình của ông ta khá ôn hòa, dễ nói chuyện hơn so với Thôi Kim Thành rất nhiều.
Hai người bọn họ là hai giám khảo của vòng loại cuộc thi chế phù của Võ Hội Đỉnh Phong, các phù sư khác bao gồm Liệt Dương Điện và Côn Ngô Thành chưa đạt tới cấp đại sư, có thể thấy được phù sư cấp đại sư ở Tu Tiên giới là vô cùng quý hiếm.
“Để ta tới xem phù văn của đệ tử nhỏ này, nếu là viết không tốt thì bị loại là được. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho thành tích của bản thân, chúng ta cũng chỉ chịu trách nhiệm cho những thứ chúng ta nhìn thấy nghe thấy mà thôi, không cần phải sốt ruột như thế.”
Thiệu Khang Nghiêm nói xong thì cười, nhận lấy lá bùa của Diệp Linh Lang, vừa cầm bùa trong tay thì không cười nữa.
“Vì sao ngươi lại không nói gì? Cũng bị thái độ không tốt này làm cho tức giận rồi sao?”
Thôi Kim Thành vừa mới dứt lời, Thiệu Khang Nghiêm liền dán lên người hắn một lá bùa.”
…
???
“Ồ, cấm ngôn phù này quá lợi hại!”
Thôi Kim Thành ngay tức khắc liền sợ ngây người, hắn định xé lá bùa đi, kết quả lại phát hiện ra lá bùa trên người hắn biến mất, căn bản là không thể xé!
Thấy vậy, Diệp Linh Lang lại lấy ra bút vẽ phù, vẽ thêm một lá bùa nữa đưa cho Thiệu Khang Nghiêm.
“Hiện tại lá bùa ta giao có tính không?”
“Tính chứ, sao có thể không tính được?”
Thiệu Khang Nghiệm nhìn chằm chằm Diệp Linh Lang, ánh mắt kích động tràn trề.
“Ta nhìn thấy đệ tử nhỏ này là đệ tử của Thanh Huyền Tông, từ trước tới giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy tên của tông môn này, không biết sư phụ của ngươi là vị cao nhân nào?”
“Sư phụ của ta chính là chưởng môn của Thanh Huyền Tông, Hoa Tu Viễn.”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu nàng nói là tự học, vị phù sư trước mặt này nhất định sẽ mở miệng đòi thu đồ đệ, loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi.
Vì thế, mỗi khi đến lúc như thế này, sư phụ của nàng đành phải ra mặt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quả nhiên, khi nghe Diệp Linh Lang báo tên của sư phụ, Thiệu Khang Nghiêm thất vọng lên tiếng.
“Đáng tiếc, nếu có cơ hội ta sẽ đến thăm tận nơi để thỉnh giáo sư phụ của ngươi. Có thể dạy được đệ tử như vậy, nhất định là thực lực vô cùng tốt.”
“Vậy ta đã có thể đi rồi sao?”
Thiệu Khang Nghiêm tìm thấy tên Diệp Linh Lang trên danh sách, ở phía trên viết một chữ Giáp (1)
“Ngươi có thế đi rồi, gặp lại trong trận thi đấu tiếp theo. Dựa theo tình hình của ngươi, chắc chắn là ngươi sẽ tiến vào vòng xếp hạng, nhưng mà vẫn phải làm theo quy định, vào thời gian thi đấu cần phải bớt chút thời gian tới đây là được, Đây là bùa của ngươi, có thể lấy về.”
“Cảm ơn đại sư!”
Diệp Linh Lang cầm chồng bùa của mình đi ra khỏi sân thi đấu.
Nàng vừa đi, một đệ tử khác là Hứa Mạc Hàn giao bùa của mình lên
“Hai vị đại sư, ta viết xong rồi.”
“Ngươi vẫn là ưu tú như trước.” Thiệu Khang Nghiêm cười nói. “Có thể trở về chuẩn bị nội dung chung kết đi thôi.”
“Thiệu đại sư, lá bùa của vị đệ tử lúc nãy kia viết như thế nào ạ?”
Lúc này, thật vất vả mới giải được cấm ngôn phù, Thôi Kim Thành quay lại mắng Thiệu Khang Nghiêm một trận.
“Ngươi có phải là cố ý không? Nhiều bùa như vậy ngươi lại chọn cấm ngôn phù, không cho ta nói chuyện! Có phải ngươi động tâm tư với nhóc con đó, sợ ta đoạt người với ngươi nên mới ám toán ta?”
Thiệu Khang Nghiêm cười.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, vì sao sẽ bị bùa của một nhóc con ám toán được? Ngươi đó, tỉnh lại một chút, hiểu nhanh một chút, nói không chừng còn có thể nhân dịp người khác chưa kịp có mặt, tránh đi cơ hội thu đồ đệ tốt đi!”
…
Có một vài người ở mặt ngoài hiền lành, nhưng trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, vô cùng xấu xa!
“Ngươi tính toán nhiều thế cũng có ích gì đâu? Người ta có sư phụ rồi! Cũng không đến lượt ngươi đoạt hạt giống tốt này.
Thôi Kim Thành nghĩ đến điều này, trong lòng lại cân bằng thêm một chút.
“Vậy thì chờ xem.”
“Ngươi…”
Thấy hai vị đại sư cãi nhau, Hứa Mạc Hàn cắn cắn môi
“Đại sư, phù văn mà nữ đệ tử kia vẽ rất tốt phải không?”
Lúc này, Thôi Kim Thành liếc mắt nhìn Thiệu Khang Nghiêm một cái, không phải ngươi rất biết cách ăn nói hay sao? Ngươi trả lời đi!
Thiệu Khang Nghiêm vẫn cười ôn hòa như cũ.
“Mạc Hàn, lần này ngươi có đối thủ rồi!”
“Nàng từ môn phái nào, tên gọi là gì?”
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”
Khi hắn ra khỏi sân thi đấu, nhìn thấy Diệp Linh Lang đang bị người của cửa hàng Hồng Vũ ngăn lại.
Ở những loại sân thi đấu kiểu này thường xuyên có người của các cửa hàng ngồi canh, chính là để thu mua những thành phẩm do các đệ tử ưu tú đó làm được, sau đó bán ra.
Thậm chí sẽ ký hợp đồng lâu dài với những đệ tử đó, làm nguồn cung cho cửa hàng của bọn họ.
Mà cửa hàng Hồng Vũ còn là cửa hàng nổi bật nhất, bọn họ vừa mới xuất hiện,những người trong nghề sẽ tự động đổi mục tiêu.
“Cái gì? Ngươi không bán ư? Giá cả chúng ta đưa ra không hề thấp, nếu ngươi đổi sang nhà khác sẽ không có cái giá này đâu!”
“Không liên quan tới giá cả, ta không bán.”
“Này, tiểu cô nương, chắc là ngươi không biết quy định rồi?”
Lúc này, Hứa Mạc Hàn đi về phía Diệp Linh Lang.
“Hắn nói đúng, giá cả mà cửa hàng Hồng Vũ đưa ra không thấp, hơn nữa cửa hàng này đúng là nổi bật nhất, nếu sau này ngươi còn muốn bán ra lá bùa, hoặc là muốn mua sắm tài liệu, những đệ tử thuộc về nhóm luyện chế như chúng ta nên hợp tác chặt chẽ với các cửa hàng, đắc tội với bọn họ không có lợi với ngươi.”
Hứa Mạc Hàn vừa nói xong, người của cửa hàng Hồng Vũ đã vênh mặt lên, càng trở nên đắc ý.
_______________
(1) Chữ “Giáp” trong trường hợp này có nghĩa là hạng A, giải nhất
Sau khi bàn luận một hồi thì quyết định, hôm nay thi đấu từng người đi là được, không cần giống hôm qua tất cả đều có mặt cổ vũ.
Rốt cuộc những cái này đều cần phải yên tĩnh, nhiều người lại ảnh hưởng không tốt.
Huống chi ngày hôm qua năm trận thi đấu cá nhân của bọn họ, cả năm đều là hạ gục đối thủ trong nháy mắt, ngay lập tức đã trở thành hắc mã của Võ Hội Đỉnh Phong năm nay, khiến cho quá nhiều người chú ý.
Nếu không phải hôm nay Diệp Linh Lang cũng có thi đấu, nàng thậm chí còn không muốn ra ngoài.
Mấy hạng mục thi đấu này tiến hành gần như là cùng nhau, cho nên sau khi tới sân thi đấu, mấy người các nàng liền đường ai nấy đi.
Những cuộc thi đấu này lúc đầu sẽ vô cùng đơn giản, chỉ thi những kiến thức cơ sở, từ cơ sở lại tăng độ khó lên để sàng lọc đệ tử dự thi.
Bởi vì loại thi đấu này không đến vòng chung kết cuối cùng thì cũng chẳng có gì đáng xem, cho nên ở thính phòng cũng không có mấy người, vì vậy nơi diễn ra thi đấu rất yên tĩnh.
Khi Diệp Linh Lang đến nơi thi đấu, cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu.
Nội dung thi rất đơn giản, trong khoảng thời gian quy định viết ra hai mươi loại hình phù văn cấp cơ sở, sau khi viết giao lên là kết thúc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Diệp Linh Lang sau khi nhận được lá bùa thì viết loạt xoạt, viết giống như là bình thường, vừa cầm bút đã viết vô cùng nhẹ nhàng.
Hai mươi tấm bùa, chưa hết một phút nàng đã viết xong.
Khi nàng đã viết xong, còn có rất nhiều người chưa bắt đầu hạ bút, còn đang vắt hết cả óc nghĩ viết như thế nào mới phù hợp.
Nhìn thấy nàng viết xong đi lên giao bùa, những người khác ngây ngẩn cả người, bao gồm hai phù sư cấp đại sư phụ trách nhận xét ở sân thi đấu.
“Ngươi muốn bỏ thi sao?”
“Ta đã viết xong rồi.”
“Ngươi đang đùa cái gì thế? Viết bùa cần phải hết sức chăm chú, cần phải vận chuyển linh lực, yêu cầu cảnh giới hợp nhất, có như thế bùa viết ra mới có thể dùng, ngươi chỉ tùy tiện vẽ linh tinh, muốn lừa gạt ai?”
Người nói chuyện là phù sư của Thất Tinh Tông Thôi Kim Thành, hắn ở Thất Tinh Tông là một trưởng lão, có không ít đệ tử đắc ý.
Thất Tinh Tông của bọn họ có thể dùng tích phân của môn phái để đổi lấy bùa, đều là xuất phát từ tay của đệ tử hắn, còn bản thân hắn, đối phương phải là trưởng lão trở lên mới có tư cách được cầu mua phù của hắn.
“Ta có lừa gạt hay không, ngươi thử lá bùa của ta sẽ biết.”
“Ngươi có thái độ gì thế, ngươi…”
“Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột.”
Phù sư của Ẩn Nguyệt Cung ở bên cạnh là Thiệu Khang Nghiêm nở nụ cười, thoạt nhìn tính tình của ông ta khá ôn hòa, dễ nói chuyện hơn so với Thôi Kim Thành rất nhiều.
Hai người bọn họ là hai giám khảo của vòng loại cuộc thi chế phù của Võ Hội Đỉnh Phong, các phù sư khác bao gồm Liệt Dương Điện và Côn Ngô Thành chưa đạt tới cấp đại sư, có thể thấy được phù sư cấp đại sư ở Tu Tiên giới là vô cùng quý hiếm.
“Để ta tới xem phù văn của đệ tử nhỏ này, nếu là viết không tốt thì bị loại là được. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho thành tích của bản thân, chúng ta cũng chỉ chịu trách nhiệm cho những thứ chúng ta nhìn thấy nghe thấy mà thôi, không cần phải sốt ruột như thế.”
Thiệu Khang Nghiêm nói xong thì cười, nhận lấy lá bùa của Diệp Linh Lang, vừa cầm bùa trong tay thì không cười nữa.
“Vì sao ngươi lại không nói gì? Cũng bị thái độ không tốt này làm cho tức giận rồi sao?”
Thôi Kim Thành vừa mới dứt lời, Thiệu Khang Nghiêm liền dán lên người hắn một lá bùa.”
…
???
“Ồ, cấm ngôn phù này quá lợi hại!”
Thôi Kim Thành ngay tức khắc liền sợ ngây người, hắn định xé lá bùa đi, kết quả lại phát hiện ra lá bùa trên người hắn biến mất, căn bản là không thể xé!
Thấy vậy, Diệp Linh Lang lại lấy ra bút vẽ phù, vẽ thêm một lá bùa nữa đưa cho Thiệu Khang Nghiêm.
“Hiện tại lá bùa ta giao có tính không?”
“Tính chứ, sao có thể không tính được?”
Thiệu Khang Nghiệm nhìn chằm chằm Diệp Linh Lang, ánh mắt kích động tràn trề.
“Ta nhìn thấy đệ tử nhỏ này là đệ tử của Thanh Huyền Tông, từ trước tới giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy tên của tông môn này, không biết sư phụ của ngươi là vị cao nhân nào?”
“Sư phụ của ta chính là chưởng môn của Thanh Huyền Tông, Hoa Tu Viễn.”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu nàng nói là tự học, vị phù sư trước mặt này nhất định sẽ mở miệng đòi thu đồ đệ, loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi.
Vì thế, mỗi khi đến lúc như thế này, sư phụ của nàng đành phải ra mặt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quả nhiên, khi nghe Diệp Linh Lang báo tên của sư phụ, Thiệu Khang Nghiêm thất vọng lên tiếng.
“Đáng tiếc, nếu có cơ hội ta sẽ đến thăm tận nơi để thỉnh giáo sư phụ của ngươi. Có thể dạy được đệ tử như vậy, nhất định là thực lực vô cùng tốt.”
“Vậy ta đã có thể đi rồi sao?”
Thiệu Khang Nghiêm tìm thấy tên Diệp Linh Lang trên danh sách, ở phía trên viết một chữ Giáp (1)
“Ngươi có thế đi rồi, gặp lại trong trận thi đấu tiếp theo. Dựa theo tình hình của ngươi, chắc chắn là ngươi sẽ tiến vào vòng xếp hạng, nhưng mà vẫn phải làm theo quy định, vào thời gian thi đấu cần phải bớt chút thời gian tới đây là được, Đây là bùa của ngươi, có thể lấy về.”
“Cảm ơn đại sư!”
Diệp Linh Lang cầm chồng bùa của mình đi ra khỏi sân thi đấu.
Nàng vừa đi, một đệ tử khác là Hứa Mạc Hàn giao bùa của mình lên
“Hai vị đại sư, ta viết xong rồi.”
“Ngươi vẫn là ưu tú như trước.” Thiệu Khang Nghiêm cười nói. “Có thể trở về chuẩn bị nội dung chung kết đi thôi.”
“Thiệu đại sư, lá bùa của vị đệ tử lúc nãy kia viết như thế nào ạ?”
Lúc này, thật vất vả mới giải được cấm ngôn phù, Thôi Kim Thành quay lại mắng Thiệu Khang Nghiêm một trận.
“Ngươi có phải là cố ý không? Nhiều bùa như vậy ngươi lại chọn cấm ngôn phù, không cho ta nói chuyện! Có phải ngươi động tâm tư với nhóc con đó, sợ ta đoạt người với ngươi nên mới ám toán ta?”
Thiệu Khang Nghiêm cười.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, vì sao sẽ bị bùa của một nhóc con ám toán được? Ngươi đó, tỉnh lại một chút, hiểu nhanh một chút, nói không chừng còn có thể nhân dịp người khác chưa kịp có mặt, tránh đi cơ hội thu đồ đệ tốt đi!”
…
Có một vài người ở mặt ngoài hiền lành, nhưng trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, vô cùng xấu xa!
“Ngươi tính toán nhiều thế cũng có ích gì đâu? Người ta có sư phụ rồi! Cũng không đến lượt ngươi đoạt hạt giống tốt này.
Thôi Kim Thành nghĩ đến điều này, trong lòng lại cân bằng thêm một chút.
“Vậy thì chờ xem.”
“Ngươi…”
Thấy hai vị đại sư cãi nhau, Hứa Mạc Hàn cắn cắn môi
“Đại sư, phù văn mà nữ đệ tử kia vẽ rất tốt phải không?”
Lúc này, Thôi Kim Thành liếc mắt nhìn Thiệu Khang Nghiêm một cái, không phải ngươi rất biết cách ăn nói hay sao? Ngươi trả lời đi!
Thiệu Khang Nghiêm vẫn cười ôn hòa như cũ.
“Mạc Hàn, lần này ngươi có đối thủ rồi!”
“Nàng từ môn phái nào, tên gọi là gì?”
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”
Khi hắn ra khỏi sân thi đấu, nhìn thấy Diệp Linh Lang đang bị người của cửa hàng Hồng Vũ ngăn lại.
Ở những loại sân thi đấu kiểu này thường xuyên có người của các cửa hàng ngồi canh, chính là để thu mua những thành phẩm do các đệ tử ưu tú đó làm được, sau đó bán ra.
Thậm chí sẽ ký hợp đồng lâu dài với những đệ tử đó, làm nguồn cung cho cửa hàng của bọn họ.
Mà cửa hàng Hồng Vũ còn là cửa hàng nổi bật nhất, bọn họ vừa mới xuất hiện,những người trong nghề sẽ tự động đổi mục tiêu.
“Cái gì? Ngươi không bán ư? Giá cả chúng ta đưa ra không hề thấp, nếu ngươi đổi sang nhà khác sẽ không có cái giá này đâu!”
“Không liên quan tới giá cả, ta không bán.”
“Này, tiểu cô nương, chắc là ngươi không biết quy định rồi?”
Lúc này, Hứa Mạc Hàn đi về phía Diệp Linh Lang.
“Hắn nói đúng, giá cả mà cửa hàng Hồng Vũ đưa ra không thấp, hơn nữa cửa hàng này đúng là nổi bật nhất, nếu sau này ngươi còn muốn bán ra lá bùa, hoặc là muốn mua sắm tài liệu, những đệ tử thuộc về nhóm luyện chế như chúng ta nên hợp tác chặt chẽ với các cửa hàng, đắc tội với bọn họ không có lợi với ngươi.”
Hứa Mạc Hàn vừa nói xong, người của cửa hàng Hồng Vũ đã vênh mặt lên, càng trở nên đắc ý.
_______________
(1) Chữ “Giáp” trong trường hợp này có nghĩa là hạng A, giải nhất
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro