Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Có muốn cái châ...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
Đây là lý do mà ngay từ đầu truyền tống vào đây thông qua truyền tống trận ở tòa nhà Yến phủ có thể thấy dấu vết của con người ở xung quanh đó.
Nhưng mà đi tới đi lui, sau khi ra khỏi đường đi thì dấu vết của con người cũng biến mất hoàn toàn, bọn họ đi vào khu vực của quỷ đã phủ đầy bụi nhiều năm mà không thể thông qua đường đi trực tiếp vào địa cung Yến phủ.
Diệp Linh Lang suy đoán, người Yến phủ có lẽ không biết dưới địa cung còn có phong ấn vực sâu này, nếu không sẽ không có ý dẫn sói vào nhà như vậy.
Mà lúc này, bọn họ đã rời đi khu vực của quỷ kia, đến địa cung chân chính của Yến phủ, nơi này có khả năng cất giấu bí mật của Yến phủ, hơn nữa còn là một bí mật không nhỏ.
Nếu không, sẽ không có khả năng phí nhiều tâm tư như thế tạo ra một cái địa cung, lại giấu kỹ như thế, kỹ đến nỗi ở ngay cạnh vực sâu.
Nàng cẩn thận nhìn văn tự điêu khắc trên tường, tuy là chữ ở đó nàng đều đọc không hiểu, nhưng xem sơ đồ thì nàng cũng có thể hiểu được đại khái.
Nội dung trên đó nói Yến gia vốn là một gia đình bình thường, một ngày nào đó từ trên trời rơi xuống một khối đá thần, bọn họ quỳ bái thần thạch mà nhận được lực lượng.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng lớn mạnh và phát triển, trở thành một trong tám đại thế gia của Tu tiên giới.
Diệp Linh Lang rất muốn trực tiếp bỏ qua những đoạn tự ba hoa bốc phét về bản thân họ, nhưng nàng lược bỏ rất nhiều, nội dung vẫn là khoác lác về những công tích vĩ đại của Yến gia.
“Tiểu sư muội đâu rồi? Một tiểu sư muội to đùng của ta đâu rồi? Vì sao tu luyện xong thì không thấy người đâu?” Lục Bạch Vi kêu to.
“Có hai khả năng, hoặc là tại chỗ cưỡi hạc thăng thiên, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.” La Diên Trung nói.
“Bụp” một cái, La Diên Trung ăn một cái đập.
“A! Thật sự không thấy Diệp Linh Lang, không thể nào? Nàng sẽ không bỏ mặc một quả tử như ta để chạy trốn chứ? Ta tự cắt một chân cứu mạng chó của nàng, nàng ăn sạch sẽ, rồi phụ lòng bạc bẽo, a…”
Béo Đầu đang kêu thảm thiết, đột nhiên phía dưới nói “phụt” một cái, mọc ra cái chân thứ ba.
…
“Đừng kêu nữa, trả lại ngươi, từ đây chúng ta không ai nợ ai.”
Diệp Linh Lang từ ở gần đó trở về, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Béo Đầu.
Báo Đầu nhìn chính mình bỗng nhiên mọc thêm cái chân thứ ba, cả quả trên mặt khiếp sợ, khó có thể tiếp thu.
“Ngươi làm gì thế? Ta hao hết tâm tư để cắt bỏ nó, ngươi cho nó mọc dài lại làm gì?”
?
Diệp Linh Lang hoài nghi nhìn chằm chằm Béo Đầu.
“Ta, ta là vì cứu ngươi…”
“Nói thật!”
“Ba cái chân cưỡi con thỏ hơi khó, cái ở giữa không muốn nữa.”
Lúc này, La Diên Trung cùng Mục Tiêu Nhiên lập tực chuyển đầu, biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm Béo Đầu.
“Làm gì thế, làm gì thế? Ta một quả tử đã thành thục, chẳng lẽ không thể quyết định mình có mấy chân?”
“Tiểu sư muội, quả tử này có giới tính hay không?” Lục Bạch Vi hỏi.
Diệp Linh Lang bắt Béo Đầu lên, kiểm tra cẩn thận một lần.
Béo Đầu này ngoài ngũ quan trên mặt, lá xanh trên dầu, trên người có tay có chân, còn lại không có gì hết.
“Không có giới tính.”
“Huhuhu… ta mặc kệ ngươi, mau chỉnh lại một chút cho ta, lấy đao nhỏ chuẩn bị cắt đi.”
“Chờ chút!” Béo Đầu hô to một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mục Tiêu Nhiên: “Chuẩn bị trước một lọ điềm tương dịch, ta sợ đau.”
…
Quả này không lớn, mà yêu cầu lại không ít.
Mục Tiêu Nhiên lấy ra một lọ điềm tương dịch chuẩn bị cho Béo Đầu, sau đó còn đưa cho tiểu sư muội mấy bình.
“Hôm nay ngươi cứu tiểu sư muội, điềm tương dịch này cho ngươi thêm mấy bình, sau này muốn ăn thì nhớ nói với tiểu sư muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Diệp Linh Lang ngươi có nghe thấy không? Đây mới là thái độ mà người bình thường nên có, nghĩ lại một chút xem bản thân ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi thế nào? Ngươi…”
Đôi mắt Diệp Linh Lang nhíu lại, đao trong tay vừa nhấc lên, tư thế không giống muốn cắt chân, mà giống như muốn chặt đầu.
“Ngươi làm quá đúng! Tổ tông, có thể đổi vị trí thanh đao không?”
Giải phẫu xong chân của Béo Đầu, nó hưng phấn bước hai chân xoạch xoạch nhảy nhót xoay tròn, múa may quay cuồng.
“Ta không biết vì sao các ngươi đều có hai chân đâu, hóa ra là hai cái dùng tốt hơn ba cái.”
Diệp Linh Lang mặc kệ nó tiếp tục đi về bên trong, Béo Đầu phát hiện không thấy ai xem nó biểu diễn, vì thế lôi Trường Nhĩ từ trong nhẫn ra bắt nó chơi cùng.
Mục Tiêu Nhiên nhìn thấy con thỏ tai dài ôn nhu đáng yêu màu hồng nhạt, dưới sự ảnh hưởng của quả tử kia, phong cách trở nên khó có thể miêu tả nổi: …
Cuối cùng hắn cũng rõ một điều, bất cứ ai tới gần tiểu sư muội, nhân thiết đều sẽ thay đổi, bất luận sủng vật nào tới gần linh sủng hệ thực vật này của tiểu sư muội, trước kia có thuần hóa đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Thôi, hắn cũng nên nhanh chóng quen thuộc.
Bốn người bọn họ một lần nữa xuất phát, đi theo mật thất hướng về sâu bên trong.
Diệp Linh Lang rốt cuộc đã xem hết đoạn ba hoa chích chòe của Yến gia, tìm được một phần quan trọng của câu chuyện.
Người Yến gia vì bảo hộ viên thần thạch rơi từ trên trời xuống, tạo riêng một địa cung để cung phụng nó, để nó có thể phù hộ Yến giá phồn vinh hưng thịnh trong nhiều thế hệ.
Phồn vinh hưng thịnh không thấy đâu, khi nàng tới thì Yến gia đã bị diệt môn, ngay cả Già Vân Thành cùng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhìn dáng vẻ khối thần thạch này tuy có tác dụng để người Yến gia có thể tăng cường thực lực, nhưng lại không có tác dụng phù hộ Yến gia thiên thu vạn đại.
Nhưng không sao, nàng không cần thần thạch phù hộ, nàng chỉ cần thần thạch cung cấp cho nàng sức mạnh, giúp nàng tiến bộ vượt bậc là được.
Nàng đã nói cái gì, nguyên tác đúng là không đáng tin cậy chút nào, bảo bối lớn nhất vĩnh viễn không đề cập đến, mỗi lần Diệp Dung Nguyệt nhặt được đều là mấy hạt mè đậu xanh vớ vẩn linh tinh.
Rất tốt, cái này đều thuộc về nàng.
Chờ bọn họ xem xong bích họa, bọn họ cũng đi tới cuối thông đạo.
Nơi đó là một đại điện xa hoa rộng lớn, ở giữa đại điện có một cái bệ đá hình tròn, xung quanh thạch đài có thắp đèn trường sinh.
Mà ở giữa thạch đài có một khối thần thạch lóe lên ánh sáng bảy màu, thần thạch lửng lơ giữa không trung, xung quanh có trận pháp bảo hộ, mới nhìn thì cảm thấy vô cùng quý giá.
Diệp Linh Lang nhìn thấy thần thạch thì tâm tình phập phồng, nàng đi đến phía dưới bệ đá, cẩn thận xem xét trận pháp bốn phía bệ đá, nhìn xem phải phá giải như thế nào.
So với Mục Tiêu Nhiên trầm ổn, Lục Bạch Vi lập tức rất hưng phấn.
“Tiểu sư muội, thần thạch này đẹp quá!”
“Đúng không, muội cũng thấy thế, chúng ta đem nó về để ở bãi cỏ của Thanh Huyền Tông để trấn tông đi!”
“Được được!”
“Trấn tông? Ngươi cũng thật sự dám nghĩ, ngươi xem Yến gia đã bị trấn thành cái dạng gì.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
La Diên Trung vừa nói xong, vèo vèo vèo, ba đôi mắt hình viên đạn hướng về phía hắn, miệng quạ đen này!
“Nếu không thì sao? Ngay tại chỗ chia đều theo đầu người, cho ngươi một khối nhỏ?”
La Diên Trung cười hềnh hệch.
“Cũng không phải là không thể, ta sẽ giúp các ngươi gánh vác một chút áp lực.”
“Ngũ sư tỉ, hắn kêu tỉ đánh hắn.”
Lục Bạch Vi không cần nghĩ liền hướng về phía La Diên Trung, một quyền đánh lên n.g.ự.c hắn.
Sau đó, thân thể La Diên Trung lung lai một chút, ơ kìa?
Hiện tại hắn là tu vi Kim Đan! Vì sao chịu để một Trúc Cơ đánh hắn?
Tiếp theo, Lục Bạch Vi ngây ngẩn cả người, chờ chút.
La Diên Trung khôi phục tu vi rồi, hắn sẽ không đánh trả chứ? Không thể nào?
Vừa lúc hai người còn đang nhìn nhau, do dự với sự chuyển biến thực lực, không biết phải ứng đối trận này thế nào, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Nhưng mà đi tới đi lui, sau khi ra khỏi đường đi thì dấu vết của con người cũng biến mất hoàn toàn, bọn họ đi vào khu vực của quỷ đã phủ đầy bụi nhiều năm mà không thể thông qua đường đi trực tiếp vào địa cung Yến phủ.
Diệp Linh Lang suy đoán, người Yến phủ có lẽ không biết dưới địa cung còn có phong ấn vực sâu này, nếu không sẽ không có ý dẫn sói vào nhà như vậy.
Mà lúc này, bọn họ đã rời đi khu vực của quỷ kia, đến địa cung chân chính của Yến phủ, nơi này có khả năng cất giấu bí mật của Yến phủ, hơn nữa còn là một bí mật không nhỏ.
Nếu không, sẽ không có khả năng phí nhiều tâm tư như thế tạo ra một cái địa cung, lại giấu kỹ như thế, kỹ đến nỗi ở ngay cạnh vực sâu.
Nàng cẩn thận nhìn văn tự điêu khắc trên tường, tuy là chữ ở đó nàng đều đọc không hiểu, nhưng xem sơ đồ thì nàng cũng có thể hiểu được đại khái.
Nội dung trên đó nói Yến gia vốn là một gia đình bình thường, một ngày nào đó từ trên trời rơi xuống một khối đá thần, bọn họ quỳ bái thần thạch mà nhận được lực lượng.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng lớn mạnh và phát triển, trở thành một trong tám đại thế gia của Tu tiên giới.
Diệp Linh Lang rất muốn trực tiếp bỏ qua những đoạn tự ba hoa bốc phét về bản thân họ, nhưng nàng lược bỏ rất nhiều, nội dung vẫn là khoác lác về những công tích vĩ đại của Yến gia.
“Tiểu sư muội đâu rồi? Một tiểu sư muội to đùng của ta đâu rồi? Vì sao tu luyện xong thì không thấy người đâu?” Lục Bạch Vi kêu to.
“Có hai khả năng, hoặc là tại chỗ cưỡi hạc thăng thiên, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.” La Diên Trung nói.
“Bụp” một cái, La Diên Trung ăn một cái đập.
“A! Thật sự không thấy Diệp Linh Lang, không thể nào? Nàng sẽ không bỏ mặc một quả tử như ta để chạy trốn chứ? Ta tự cắt một chân cứu mạng chó của nàng, nàng ăn sạch sẽ, rồi phụ lòng bạc bẽo, a…”
Béo Đầu đang kêu thảm thiết, đột nhiên phía dưới nói “phụt” một cái, mọc ra cái chân thứ ba.
…
“Đừng kêu nữa, trả lại ngươi, từ đây chúng ta không ai nợ ai.”
Diệp Linh Lang từ ở gần đó trở về, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Béo Đầu.
Báo Đầu nhìn chính mình bỗng nhiên mọc thêm cái chân thứ ba, cả quả trên mặt khiếp sợ, khó có thể tiếp thu.
“Ngươi làm gì thế? Ta hao hết tâm tư để cắt bỏ nó, ngươi cho nó mọc dài lại làm gì?”
?
Diệp Linh Lang hoài nghi nhìn chằm chằm Béo Đầu.
“Ta, ta là vì cứu ngươi…”
“Nói thật!”
“Ba cái chân cưỡi con thỏ hơi khó, cái ở giữa không muốn nữa.”
Lúc này, La Diên Trung cùng Mục Tiêu Nhiên lập tực chuyển đầu, biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm Béo Đầu.
“Làm gì thế, làm gì thế? Ta một quả tử đã thành thục, chẳng lẽ không thể quyết định mình có mấy chân?”
“Tiểu sư muội, quả tử này có giới tính hay không?” Lục Bạch Vi hỏi.
Diệp Linh Lang bắt Béo Đầu lên, kiểm tra cẩn thận một lần.
Béo Đầu này ngoài ngũ quan trên mặt, lá xanh trên dầu, trên người có tay có chân, còn lại không có gì hết.
“Không có giới tính.”
“Huhuhu… ta mặc kệ ngươi, mau chỉnh lại một chút cho ta, lấy đao nhỏ chuẩn bị cắt đi.”
“Chờ chút!” Béo Đầu hô to một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mục Tiêu Nhiên: “Chuẩn bị trước một lọ điềm tương dịch, ta sợ đau.”
…
Quả này không lớn, mà yêu cầu lại không ít.
Mục Tiêu Nhiên lấy ra một lọ điềm tương dịch chuẩn bị cho Béo Đầu, sau đó còn đưa cho tiểu sư muội mấy bình.
“Hôm nay ngươi cứu tiểu sư muội, điềm tương dịch này cho ngươi thêm mấy bình, sau này muốn ăn thì nhớ nói với tiểu sư muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Diệp Linh Lang ngươi có nghe thấy không? Đây mới là thái độ mà người bình thường nên có, nghĩ lại một chút xem bản thân ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi thế nào? Ngươi…”
Đôi mắt Diệp Linh Lang nhíu lại, đao trong tay vừa nhấc lên, tư thế không giống muốn cắt chân, mà giống như muốn chặt đầu.
“Ngươi làm quá đúng! Tổ tông, có thể đổi vị trí thanh đao không?”
Giải phẫu xong chân của Béo Đầu, nó hưng phấn bước hai chân xoạch xoạch nhảy nhót xoay tròn, múa may quay cuồng.
“Ta không biết vì sao các ngươi đều có hai chân đâu, hóa ra là hai cái dùng tốt hơn ba cái.”
Diệp Linh Lang mặc kệ nó tiếp tục đi về bên trong, Béo Đầu phát hiện không thấy ai xem nó biểu diễn, vì thế lôi Trường Nhĩ từ trong nhẫn ra bắt nó chơi cùng.
Mục Tiêu Nhiên nhìn thấy con thỏ tai dài ôn nhu đáng yêu màu hồng nhạt, dưới sự ảnh hưởng của quả tử kia, phong cách trở nên khó có thể miêu tả nổi: …
Cuối cùng hắn cũng rõ một điều, bất cứ ai tới gần tiểu sư muội, nhân thiết đều sẽ thay đổi, bất luận sủng vật nào tới gần linh sủng hệ thực vật này của tiểu sư muội, trước kia có thuần hóa đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Thôi, hắn cũng nên nhanh chóng quen thuộc.
Bốn người bọn họ một lần nữa xuất phát, đi theo mật thất hướng về sâu bên trong.
Diệp Linh Lang rốt cuộc đã xem hết đoạn ba hoa chích chòe của Yến gia, tìm được một phần quan trọng của câu chuyện.
Người Yến gia vì bảo hộ viên thần thạch rơi từ trên trời xuống, tạo riêng một địa cung để cung phụng nó, để nó có thể phù hộ Yến giá phồn vinh hưng thịnh trong nhiều thế hệ.
Phồn vinh hưng thịnh không thấy đâu, khi nàng tới thì Yến gia đã bị diệt môn, ngay cả Già Vân Thành cùng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhìn dáng vẻ khối thần thạch này tuy có tác dụng để người Yến gia có thể tăng cường thực lực, nhưng lại không có tác dụng phù hộ Yến gia thiên thu vạn đại.
Nhưng không sao, nàng không cần thần thạch phù hộ, nàng chỉ cần thần thạch cung cấp cho nàng sức mạnh, giúp nàng tiến bộ vượt bậc là được.
Nàng đã nói cái gì, nguyên tác đúng là không đáng tin cậy chút nào, bảo bối lớn nhất vĩnh viễn không đề cập đến, mỗi lần Diệp Dung Nguyệt nhặt được đều là mấy hạt mè đậu xanh vớ vẩn linh tinh.
Rất tốt, cái này đều thuộc về nàng.
Chờ bọn họ xem xong bích họa, bọn họ cũng đi tới cuối thông đạo.
Nơi đó là một đại điện xa hoa rộng lớn, ở giữa đại điện có một cái bệ đá hình tròn, xung quanh thạch đài có thắp đèn trường sinh.
Mà ở giữa thạch đài có một khối thần thạch lóe lên ánh sáng bảy màu, thần thạch lửng lơ giữa không trung, xung quanh có trận pháp bảo hộ, mới nhìn thì cảm thấy vô cùng quý giá.
Diệp Linh Lang nhìn thấy thần thạch thì tâm tình phập phồng, nàng đi đến phía dưới bệ đá, cẩn thận xem xét trận pháp bốn phía bệ đá, nhìn xem phải phá giải như thế nào.
So với Mục Tiêu Nhiên trầm ổn, Lục Bạch Vi lập tức rất hưng phấn.
“Tiểu sư muội, thần thạch này đẹp quá!”
“Đúng không, muội cũng thấy thế, chúng ta đem nó về để ở bãi cỏ của Thanh Huyền Tông để trấn tông đi!”
“Được được!”
“Trấn tông? Ngươi cũng thật sự dám nghĩ, ngươi xem Yến gia đã bị trấn thành cái dạng gì.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
La Diên Trung vừa nói xong, vèo vèo vèo, ba đôi mắt hình viên đạn hướng về phía hắn, miệng quạ đen này!
“Nếu không thì sao? Ngay tại chỗ chia đều theo đầu người, cho ngươi một khối nhỏ?”
La Diên Trung cười hềnh hệch.
“Cũng không phải là không thể, ta sẽ giúp các ngươi gánh vác một chút áp lực.”
“Ngũ sư tỉ, hắn kêu tỉ đánh hắn.”
Lục Bạch Vi không cần nghĩ liền hướng về phía La Diên Trung, một quyền đánh lên n.g.ự.c hắn.
Sau đó, thân thể La Diên Trung lung lai một chút, ơ kìa?
Hiện tại hắn là tu vi Kim Đan! Vì sao chịu để một Trúc Cơ đánh hắn?
Tiếp theo, Lục Bạch Vi ngây ngẩn cả người, chờ chút.
La Diên Trung khôi phục tu vi rồi, hắn sẽ không đánh trả chứ? Không thể nào?
Vừa lúc hai người còn đang nhìn nhau, do dự với sự chuyển biến thực lực, không biết phải ứng đối trận này thế nào, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro